Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 42

Hai ánh mắt vô tình chạm nhau, trong khoảnh khắc như có tia sáng lặng lẽ bắn qua.

Hoa Thanh Nguyệt vội vã dời mắt đi, vờ như không nhận ra ánh nhìn dao động trong đáy mắt hắn.

Ngay khi nàng vừa bước ra khỏi tiệm, Lục Lê đã bị hút trọn ánh nhìn bởi thân ảnh yểu điệu trong bộ y sam hồng nhạt kia.

Tấm áo mỏng manh nhưng không hở hang, ôm sát lấy vóc dáng mảnh mai mềm mại, khiến nụ cười như hoa của nàng càng thêm rạng rỡ chói mắt. Nàng không cần làm gì cả, chỉ đứng yên nơi đó, cũng đủ khiến người khác không thể rời mắt.

Lục Lê bước tới, khẽ phe phẩy quạt xếp, trong mắt lóe lên tia kinh diễm: “Thanh Nguyệt muội muội, thật đẹp.”

Hoa Thanh Nguyệt khẽ cong môi mỉm cười, nụ cười như gió xuân nhẹ lướt qua mặt nước.
Lục Lê nhìn đến ngây người, nghĩ đến tương lai nàng sẽ trở thành thê tử của mình, trong mắt ánh lên một mảnh si mê chẳng hề che giấu.

Ánh mắt thiếu niên rực cháy, nóng bỏng như thiêu đốt, khiến Hoa Thanh Nguyệt giật mình quay mặt đi, lúng túng hỏi sang chuyện khác: “Bình Chương sao vẫn chưa ra?”

“Ra rồi.”

Tiếng đáp vừa dứt, Bình Chương đã bước ra trong sự vây quanh của đám nha hoàn. Lần này nàng ta không chọn màu đỏ như mọi khi mà nghe theo lời khuyên của Hoa Thanh Nguyệt, chọn một bộ váy lụa màu xanh lơ.

Tấm áo váy lụa mỏng xanh dịu, tôn thêm vẻ mềm mại nơi gương mặt vốn đầy khí khái anh tuấn. Bình Chương học theo dáng đi của những tiểu thư khuê các ở kinh thành, từng bước chậm rãi tiến đến trước mặt Lục Diễm, đôi mắt sáng rỡ long lanh chớp nhẹ, khẽ cắn môi một cái, cười hỏi:

“Biểu ca, thấy ta có đẹp không?”

Lục Diễm lúc này đang nhìn chăm chú vào một nơi nào đó, ánh mắt dừng trên người nàng chỉ thoáng lướt qua, chẳng chút để tâm, nhàn nhạt mở miệng:

“Ừm.”

Bình Chương hơi sững người, chớp mắt mấy cái, rồi bất ngờ nở nụ cười rạng rỡ hơn nữa. Nàng ta quay người nắm lấy tay Hoa Thanh Nguyệt, hớn hở nói:

“Thanh Nguyệt, muội thật lợi hại! Muội nói biểu ca ta thích màu xanh lơ, không ngờ đúng là vậy! Muội có biết hắn vừa mới nói gì không? Hắn nói ta ‘đẹp’ đó!”

Bình Chương vui mừng như một đứa trẻ, nhảy nhót không ngừng.

“Đó là bởi vì tỷ vốn dĩ đã đẹp mà.” Hoa Thanh Nguyệt vừa nói vừa quay đầu nhìn ra phía trước, lại vừa vặn đối diện với ánh mắt sâu như vực thẳm của Lục Diễm, hai ánh mắt chạm nhau trong thoáng chốc.

Lục Diễm hơi nhướng mày, còn nàng thì lại không giữ được khí thế, vội vàng dời ánh nhìn.

“Thật sao? Cảm ơn Thanh Nguyệt đã ra chủ ý cho ta. Ta cũng rất thích muội, từ nay về sau muội chính là người bạn đầu tiên của ta.”

