Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 60

Chờ đến khi mọi người trong phòng nhận ra kẻ bị bắt tại trận kia chính là Quận chúa Như Thư, ai nấy đều biến sắc, không dám thở mạnh một hơi.

Sắc mặt Liễu Uyển đại biến, theo bản năng lùi liền mấy bước.

Như Thư nhìn quanh căn phòng đầy người đang kinh ngạc nhìn mình, vừa nghi hoặc vừa không thể hoàn hồn, đành lần nữa phẫn nộ quát lớn:

“Liễu Uyển, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Vừa nãy nàng ta đang làm gì vậy?

Lúc đi theo Lục Diễm, nàng ta vốn định nói với hắn chuyện Thái hậu nương nương chuẩn bị chỉ hôn cho hai người, kết quả là…

Kết quả là gì? Như Thư ôm đầu, mọi chuyện sau đó nàng lại không tài nào nhớ nổi.

Lục Tri Ninh thấy tình hình không ổn, len lén lùi khỏi hàng đầu, dịch chuyển về phía sau Liễu Uyển, lại bắt đầu làm dáng vẻ ngoan ngoãn như chim cút, cúi đầu toan tính xem nên thoát thân thế nào cho êm thấm.

Bình Chương, người vẫn nín cười từ đầu, bỗng lên tiếng, phá vỡ bầu không khí cứng ngắc trong phòng:

“Xem ra, Định Vương phủ đúng là thật sự túng quẫn rồi. Cũng phải thôi, trước đó còn bày trận rình rang như vậy, nghĩ cũng không ra là thiếu tiền. Nhưng mà Như Thư, dù có thiếu, cũng không đến mức đi trộm đồ chứ?”

“Còn không phải sao? May mà bọn ta mắt sáng như đuốc, trên giấy đoán ra người trong phòng là ngươi, hắc hắc, bằng không để lát nữa phải chia cho ngươi mấy chục lượng từ hai trăm lượng thưởng nhỉ?”

“Vô lễ!” Như Thư lạnh giọng quát.

Tần Hoài ho nhẹ một tiếng:

“Khụ, chuyện này đâu liên quan gì tới tụi ta? Là tiểu muội muội của ngươi nói trong phòng có trộm, còn kéo tụi ta cùng chơi trò đánh cược đoán xem người trong phòng là ai, đoán đúng có thưởng.”
Liễu Uyển hoảng hốt xua tay:

“Không… không phải đâu! Quận chúa, ngươi đừng nghe họ nói bậy! Ta không có...”

Hoa gia cái tiện nhân kia đâu rồi?

Nàng không ở đây thì trốn đâu rồi?

Càng nghĩ càng rối, mà lúc này thế cục đã đến nước không thể cứu vãn, mưu kế bày ra trước đó xem như hoàn toàn đổ sông đổ bể, nàng ta chỉ có thể nhanh chóng tìm cách giải vây, nếu không lỡ như vị quận chúa này nổi giận, e rằng cả nhà họ Liễu cũng khó giữ được.

“Hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi! Như Thư quận chúa, ngươi tới phòng thay đồ là để tìm ta mà, đều tại ta cả, không nói rõ cho ngươi biết ta đang ở đâu.”

“Phải, đúng vậy.” Sắc mặt Như Thư cực kỳ khó coi, nhưng hiện tại cũng không còn đường lui.

Nếu bị coi là kẻ trộm, nàng ta sau này còn mặt mũi nào gặp người khác?

Lời bao biện này, mọi người trong phòng rõ ràng không tin, lập tức bắt đầu xì xào bàn tán:

“Liễu cô nương kia vừa nãy còn thề sống thề chết nói bắt trộm, kết quả trong phòng lại là Quận chúa Như Thư? Dù gì cũng là quận chúa, chẳng lẽ thiếu tiền đến mức ấy?”

“Ta nhớ bọn họ quan hệ luôn rất tốt mà? Giờ lại xảy ra chuyện thế này, rốt cuộc là có ý gì?”

