Lục Tri Ninh nhớ đến đại ca mình, người có khuôn mặt lạnh lùng, trầm tĩnh, do dự một chốc rồi mới khẽ lên tiếng:
“Nếu không thì… ta cứ từ từ đã, để xem đại ca ta ở đâu.”
Liễu Uyển khẽ hừ một tiếng khinh miệt. Người khác thì sợ Lục Diễm, chứ nàng ta thì không. Một tên sát thần giết người không chớp mắt thì sao chứ?
Dù có cho hắn mười lá gan, hắn dám động đến nàng thử xem! Vì một đứa cô nhi vô danh mà đắc tội họ Liễu của phủ Quốc Công, chẳng khác nào đi chống đối Định Vương. Người có đầu óc ai cũng biết nên chọn bên nào.
Nàng ta không tin, Lục Diễm sẽ làm điều ngoại lệ.
Nghĩ thế, nàng ta xoay chuyển suy nghĩ, định thay đổi chủ đề để trách mắng:
“Ngươi biết không? Hoàn công tử đã tới rồi đó, nếu còn chậm trễ nữa, chút nữa e là không chen chân vào được đâu.”
Nghe nàng ta nhắc đến cái tên kia, khuôn mặt Lục Tri Ninh liền ửng đỏ, lộ ra vẻ thẹn thùng hiếm thấy của một thiếu nữ.
“Cô nương, xin uống thuốc.”
Trước mặt là hai chén thuốc đen sánh như mực, mùi đắng bốc lên khiến Hoa Thanh Nguyệt nhíu mày.
“Cô nương, Phi Cửu vẫn còn đứng ngoài đợi lấy bát kìa.”
Hừ, y đợi gì chứ? Rõ ràng là giám sát nàng có uống hay không! Đêm qua thì đủ mọi tư thế dày vò nàng, sáng nay lại lấy thuốc ra làm nhục. Hoa Thanh Nguyệt nâng chén tránh thai dược, ngửa cổ uống cạn một hơi.
Chén còn lại, nàng cầm lên, thản nhiên mở cửa sổ, dốc thẳng ra ngoài:
“Đem chén còn lại trả cho y.”
Lúc này, ngoài cửa, khoé môi Phi Cửu giật giật:
“.................”
Đến khi nàng uống xong, trong lòng mới nhẹ bớt một tảng đá lớn.
“Đi thôi.”
Nay nàng cũng chẳng cần ra vẻ thân thiết với Lục Lê làm gì. Khi ra khỏi cửa thì không bôi phấn son, ăn mặc cũng đơn giản, thanh thuần. Dù sao hôm nay nàng cũng chỉ định ở yên trong góc phòng, lặng lẽ không gây chú ý — nào ngờ, trong viện còn có người đang âm thầm bày trò trêu chọc nàng.
Thanh Trúc Viện nằm ở mé tây phủ An Ninh Hầu, muốn đến chính sảnh thì phải vòng qua ao sen. Sáng nay Đào Hề đã nghĩ thông suốt: nếu cô nương đã chọn con đường này, cho dù gian khổ, nàng ấy cũng sẽ tận tâm chăm sóc, chỉ mong cô nương có thể vui hơn đôi chút.
“Cô nương, người đợi một chút.” Nói rồi, Đào Hề chạy tới bên hồ sen, nhặt một vật gì đó, thần thần bí bí quay lại.
“Cô nương, người đoán thử xem ta đang cầm cái gì nào?”
Hoa Thanh Nguyệt hôm nay mệt mỏi, cũng chẳng có tâm trạng đùa, nhưng thấy vẻ mặt háo hức của Đào Hề, cũng không đành lòng làm mất hứng nàng, liền thuận miệng đáp:
“Là hoa sen?”
“Không phải.”
“Hạt sen?”
Đào Hề lại lắc đầu.
“Lá sen?”
Nãy giờ nàng ấy rõ ràng ở ngay dưới mắt nàng chạy tới hồ sen, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có từng ấy thứ. Trước kia Đào Hề vẫn thường dùng cách này để chọc nàng cười, nhưng hôm nay nàng thật chẳng có hứng thú suy đoán. Liền tùy ý nói vài thứ có khả năng cao, mong kết thúc trò đùa này sớm.
“Cô nương, đoán sai rồi!” Đào Hề bật cười, mở tay ra, “Là… một con giun!”
“—— A!!!”
Hoa Thanh Nguyệt hét toáng lên, xoay người bỏ chạy như bay. Nàng sợ nhất là những sinh vật nhớp nháp lạnh lẽo này.