Hoa Thanh Nguyệt khẽ cười, ánh mắt dịu dàng đáp lại cái nhìn đầy mong chờ của Bình Chương: “Muội cũng rất quý mến tỷ.”

Lục Lê thấy thế thì nhanh hơn Phi Cửu một bước, phân phó tiểu nhị đi thanh toán tiền.

Lúc ba người ra khỏi cửa tiệm, Bình Chương nghiêng đầu nhìn Hoa Thanh Nguyệt, sau đó nghiêm túc đứng chắn trước mặt nàng.

“Thanh Nguyệt, ta muốn làm một chuyện, có thể hơi đường đột… nhưng ta thật sự nhịn không được nữa.”

Hoa Thanh Nguyệt thấy nàng hiếm khi tỏ ra nghiêm túc như vậy, liền cũng thu lại nét cười, vẻ mặt cũng trở nên thận trọng:

“Tỷ nói muội là người bạn đầu tiên của tỷ, nếu có chuyện gì muốn làm thì cứ nói, đừng ngại. Nếu muội giúp được, nhất định sẽ giúp hết sức.”

Nàng nghĩ rằng Bình Chương muốn hỏi chuyện liên quan tới Lục Diễm, tuy bản thân nàng cũng không biết nhiều, nhưng dù sao ba người cũng xem như vừa gặp đã thân, nếu có gì cần giúp đỡ, nàng sẽ cố gắng hết sức.

Ai ngờ Bình Chương lại đưa tay ra, nhéo hai bên má nàng, nhẹ nhàng xoa bóp vài cái:
“Thật mềm nha~ Ta muốn thử xem nhéo một chút có nặn ra nước được không…”

Hoa Thanh Nguyệt: “......…”

Bình Chương cười đến mức rạng rỡ như hoa, động tác cũng không mạnh, véo vài cái rồi buông tay ra:

“Nước thì không nặn ra được, nhưng quả thật mềm thật! Tam đệ đúng là có phúc!”

Lục Lê đứng bên cạnh không vui ra mặt:

“Quận chúa, da mặt Thanh Nguyệt muội muội mềm như vậy, nhỡ bị tỷ xoa hỏng thì làm sao bây giờ?”

Bình Chương hừ một tiếng đầy khí thế: “Hừ, ta cứ muốn xoa đấy.”

Nói rồi nàng lại thò tay ra véo thêm mấy cái nữa, sau đó cười khanh khách chạy đến trước mặt Lục Diễm, còn lè lưỡi trêu chọc cả bọn.

“Được rồi.” Giọng Lục Diễm trầm thấp truyền đến từ trên đầu.

Bình Chương hớn hở ngẩng đầu lên: “Biểu ca, huynh không biết thôi, mặt Thanh Nguyệt thật sự mềm lắm, tam đệ có phúc thật đấy. Nhưng biểu ca cũng đừng buồn, sau này muội cũng sẽ tô son điểm phấn thường xuyên, tranh thủ đến khi gả cho huynh rồi cũng để huynh xoa bóp thoải mái!”

Ánh mắt Lục Diễm xẹt qua một tia lạnh lẽo, nàng mềm hay không, thì có liên quan gì đến người khác?

Bình Chương không nhận ra ánh mắt lạnh như băng đó, còn hồn nhiên nói tiếp:

“Biểu ca, muội đói bụng rồi, hay là chúng ta đến Bách Vị Lâu ăn gì đi?”

Trên đường tới Bách Vị Lâu, Lục Lê đột nhiên tiến lên nói nhỏ: “Đại ca, quận chúa, hai người vào trước đi, bọn ta đến ngay.”

Chưa kịp để ai phản ứng, hắn ta đã kéo Hoa Thanh Nguyệt rẽ sang hướng khác.

Hai người len qua con phố náo nhiệt, dừng lại trước một sạp hàng nhỏ bên đường. Hắn ta lấy từ trên sạp xuống hai chiếc kết đồng tâm tinh xảo.

