Hai người vừa đi ngang qua một cửa tiệm hương liệu gần Bách Vị Lâu, Lục Lê chợt kéo nàng dừng lại.
“Có chuyện gì vậy?” – Hoa Thanh Nguyệt nghi hoặc hỏi.
Lục Lê chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp kéo nàng vào tiệm.
Chưởng quầy thấy y phục hai người đều tinh xảo, khí độ bất phàm, lập tức đoán được xuất thân bất phú tức quý, liền cười niềm nở bước ra đón:
“Lang quân định mua dầu bôi tóc cho nương tử sao? Cửa tiệm tiểu nhân có đủ mọi loại hương liệu, chỉ cần ngài nói ra tên hoa, nơi đây ắt có loại dầu cùng mùi hương ấy.”
Lục Lê liếc nhìn một cái, đáp lời có chút cợt nhả:
“Tiểu gia tất nhiên biết nơi này đủ thứ tinh tế mới quay lại. Tự chúng ta xem, ngươi đừng làm phiền.”
Nói đoạn, hắn ta nghiêng đầu nhìn Hoa Thanh Nguyệt, giọng trầm ấm:
“Mẫu thân ta yêu thích nhất là dầu bôi đầu hương quế ở đây. Ta định mua một ít, đến khi thích hợp thì nhờ nàng tặng lại cho người. Mẫu thân ta chắc chắn sẽ nhận.”
Hoa Thanh Nguyệt không ngờ người này lại có ý làm dịu quan hệ giữa nàng và Ngô thị, trong lòng chợt dâng lên xúc cảm phức tạp. Nghĩ đến tam phu nhân vốn đã định kiến sâu nặng với nàng, một lọ dầu thơm e là không thể hóa giải hết mọi hiềm khích. Nhưng nàng cũng không muốn khiến Lục Lê khó xử, liền khẽ gật đầu.
“Thanh Nguyệt xin nghe theo Lê ca ca.”
Lục Lê thấy nàng gật đầu đáp ứng, tựa như tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc được gỡ xuống. Mẫu thân không thuận việc hôn sự giữa họ, nhưng nếu Thanh Nguyệt thường lui tới thỉnh an, quan tâm đúng mực, theo thời gian, hẳn cũng sẽ động lòng.
Nghĩ tới nghĩ lui, nhớ đến lần trước lúc Lục Tri Ninh* mua dầu bôi tóc tặng mẫu thân, bà đã vui mừng suốt nửa tháng trời. Thanh Nguyệt ngoan ngoãn như vậy, chắc hẳn mẫu thân nhận được cũng sẽ rất vui.
*Trong nguyên tác chỗ này ghi là Lục Thanh Nguyệt, bất hợp lý với cốt truyện nên đã tự ý đổi tên thành Lục Tri Ninh, nếu mọi người không thích có thể bỏ qua.
Hắn chọn lấy hai hộp, đưa cho nàng xem:
“Thanh Nguyệt, đây chính là loại mẫu thân ta thích.”
Đang lúc chuẩn bị trả tiền, Hoa Thanh Nguyệt bỗng liếc thấy không xa có một chiếc ngọc hoàn. Trước đó nàng vẫn cảm thấy lần tặng đai lưng cho Lục Lê có phần sơ sài, nếu thêu thêm ngọc hoàn này lên hẳn sẽ tinh tế hơn rất nhiều.
Chưởng quầy thấy ánh mắt nàng dừng lại trên chiếc ngọc, cười càng thêm niềm nở:
“Cô nương có mắt nhìn! Ngọc hoàn này đúng là vật hiếm. Ngài xem, sắc ngọc thuần khiết, nước ngọc sáng ngời, chất ngọc ôn nhuận, sờ vào tinh tế trơn nhẵn, dùng làm trang sức hay đính vào y phục đều tôn lên thân phận quý giá vô cùng.”
Nói đến đây, lão bỗng hạ thấp giọng:
“Cô nương vừa chọn dầu bôi tóc, nếu mua thêm ngọc hoàn này nữa, giá cả… đều có thể thương lượng.”