“Nói không sai. Trò hề này xong rồi, không biết trăm lượng bạc kia có được trả lại không..."

“Hừ! Ngươi không muốn sống nữa à?”
...

Dù những lời xì xào ấy cực nhỏ, Liễu Uyển và Như Thư vẫn nghe được từng chữ một.

Ánh mắt Như Thư đầy giận dữ, nghiến răng trừng Liễu Uyển.
“Không không không! Thật sự chỉ là hiểu lầm!” Liễu Uyển như sực nhớ ra điều gì, vội vàng chạy đến mở chiếc hộp sơn đen trên bàn, quả nhiên bên trong trống trơn chẳng có gì.

Sắc mặt nàng ta lập tức thay đổi. Không chỉ không hại được con tiện nhân kia, còn liên lụy đến Như Thư, giờ thì ngay cả món bảo vật cũng không thấy đâu nữa.

Nha hoàn bên cạnh thấy chiếc hộp trống rỗng cũng hoảng loạn đến cực điểm. Rõ ràng chính mắt nàng ta thấy Hoa Thanh Nguyệt chủ tớ bước vào phòng này, vì sao giờ lại thành ra Quận chúa Như Thư?

“Thịch!”

Nha hoàn quỳ sụp xuống:

“Cô nương! Nô tỳ thật sự không nhìn lầm!”

Sắc mặt Liễu Uyển lập tức trở nên âm trầm, liếc mắt nhìn nha hoàn đang run lẩy bẩy dưới đất, rồi bước nhanh đến bên cạnh nàng ta —
“Bốp bốp bốp bốp bốp!” Liên tiếp vài cái bạt tai vang dội.

“Ngươi còn dám nói không nhìn lầm? Chẳng lẽ chúng ta nhìn nhầm sao? Ngay cả Như Thư quận chúa mà cũng không nhận ra, lại còn dám tùy tiện hô hoán?”

Dứt lời, Liễu Uyển lập tức hô gọi mấy người đến:

“Lôi con nha đầu này ra ngoài, đánh chết bằng gậy cho ta!”

Trong tiếng mọi người hít khí lạnh và rùng mình, nha hoàn nọ nhanh chóng bị kéo ra khỏi phòng. Vừa đi nàng ta vừa giãy dụa gào khóc:

“Cô nương! Nô tỳ thật sự không có nhìn lầm! Là ngài sai nô tỳ mang hoa...”

“Lấp miệng ả lại cho ta!”

Đột nhiên.

Tiếng cười giòn tan vang lên từ phía cửa: “Ha ha ha ha ha! Không được, ta nhịn không nổi nữa rồi!”

“Ta cũng không nhịn được!” Tần Hoài cũng đứng dậy, cùng Bình Chương vịn cửa mà cười nghiêng ngả.

“Không được cười!” Như Thư quát khẽ, bỗng dưng đứng bật dậy, theo động tác của nàng ta, vạt áo khẽ lay, vài món đồ cũng lăn ra theo.

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn lại —— mấy chục xâu vòng cổ nạm trân châu Đông Hải, cùng vô số trang sức quý giá thi nhau rơi lách cách xuống đất, lấp lánh rực rỡ, sáng chói cả gian phòng.

Sắc mặt Như Thư thoáng sững sờ. Cùng lúc đó, Lục Tri Ninh không kìm được hét lớn: “Ông trời! Đây chẳng phải là vòng tay mẫu thân ta quý nhất sao?”

Mọi người hít sâu một hơi, dù miệng không dám nói gì, nhưng ánh mắt thì rõ ràng lộ vẻ khinh thường.

Như Thư cười lạnh, “Lục Tri Ninh, ngươi nhìn cho kỹ vào! Đây thực sự là đồ của mẫu thân ngươi sao?”

