Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 61

Góc này chỉ có mấy người bọn họ, Tần Hoài nói chuyện cũng chẳng khách khí gì, trực tiếp mở miệng trêu ghẹo.

Lục Diễm mặt không đổi sắc, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ:

“Ngươi cái tật không biết lựa lời, đúng là sửa mãi chẳng xong. Chi bằng để ta giúp ngươi nhổ luôn đầu lưỡi, cho hợp với bản tính chó nhà ngươi.”

Bình Chương từ phía sau hai người đi tới, không vui mà nói:

“Tần Hoài, ngươi tưởng ai cũng giống ngươi chắc? Biểu ca ta vốn dĩ là người cực kỳ khắc chế, chưa từng có nữ tử nào lọt được vào mắt hắn, ngươi bớt nói lời bậy bạ đi.”

“Xì, ngươi không hiểu lòng dạ nam nhân. Ngươi nhìn cái vẻ mặt thỏa mãn kia của hắn xem, không phải là rất giống...”

“Đủ rồi. Nói đùa cũng phải biết lúc nào nên ngậm miệng.”

Lục Diễm hơi lộ ra chút mất tự nhiên trong ánh mắt, cất bước đi đến chỗ ngồi.

Dù thần sắc ấy thoáng hiện rồi biến mất rất nhanh, nhưng vẫn bị Tần Hoài bắt được.

Đúng là… ngượng ngùng.

Tên tiểu tử này, tám phần là đang giấu diếm chuyện gì. Hắn ta vừa định mở miệng hỏi, liền bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo sắc bén của Lục Diễm.

“Được rồi được rồi, ta không hỏi, ngươi không nói.”

Hắn ta ôm lấy chiếc rương, bộ dạng thần bí, ghé sát lại thấp giọng nói:

“Để ta nói cho ngươi biết, hôm nay tiểu gia ta kiếm được một món ở địa bàn của ngươi, ngươi có muốn biết tại sao không?”

“Không có hứng thú.”

Tần Hoài lập tức tỏ vẻ bị tổn thương sâu sắc.

Bình Chương tiến lên, chắn giữa hai người, nghiêm túc hỏi:

“Biểu ca, huynh có gặp Thanh Nguyệt không?”

Ánh mắt Lục Diễm thoáng gợn sóng, ngón tay thon dài nâng chung trà lên uống cạn một hơi.

Một bên, Phi Cửu đáp:

“Hoa cô nương lúc nãy ở vườn không cẩn thận để nước ao thấm ướt giày vớ, chắc đã quay về Thanh Trúc Viện thay y phục. Quận chúa nếu muốn tìm, có thể đến đó xem thử.”

Bình Chương không chần chừ, lập tức xoay người bước ra ngoài.
Tần Hoài ôm chiếc rương như ôm bảo vật, gọi với theo:

“Ngươi có muốn...”

“Không cần.”

Lục Diễm không chút do dự cắt ngang lời y.

Tần Hoài vẫn chưa chịu bỏ cuộc, lại hỏi tiếp:

“Ngươi thật không có chút thành ý nào, lần trước ta còn kể cho ngươi nghe chi tiết mấy nữ nhân ta gặp qua, thế mà giờ ngươi lại chẳng chịu hé môi lấy một lời.”

Lục Diễm nhấc mắt, lạnh nhạt liếc hắn một cái:

“Ngươi yên tâm, mấy cái trò phong lưu đó của ngươi, ta một chút hứng thú cũng không có.”

Tần Hoài nhăn nhó:

“Ê, ít ra cũng cho ta biết nàng là ai chứ? Dù gì thì cũng là tẩu tử ta, ta còn phải kính trọng nàng sau này.”

“Ồn ào.”

“Ta nói thật đấy, chẳng ai hiểu nữ nhân hơn ta, ngươi nói ra thử xem, biết đâu ta lại giúp ngươi nghĩ được vài chiêu hay.”

“Phi Cửu.”

“Có thuộc hạ.”

Phi Cửu không hỏi gì thêm, trầm mặc bước tới chỗ Tần Hoài.

“Biết ngay mà.”

Tần Hoài bị thương nhẹ, ôm rương lùi lại vài bước, lẩm bẩm:

“Với cái tính tình này của ngươi, cẩn thận tẩu tử nhà ngươi lại bạc tình đấy.”

Vừa dứt lời, hắn ta liền ôm rương chạy vù ra cửa.

Đúng lúc ấy, Chương Tự từ bên ngoài xông vào, tóm chặt cổ tay hắn.

Một lát sau, y kinh ngạc kêu lên:

“Không thể nào, lần này độc còn chưa phát tác đã được giải? Ngươi dùng cách gì vậy?”

Nói xong, y liền bưng chén trà trên bàn lên tu ừng ực. Y vốn tính toán lần thứ ba phát độc là trong mấy ngày nay, nên sau khi vội vàng thu xếp xong việc trong cung đã lập tức đến đây, không ngờ độc lại được giải.

Nam nhân kia khẽ nhướng mày kiếm, mắt liếc tà tà:

“Nữ nhân.”

“Phụt ——!”

Chương Tự đột nhiên ho khan sặc sụa, phun hết ngụm nước ra ngoài.

“Cái gì cơ?”

Chương Tự không dám tin nhìn hắn chằm chằm, trong đầu bỗng nghĩ tới điều gì, kinh ngạc hỏi:

“Là... là cô nương lần trước đó sao?”

Lục Diễm không lên tiếng phủ nhận, nhưng cũng không trả lời lời của y.