Lục Lê cũng đưa mắt nhìn theo. Hắn ta vốn chẳng am hiểu gì về ngọc, nhưng thấy Thanh Nguyệt thích thì có đắt đến đâu cũng không tiếc:
“Ngươi nói gì đó? Ngươi tưởng tiểu gia đây là kẻ mặc cả từng đồng sao? Bao nhiêu thì cứ nói, một văn cũng không được thiếu!”
Hoa Thanh Nguyệt: “...........”
Nàng vội kéo Lục Lê sang một bên, hạ giọng nói nhanh:
“Lê ca ca, huynh qua xem thử còn loại dầu bôi tóc nào hợp với ta không. Còn ngọc hoàn này, có chỗ dùng riêng, để ta tự mình lo liệu.”
Lục Lê hơi sững lại: “Dùng vào việc gì?”
Hoa Thanh Nguyệt đỏ mặt, lí nhí đáp:
“Về sau huynh sẽ biết. Mau đi xem dầu bôi tóc đi.”
Lục Lê nghe xong, trong lòng đã hiểu bảy tám phần — nữ nhi gia quanh đi quẩn lại cũng chỉ là mấy món kia thôi. Ban đầu hắn ta định để nàng khỏi nhọc công, nhưng thấy Hoa Thanh Nguyệt kiên quyết, đành xoay người rời đi.
“Chưởng quầy, ngọc hoàn này giá bao nhiêu?” – nàng hỏi.
Chưởng quầy liếc nàng một cái, rồi hạ giọng như thể đang bán lỗ vốn:
“Nếu cô nương ưng ý, ta tính rẻ cho, chỉ hai trăm lượng.”
Nàng ngước nhìn gã, thầm nhủ: Quả nhiên là kẻ thấy người sang bắt quàng làm họ. Ai nghe câu Lục Lê vừa nãy cũng biết bọn họ không phải thiếu bạc, gã lại còn bày ra bộ dạng “bán lỗ chịu lãi”. Nếu không phải nàng có chút hiểu biết, e rằng hôm nay đã bị chém đẹp rồi.
“Chưởng quầy, năm mươi lượng.”
Sắc mặt tiểu thương cứng lại:
“Cô nương, đây là ngọc hoàn loại tốt nhất, giá ấy... chặt quá rồi. Thêm chút nữa đi.”
Hoa Thanh Nguyệt không đáp, chỉ đi vài bước tới quầy, lấy kính lúp đặt lên mặt ngọc. Qua lớp kính, những tỳ vết nhỏ trên bề mặt hiện rõ.
“Nãy giờ chẳng phải ngài cứ nói sắc ngọc sáng trong, chất ngọc ôn nhuận, xúc cảm tinh tế sao? Nếu ta không biết nhìn hàng, có lẽ đã tin rồi. Những thứ thế này mà cũng tính giá hai trăm lượng? Năm mươi lượng là hợp lý.”
Chưởng quầy lập tức biến sắc, hiểu ra nàng không phải tay mơ, cười gượng:
“Xem ra cô nương đây cũng là người có nghề.”
“Không dám nhận, chỉ là không để kẻ khác qua mặt được thôi.”
“Được rồi, bán!”
Nàng liếc nhìn Đào Hề một cái, thản nhiên lấy bạc đưa cho chưởng quầy.
Khi Hoa Thanh Nguyệt quay lại tìm Lục Lê, hắn ta đã sai tiểu nhị đi tính tiền từ trước.
“Lang quân, vị cô nương kia đã ghi sổ xong rồi.” – gã tiểu nhị khom lưng báo.
Đợi họ ra quầy thanh toán thì Lục Diễm và Bình Chương đã rời đi, chỉ để lại lời nhắn bảo hai người cứ về phủ trước.
Sau khi dùng bữa trưa, cả hai mới thong thả quay về.
Vốn hôm nay ra ngoài là để trả nợ ân tình với Lục Diễm, ai ngờ người nọ chẳng hiểu nổi gió đâu đã vội hồi phủ. Mục đích không đạt, đành phải tính sau. Dù sao nàng cũng đã quyết sẽ không kéo dài thêm nữa, sớm muộn gì cũng phải dứt khoát rõ ràng với hắn.
Về đến phủ An Ninh Hầu, Lục Lê có việc ra ngoài, Hoa Thanh Nguyệt cùng Đào Hề liền trở về Thanh Trúc Viện.