Hoa Thanh Nguyệt đang cúi đầu vuốt lại tóc bị gió thổi rối, bỗng nghe thấy giọng nói dịu dàng của đối phương vang lên:

“Thanh Nguyệt muội muội, nghe người ta nói, nam nữ trước khi thành thân thường hay tặng nhau đồng tâm kết. Loại kết này gọi là ‘song điệp kết’, ý là song phi bỉ dực. Cho nên… ta cũng muốn…”

Hàng mi dài của nàng khẽ run lên, đôi mắt như nước nhìn thẳng vào hắn.

Hắn ta đưa một chiếc cho nàng, do dự một lúc rồi vẫn mở lời:

“Thanh Nguyệt muội muội, trước kia ta luôn nghĩ có nhiều nữ tử vây quanh là chuyện đáng tự hào. Ở kinh đô, giữa bao nhiêu công tử ca, điều đó giúp ta giữ thể diện. Nhưng sau khi gặp muội… ta mới biết mình trước kia sai đến mức nào. Dù muội tin hay không, sau này khi ta và muội thành thân, ta sẽ sửa đổi, không bao giờ để muội phải chịu uất ức.”

Hoa Thanh Nguyệt chăm chú nhìn chiếc đồng tâm kết trong tay, hắn ta đã nhắc đến chuyện thành thân, nên nàng cũng kể rõ tình cảnh của mình:

“Lê ca ca chắc cũng đã biết tình hình nhà muội rồi. Hoa gia dù từng là hoàng thương, nhưng hiện tại thì—”

“Ta không để ý.” Lục Lê vội vàng ngắt lời nàng, “Chuyện của muội và ta, không cần phải nói mấy thứ đó. Sau này ta sẽ cố gắng thi cử, để muội có cuộc sống thư thái an ổn. Mẫu thân cũng từng nhắc đến thân thế của muội, người ngoài có nghĩ sao ta không biết, nhưng trong lòng ta chỉ biết thương muội.”

Hai người cùng nắm trong tay kết đồng tâm, nhìn nhau, không nói lời nào, nhưng ý tình đã rõ ràng.

Lúc này, trên lầu hai Bách Vị Lâu, Lục Diễm và Bình Chương ngồi đối diện nhau. Bình Chương nhìn ra phố lớn, nơi hai người nọ đang sóng bước bên nhau, ánh mắt lộ rõ vẻ ngưỡng mộ:

“Thật hâm mộ tam đệ và Thanh Nguyệt, nhìn họ xứng đôi như vậy, tình chàng ý thiếp rõ rành rành, sau khi thành thân chắc chắn sẽ hạnh phúc mỹ mãn. Huynh xem ánh mắt tam đệ nhìn Thanh Nguyệt kìa, chậc chậc, buồn nôn chết đi được.”

Vừa nói, nàng ta vừa ôm lấy cánh tay mình xoa xoa, chẳng hề nhận ra sắc mặt người đối diện đang dần thay đổi.

Nàng ta lại tiếp tục:

“Đều đã tặng nhau kết đồng tâm rồi, chắc sắp thành thân thật rồi. Không ngờ lần này ta về thăm ngoại tổ mẫu lại có thể chứng kiến cảnh hai người họ hạnh phúc như vậy.”

“Thanh Nguyệt vừa xinh đẹp, tam đệ tuy kém hơn huynh một chút nhưng cũng gọi là tuấn tú. Hai người họ sau này sinh con chắc chắn cũng xinh đẹp. Ta muốn làm nghĩa mẫu của đứa nhỏ đó.”

Nói đến đây, nàng ta lại khẽ thở dài tiếc nuối:

“Lục tam công tử thật ra cũng tốt, nhưng mà ta vẫn muốn Thanh Nguyệt gả đến Lĩnh Nam. Huynh không biết đâu, ta còn có một người đường ca ở bên đó…”

Còn chưa kịp nói hết câu, nàng đã thấy Lục Diễm bỗng dưng đứng phắt dậy, chẳng nói một lời liền xoay người bước ra ngoài.

“Biểu ca? Biểu ca!” 

Bình Luận (0)
Comment