“Đào Hề, mau đem nó vứt đi cho ta!”
Đào Hề ngó quanh, thấy không có ai, bèn cười rộ, mắt đỏ hoe. Nắm chặt con giun trong tay, nàng ấy chạy theo phía sau Hoa Thanh Nguyệt.
“Cô nương, ta là Đại Vương giun đây, xem thử nhà ai có tiểu nương tử xinh đẹp đến thế…”
“Aaaa! Đào Hề! Ngươi còn dám đùa nữa là ta giận đó!”
Hai người một trước một sau đuổi nhau chạy vòng vòng, gió thổi qua còn vẳng lại tiếng nói đùa của Đào Hề:
“Đại Vương giun, cô nương nhà ta muốn nổi giận rồi. Nếu không dỗ được, sẽ đem ngươi nướng ăn đấy!”
…
Chạy một hồi, Hoa Thanh Nguyệt thấm mệt, mồ hôi túa ra, tâm trạng buồn bực mấy ngày qua cũng theo làn gió mà tan đi không ít. Nàng chống eo, vội vàng khoát tay:
“Đủ rồi! Đừng chạy nữa!”
“Đại Vương giun, ngươi nhìn xem, ngay cả một cô nương yếu ớt mà cũng không đuổi kịp.”
Nghe giọng điệu nhại của nàng, Hoa Thanh Nguyệt bật cười “phụt” một tiếng.
“Cô nương, rốt cuộc người cũng cười rồi.” Đào Hề cũng cười toe toét, rồi thuận tay thả con giun xuống đất:
“Xong việc rồi, ngươi về nhà đi. Hôm nay đông người, coi chừng bị dẫm chết đấy.”
Cùng lúc đó, ở gần hồ sen, Hoàn Khiêm Chu đang ngồi tránh người, nghe thấy tiếng cười trong trẻo ấy, không kìm được ngẩng đầu nhìn.
Một bóng dáng áo lục nhạt nhẹ nhàng hiện ra trong tầm mắt hắn.
Ban đầu nàng chạy nháo hồn nhiên, sau lại dựa vào gốc cây nghỉ ngơi, gương mặt còn mang theo nụ cười nhàn nhạt, như thể mọi phiền muộn trong thiên hạ đều chẳng liên quan đến nàng.
Khoé môi Hoàn Khiêm Chu cũng vô thức cong lên.
Hắn chần chừ một lúc lâu mới sửa sang lại y phục, nhấc chân bước về phía ấy.
Hai người kia đang mải cười đùa không ngớt, căn bản không phát hiện có người đến gần.
Cho đến khi hắn khẽ hô một tiếng, họ mới quay đầu lại nhìn.
Phía sau cách năm bước có một nam tử đứng đó, thân hình cao dong dỏng, tuấn nhã như ngọc trúc, vừa nhìn liền toát ra phong độ quân tử.
Đào Hề thoáng sửng sốt, rồi lập tức bước lên chắn trước mặt Hoa Thanh Nguyệt.
“Ngươi là ai?”
Biết mình thất lễ, Hoàn Khiêm Chu vội ho nhẹ một tiếng, ánh mắt dời đi, không dám nhìn trực diện nữa:
“Tại hạ Hoàn Khiêm Chu, xin hỏi cô nương có biết đường đến chính sảnh phủ An Ninh không?”
Giọng nói hắn trong trẻo như tiếng đàn, thanh nhã như gió mát.
Dẫu vậy, Đào Hề vẫn giữ vẻ cảnh giác, lạnh lùng đáp:
“Không biết. Chúng ta cũng vừa tới, không quen đường trong phủ.”
Hoàn Khiêm Chu làm ra vẻ thất vọng, quay sang ngó nhìn con đường phía xa:
“Vậy thì thôi, ta đi thêm một đoạn nữa, chắc giữa trưa là ra được. Đa tạ cô nương.”
“Khoan đã.”
Trong lòng Hoàn Khiêm Chu khẽ động.
“Chúng ta cũng định tới chính sảnh, nếu công tử thật sự không biết đường, thì cứ đi phía sau chúng ta một đoạn vậy.”
Lời vừa dứt, Hoàn Khiêm Chu liền nở nụ cười ôn hòa:
“Như vậy, tại hạ đa tạ cô nương đã chỉ lối.”
“Ừm.”
Hắn lặng lẽ đi theo sau, không ngờ chỉ trong một ngày, mình lại trở thành kẻ từng khinh thường nhất — vì tiếp cận nữ tử mà bày đủ chiêu trò. Trong lòng âm thầm tự giễu, mười mấy năm đọc sách thánh hiền, cuối cùng lại vì một nụ cười mà si mê đến thế.