Dọc đường hai người vừa đi vừa cười đùa, tiếng cười trong trẻo vang khắp lối.
Thế nhưng, vừa bước đến cổng viện, tiếng cười tức khắc im bặt.
Phi Cửu đang đứng giữa sân, sắc mặt âm trầm. Cánh cổng lớn của Thanh Trúc Viện mở toang, bên trong thấp thoáng một bóng người cao ráo, dáng vẻ đĩnh đạc.
Thấy nàng đến, Phi Cửu nghiêng người nhường đường, giọng băng lạnh:
“Thanh Nguyệt cô nương, mời vào.”
Đào Hề thấy cảnh tượng ấy thì giật mình thầm kêu không ổn, vội đưa tay níu chặt tay áo nàng, miệng thì thào:
“Cô nương, hay là... chúng ta đợi một lát hãy về?”
Chưa kịp dứt lời, Hoa Thanh Nguyệt đã trao nàng ánh mắt trấn an:
“Không sao đâu, chắc đại ca có điều muốn dặn dò.”
Đào Hề vẫn lắc đầu, mấy chuyện lần trước nàng ấy đã sớm định bụng nói với cô nương nhà mình, chỉ là chần chừ mấy ngày vẫn chưa mở miệng nổi. Giờ thấy tình hình như vậy, nàng ấy chỉ biết sốt ruột nói một câu:
“Thôi kệ đi~~~”
Nàng ấy bước nhanh đuổi theo Hoa Thanh Nguyệt, bất kể vị Lục công tử kia định làm gì, nàng ấy cũng phải bảo vệ cô nương của mình.
Nhưng Đào Hề mới đi được mấy bước thì đã bị Phi Cửu chặn ngang bằng thanh đao. Y lạnh giọng nói:
“Đào Hề cô nương, hôm nay chủ tử nhà ta muốn ăn hạt sen đông lạnh. Cô nương cùng ta đi hái một ít hạt mới đi.”
Câu này không hề mang ý thương lượng, mà là mệnh lệnh. Giọng điệu lạnh như băng, như thể ai thiếu nợ y mấy trăm lượng bạc.
Đào Hề bực bội, hất tay y ra:
“Không rảnh.”
Cô nương nhà mình đang gặp nguy hiểm, nàng ấy còn tâm trí đâu mà theo hắn đùa giỡn. Nàng cúi thấp người, chui qua dưới lưỡi đao.
Chưa kịp đi xa, phía sau cổ đã bị đánh một cái đau điếng. Mắt nàng ấy tối sầm, ngã xuống bất tỉnh.
“Các người muốn làm gì?” Hoa Thanh Nguyệt đang tới cửa, nghe tiếng động thì vội xoay người, vừa hay nhìn thấy cảnh Đào Hề bị hạ thủ, liền sốt ruột chạy tới: “Nàng bị sao vậy?”
Phi Cửu cười lạnh: “Hoa cô nương, chủ tử đang chờ trong phòng. Mời cô nương vào đi. Yên tâm, Đào Hề cô nương không chết được đâu. Mà dù có chết, thì cũng là chết trong yên ổn.”
Nói rồi y nhẹ nhàng đặt Đào Hề xuống ngoài cổng, bản thân cũng đứng chắn ngoài cửa, tiện tay đóng sập lại.
Trong viện chợt yên lặng như tờ.
Hoa Thanh Nguyệt chau mày, xoay người đi vào. Lục Diễm đang khoanh tay đứng trước mặt, trước mặt hắn là chiếc đai lưng nàng mất bao công sức thêu nên.
Nàng hít sâu, cố kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, lên tiếng:
“Đại ca ca, huynh tìm muội có chuyện gì sao?”
Lục Diễm không đáp, ánh mắt vẫn dừng trên chiếc đai lưng.
Hoa Thanh Nguyệt hít một hơi thật sâu nữa, rồi nói:
“Nếu như không có chuyện gì, vậy xin huynh ra ngoài cho. Nam nữ ở chung một phòng, bất hợp lễ nghi. Huynh thân phận tôn quý, có thể không để tâm lời thiên hạ, nhưng muội thì không thể.”
Rất lâu sau, ánh mắt Lục Diễm mới từ đai lưng chuyển sang nàng, lạnh lẽo, sắc bén:
“Ngươi định lấy người khác à?”