Hoa Thanh Nguyệt khẽ kéo khóe môi, cười khổ một tiếng.
Nếu để nàng mở miệng, nói ra người biểu ca mà nàng ấy ngưỡng mộ bao năm lại là kẻ mặt người dạ thú, chỉ sợ roi của hắn sẽ chẳng lưu tình mà lấy mạng nàng trong khoảnh khắc.
Nàng đè nén nỗi châm chọc trong lòng, lạnh nhạt đáp:
“Chắc là tối qua bị nhiễm phong hàn.”
Bình Chương há chẳng hiểu nàng đã gặp phải chuyện gì?
Sở dĩ nàng ấy đến trễ hôm nay, là vì trên phố vô tình gặp Lục Lê – sau lưng hắn còn theo một nữ tử. Như vậy nàng ấy còn gì không rõ?
Tính tình nàng ấy xưa nay thẳng thắn, chẳng giấu lời trong lòng.
“Thanh Nguyệt, tuy chúng ta mới quen biết vài ngày, nhưng ta xem ngươi như bằng hữu. Tên Lục Lê kia mắt mù, chẳng xứng với ngươi. Kinh thành còn nhiều thiếu niên tốt, để ta dắt ngươi ra ngoài gặp vài người. Nếu không hợp ý, thì theo ta trở về Lĩnh Nam. Đường ca ta rất thích những cô nương dịu dàng hiền thục như ngươi, gả đi cũng chẳng thiệt thòi gì.”
Nghe nàng an ủi theo kiểu vừa thô vừa thật, lòng Hoa Thanh Nguyệt bỗng thấy ấm áp, vành mắt cũng đỏ hoe.
“Bình Chương, ta không xứng để ngươi đối đãi tốt như thế, thật ra…”
Bình Chương kéo tay nàng, nói thẳng:
“Ta kết giao bằng hữu chỉ tùy tâm, chẳng màng xuất thân hay bề ngoài.”
Nói rồi, nàng ấy lại tự mình lải nhải:
“Rõ ràng đều là nhi lang Lục phủ, sao lại khác biệt lớn đến thế? Lão tam thì chìm đắm nữ sắc, còn lão đại lại quá đỗi thanh tâm quả dục. Ngươi không biết đâu, khi còn ở kinh đô, có biết bao nữ tử được người ta đưa đến cho biểu ca ta. Hắn hoặc là trả về, hoặc thẳng tay thưởng cho Phi Vũ Quân. Giữ lễ nghi đến mức chẳng giống một nam nhân bình thường…”
Hoa Thanh Nguyệt nghe xong, mím môi không nói gì. Nàng vốn muốn buột miệng thốt ra một câu: “Thiên hạ quạ đen đều giống nhau”, song lời đến bên miệng rồi, lại thôi.
“Đi thôi, không ra thì lát nữa đồ ăn cũng hết mất.”
“Ừ, đi thôi.”
Bình Chương biết nàng vì chuyện Lục Lê mà buồn bực, nên trên đường không ngừng tìm chuyện pha trò, sợ nàng suy nghĩ vẩn vơ. Chỉ là nói thì nhiều, cười lại chỉ có một mình nàng, còn Hoa Thanh Nguyệt vẫn lặng lẽ trầm tư.
Hôm nay Hoa Thanh Nguyệt mới nghe được nửa cuộc nói chuyện, đã bị kẻ kia dùng khinh công ôm trở về Thanh Trúc Viện. Nàng không ngờ chuyện lại truyền đến tai Ninh Tuy Quận chúa cùng Nhị phu nhân.
Cái rương châu báu kia, chính mắt nàng thấy bị Phi Cửu lấy đi. Sau đó không hiểu sao lại biến thành đồ của Tam phu nhân, nghĩ thế nào cũng không ra, đang chuẩn bị nghe tiếp...
Chợt bị một nhóm thiếu nữ chặn đường.
Nàng chỉ nhận ra một người – chính là Liễu Uyển. Còn bên cạnh là một vị cô nương xa lạ, tuy không quen mặt nhưng cũng có thể đoán được, bởi hôm nay trong phòng thay đồ từng nghe thấy tiếng Như Thư Quận chúa.
Nàng chẳng rõ mình đã đắc tội gì với đối phương.
Chỉ cảm thấy mấy ngày nay đúng là họa vô đơn chí. Nàng chẳng trêu ai, thế mà rắc rối cứ từng chuyện nối nhau tới, khiến nàng xoay trở không kịp.