Ai nấy đều nhận ra vị quận chúa này đang nổi giận, liền vội vàng cúi đầu, không ai dám lên tiếng. Bên cạnh, Lục Tri Ngữ không nhịn được mà nhắc nhở: “Tri Ninh, đừng nói càn. Thiên hạ có biết bao báu vật giống nhau, có khi chỉ là tương tự thôi. Đây là đồ của quận chúa, mau nhận sai với người ta.”

“Không thể nào! Đây là đồ cưới của mẫu thân ta, người coi như bảo bối! Các ngươi nhìn đây này, lần trước ta lén lấy ra chơi, không cẩn thận còn làm xước một vết nhỏ ở ngoài......”

Lục Tri Ngữ đỡ trán thở dài —— Nhị phòng các nàng xưa nay đã chẳng ưa tam phòng, giờ thì hay rồi, coi như tìm được căn nguyên.
Ví như hiện tại.

Nàng ấy vội kéo lấy tay muội muội: “Tri Ninh, đã bảo buổi sáng đừng uống rượu lạnh, ngươi cứ cố tình uống! Giờ thì tốt rồi, toàn nói năng bậy bạ. Nhược Nhược, làm phiền ngươi giúp một tay, mang nàng đi tỉnh rượu đi.”

“Ta không uống rượu!”

“Ta đâu có say!”

Hai người mặc kệ nàng giãy giụa, cứ thế mạnh tay lôi Lục Tri Ninh ra ngoài.

Những người còn lại nhìn nhau vài giây, cũng vội vàng tìm cớ rút lui.

Bình Chương ôm bụng, suýt thì cười tới nỗi trẹo cả eo, tùy tiện hô lớn một tiếng: “Đúng rồi, chúng ta đoán đúng rồi đó nha! Cái rương đặt cược kia, tụi ta cầm đi luôn nha, không ý kiến gì chứ? Yến hội gặp lại!”

Tần Hoài cùng Bình Chương, mỗi người xách một bên, vừa đi vừa sung sướng huýt sáo.

“Cút! Cút hết cho ta!” Mặt Như Thư khi thì trắng bệch, khi thì đỏ gay, gào lớn: “Không mau cút, ta bảo cha ta bắt hết các ngươi lại!”
Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại nàng và Liễu Uyển.

“Quận chúa, bọn ta thật sự chỉ định trêu chọc con tiện nhân nhà Lục phủ thôi, rõ ràng người vào là ả, sao giờ lại biến thành người?”

Không nhắc thì thôi, vừa nhắc tới, Như Thư liền giận đến sôi máu.

Nàng ta hung hăng hất toàn bộ trang sức quý giá đang rơi lả tả xuống đất, ánh mắt lóe lên sự độc ác, giận dữ rống lên: “Rốt cuộc là tên nào gài ta! Đi, điều tra cho bổn quận chúa! Khi tra được rồi, ta sẽ cho ả nếm đủ cả bảy mươi hai loại hình cụ, tra tới chết!”

Liễu Uyển chỉ đành khúm núm gật đầu. Nàng ta hiểu rất rõ tính tình của vị quận chúa này —— một khi điên lên thì đúng là giết người không chớp mắt. Lúc này mà không chịu đi điều tra, chẳng khác nào tự tìm đường chết.

“Vâng vâng vâng, ta lập tức đi tra!”

Một canh giờ sau.

Lục Diễm đổi sang bộ cẩm y màu tím, tóc cũng vấn lại bằng ngọc quan, khôi phục vẻ ngoài nho nhã tuấn mỹ, phong thái cao ngạo lạnh lùng thường ngày. Tần Hoài vừa thấy hắn bước tới, ánh mắt đảo một vòng từ đầu tới chân, cười như kẻ trộm:

“Chậc chậc, bộ y phục này đâu phải ngươi mặc lúc nãy? Đây là đã hoàn thành chuyện đại sự xong hả? Hay là... vừa mới làm xong chuyện đại sự thế?” 

Bình Luận (0)
Comment