Chương Tự là người từng tận mắt chứng kiến hắn phát độc, bộ dạng lúc đó... nói hắn không nhận người thân còn nhẹ, nghĩ đến mà rùng mình. Giờ đây lại nhớ tới nữ tử kia, trong lòng không khỏi dâng lên một trận thương xót.

“Lần trước… cũng là nàng sao?”

Lần này, Lục Diễm khẽ gật đầu.

“Ngươi, thật là cầm thú mà!”

Chương Tự nhịn không được trợn mắt, phẫn nộ nói:

“Nàng ấy trông yếu đuối thế kia, giải độc một lần đã quá đủ rồi, vậy mà ngươi còn... còn giày vò người ta hai lần! Không phải nàng là ân nhân cứu mạng nhà ngươi sao? Ngươi đây là báo ân hay báo thù vậy hả?”

“Ta tự biết mình đang làm gì.”

Lục Diễm thản nhiên đáp, rồi nói tiếp:

“Đưa ta loại thuốc mỡ lần trước ta dùng khi bị thương, chính là loại đó.”

Tại Thanh Trúc Viện, Hoa Thanh Nguyệt đang ngâm mình trong thùng nước ấm, thân thể mới dần dần ấm trở lại.

Nàng để mặc cho Đào Hề thay y phục.

Giữa tiết hè oi bức, vậy mà sau khi rời khỏi nơi đó, cả người nàng lại lạnh đến phát run.

Một canh giờ vừa rồi, nàng thực sự không biết mình đã chịu đựng bằng cách nào. Tối qua, tuy rằng Lục Diễm cũng... nhưng ít ra còn biết nương tay. Hôm nay, từng chiêu từng thức đều như mang theo ác ý, ra tay không hề nể nang, mỗi lần hạ lực đều khiến nàng sợ hãi đến run rẩy.

Khi Đào Hề lau người cho Hoa Thanh Nguyệt, rốt cuộc không nhịn được, oán giận nói:

“Trời ơi, đại công tử thật chẳng biết nặng nhẹ! Trên lưng cô nương bị trầy cả da thế này... Không cho danh phận cũng đành, ít nhất cũng nên thương hương tiếc ngọc một chút chứ!”

Ánh mắt Hoa Thanh Nguyệt lạnh lẽo, nàng khẽ thở ra một hơi, giọng nhạt như nước:

“Mang thuốc mỡ từ Lương Nguyên đến ra đây.”

Trông mong người kia biết thương hoa tiếc ngọc… chẳng khác gì nằm mộng giữa ban ngày.

Nàng còn mơ hồ nhớ rõ, mỗi khi nàng càng cầu xin, lực đạo trên tay hắn lại càng khiến người khó lòng chịu nổi.

Thế nhưng, so với những vết thương trên thân thể, điều khiến Hoa Thanh Nguyệt lo lắng hơn chính là chuyện khác.

Lời hắn nói trong sơn động… câu nói muốn nạp nàng làm thiếp.

Chuyện đó trái hẳn với những gì bọn họ từng ước hẹn. Trước kia, hắn từng nói… chờ khi thành thân sẽ để nàng rời đi tự do.

Nếu cả quãng đời còn lại, nàng chỉ có thể quanh quẩn trong hậu viện của hắn, khép nép làm thiếp, ngày ngày chờ đợi một chút sủng ái, nhìn sắc mặt của chính thất mà sống…

Nàng chỉ nghĩ tới đó thôi, dù đang ngâm nước ấm, từng tia lạnh lẽo lại như xuyên thấu tứ chi bách hài, chạy dọc kinh mạch mà khiến nàng bất giác rùng mình.

“Cô nương.”

Đào Hề vội vàng khoác thêm cho nàng một chiếc áo choàng mỏng, giọng đầy xót xa:

“Khoác cái này vào sẽ đỡ lạnh hơn.”

“Hôm nay… đã đưa tin đi chưa?”

Hoa Thanh Nguyệt khẽ mím môi, nhẹ giọng hỏi.

“Đã đưa rồi. Nô tỳ tận mắt thấy người truyền tin rời thành.”

“Vậy thì tốt.”

Chỉ cần Thanh Dương bình an… tất cả những khổ sở này đều xứng đáng.

Một lát sau, Hoa Thanh Nguyệt thay xong y phục, ánh mắt lạnh lẽo quét qua đống than sót lại trên mặt đất cùng quần áo vương vãi:

“Mang đi đốt sạch.”

Đào Hề không chần chừ, lập tức ôm lấy đống y phục rồi bước nhanh ra ngoài. Thế nhưng vừa tới cửa, Hoa Thanh Nguyệt liền gọi giật nàng lại:

“Thôi, để tối nay hãy đốt.”

Hôm nay nàng bị giam trong phòng, hiển nhiên những kẻ kia là nhằm vào nàng mà tới. Nếu lúc này đốt y phục, chỉ e sẽ khiến chuyện bị khuếch đại lên, vạn nhất để người khác nhìn ra điều gì, nàng có trăm miệng cũng khó bề chối cãi.

“Đi thôi, ta và ngươi tới chính sảnh, tạm để y phục vào chậu nước tắm, đợi đến chiều về hẵng xử lý.”

“Thanh Nguyệt, Thanh Nguyệt!” Bên ngoài chợt vang lên tiếng gọi của Bình Chương.

Đào Hề vội đem y phục nhúng xuống nước, rồi đỡ Hoa Thanh Nguyệt đi ra ngoài.

Bình Chương đã sải bước đi vào, vừa nhìn thấy gương mặt nàng tái nhợt không chút huyết sắc, lập tức chau mày nói:

“Thanh Nguyệt, ngươi làm sao vậy? Mới chỉ cách một đêm, sao lại yếu ớt đến thế?”



Bình Luận (0)
Comment