Nhưng thân thể lại thành thật vô cùng, cứ thế đi theo phía sau nàng.
Đào Hề ghé tai nói nhỏ với Hoa Thanh Nguyệt:
“Cô nương, trong phủ lắm người ra vào, nếu để ai nhìn thấy người cùng hắn đi chung, đặc biệt là đại công tử…”
Hoa Thanh Nguyệt liếc nàng một cái:
“Giữa ta và Lục Diễm chẳng qua là một cuộc giao dịch. Hắn cũng đâu có quyền quản xem ta nói chuyện với ai. Huống chi, nhìn hắn ăn vận thế kia, chắc là cũng là kiểu môn sinh công tử. Không chừng sau này còn cần nhờ đến.”
Đào Hề “à” một tiếng, nửa hiểu nửa không.
Hoa Thanh Nguyệt để ý thấy vị công tử đi theo phía sau vẫn giữ khoảng cách hơn mười bước, hành vi đoan chính, chẳng giống những kẻ thừa cơ nịnh nọt khác, vì thế bước chân cũng chậm lại.
Đợi hắn tiến lên, nàng chỉ:
“Công tử, qua hành lang phía trước là có thể thấy cổng chính sảnh.”
Nhìn y phục hắn, cũng biết không phải hạng phàm phu tục tử. Đã được mời tham gia tiệc ngắm sen phủ An Ninh Hầu, đâu có mấy người bình thường?
Hoàn Khiêm Chu thoáng sững người, rồi ôn tồn nói:
“Đa tạ cô nương đã chỉ đường.”
“Không có chi.”
Thấy nàng chẳng chút gì muốn kết thân, trong lòng hắn thoáng mất mát. Nhất là khi nghĩ đến khả năng sau này chẳng còn gặp lại nụ cười ấy, hắn liền cảm thấy lồng ngực nghèn nghẹn.
Hoàn Khiêm Chu bước đi được vài bước, bỗng quay đầu trở lại, hỏi nhỏ:
“Mạo muội hỏi cô nương, phải chăng là người của nhà họ Lục?”
Theo lời hắn biết, Lục phủ có vài cô nương, cho nên hỏi cho chắc.
Hoa Thanh Nguyệt lắc đầu nhẹ, giọng thầm nói:
“Không phải, ta xuất thân từ gia tộc họ Hoa ở Lương Nguyên. Chỉ vì trưởng bối trong nhà có quan hệ sâu sắc với Lục lão phu nhân, nên tạm thời ta ở lại Lục phủ mà thôi.”
“Ừm, ta nói cô nương không giống nữ tử kinh đô, hóa ra là đến từ Lương Nguyên.”
Lời vừa dứt, Hoa Thanh Nguyệt mỉm cười lễ độ, không vội đáp lại.
Trong giây lát, khung cảnh chung quanh bỗng nhiên yên tĩnh lạ thường.
Hoàn Khiêm Chu vốn chưa từng có dịp gần gũi giao tiếp cùng nữ tử, giờ phút này chỉ thấy ngượng ngùng, mà trong lòng lại đầy tiếc nuối không muốn rời đi. Hắn chần chừ, hỏi tiếp:
“Kia, cô nương bao giờ trở về Lương Nguyên?”
Hoa Thanh Nguyệt suy nghĩ một lúc, vẻ mặt hơi lo lắng, khẽ đáp:
“Tạm thời chưa rõ ràng lắm, công tử ạ. Chính sảnh phía trước chắc sẽ náo nhiệt lắm, công tử vẫn nên mau bước đi.”
Nghe ra ý muốn đuổi khách của nàng, Hoàn Khiêm Chu hiểu thấu. Cũng biết nếu cứ ở đây cùng nàng, lỡ bị người khác trông thấy sẽ ảnh hưởng thanh danh của nàng. Hắn khom mình hành lễ, chậm rãi quay người bước về phía trước.
“Cô nương, chúng ta cùng đi vào chứ?”
Hoa Thanh Nguyệt thở dài, giọng trầm xuống:
“Đi thôi, cũng sắp đến rồi.”
Chưa đi được mấy bước, từ phía sau vang lên tiếng một tiểu nha hoàn hớt hải lao tới:
“Hoa cô nương, ngươi sao còn đứng đây, lão phu nhân đã sai ta đến đón ngươi đi Triều Huy Đường rồi, có quý nhân kinh đô đang đợi gặp ngài đó.”