Nhất là giờ khắc này, Liễu Uyển đang nhìn nàng bằng ánh mắt độc ác. Trước mặt hai người chắn đường, phía sau còn có hơn chục nha hoàn vây kín bốn phía.
“Nàng chính là Hoa Thanh Nguyệt, Như Thư Quận chúa, chuyện hôm nay chắc chắn không thoát khỏi liên quan tới nàng.” – Liễu Uyển hằn học nói.
Tất cả đều do tiện nhân này khiến Như Thư Quận chúa mất mặt trước trưởng bối Lục gia, cũng khiến bản thân mình bị răn dạy nghiêm khắc.
Giờ phút này, ánh mắt Như Thư cũng đang nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt. Dù nàng ăn vận giản dị, nhưng vẻ mỹ lệ vẫn không thể che giấu.
Hôm nay tuy nàng ta đã giải thích mọi chuyện chỉ là hiểu lầm trước mặt trưởng bối Lục phủ, Quận chúa Ninh Tuy cũng thay nàng ta lên tiếng, nói số châu báu kia là quà gặp mặt do Lục phủ ban tặng. Thế nhưng trong lòng nàng ta vẫn vô cùng căm tức.
Tương lai nàng ta là chủ mẫu An Ninh Hầu phủ, chuyện này tất nhiên không thể bộc phát. Nhưng nữ nhân trước mặt lại khiến nàng ta mất hết thể diện trước nhà chồng tương lai, nỗi uất nghẹn này nếu không phát tiết ra thì sao có thể cam tâm?
Ngay khi nhìn thấy Hoa Thanh Nguyệt, trong lòng nàng ta đã bốc lên ngọn lửa vô danh. Ban ngày ban mặt mà còn dám khoác lên mình bộ dáng hồ ly tinh thế kia – người ta vẫn bảo Lục Diễm không gần nữ sắc, nhưng nếu quanh quẩn bên hắn là một mỹ nhân thế này, thì ai dám chắc…
Càng nghĩ, nàng ta lại càng giận.
Hoa Thanh Nguyệt nhíu mày, hỏi:
“Các vị cô nương, chẳng hay có chuyện chi?”
“Còn nhìn không ra à? Là tới tính sổ!” – Bình Chương giơ tay rút roi bên hông, vung mạnh xuống đất, lạnh giọng nói – “Như Thư, bao năm không gặp, xem ra ngươi lại ngứa da rồi?”
Hai người xưa nay đã không ưa nhau. Từ nhỏ Bình Chương vốn là kẻ ngang tàng nổi danh trong học đường, Như Thư lại tính khí cao ngạo, hai người chẳng khác nào nước với lửa.
Nhưng khi ấy Định Vương vẫn còn là Vương gia không thực quyền, nên Như Thư cũng không ít lần bị Bình Chương dằn mặt.
Nay gặp lại, thù xưa oán cũ đều có cơ hội giải quyết một thể.
Hoa Thanh Nguyệt biết những quý nữ như vậy không phải người nàng có thể đắc tội, bất kể là Liễu Uyển hay Như Thư, sau lưng các nàng đều có chỗ dựa vững chắc. Còn nàng… lại chẳng có gì cả.
Vì thế, nàng nhẹ giọng nói:
“Thanh Nguyệt không rõ đã đắc tội các vị cô nương ở đâu, hôm nay yến hội khách khứa đông, nếu động tay chân sẽ tổn hại danh tiết. Nếu có gì hiểu lầm, xin cứ nói rõ, mong các vị cho ta cơ hội giải thích.”
Nàng muốn nhún nhường để xoa dịu tình thế.
Nhưng đối phương hiển nhiên không muốn hòa giải.
“Hiểu lầm? Nghe nói ngươi cũng vào phòng thay đồ hôm nay, vậy chứng tỏ người trong phòng vốn nên là ngươi. Cớ sao bổn quận chúa lại ở trong ấy? Dám nói không phải ngươi giở trò quỷ?”
Bình Chương toan cãi lại, nhưng bị Hoa Thanh Nguyệt kéo tay ngăn lại.
“Sự việc hôm nay, quả thật ta không rõ, đúng là có đi ngang qua phòng thay đồ, nhưng chỉ là ngang qua, không hề dừng lại. Nếu Như Thư Quận chúa không tin, có thể tra xét.”
“Ngươi coi ta là kẻ sợ bóng sợ gió sao? Nghĩ nhắc đến trưởng bối là ta sẽ nể mặt? Ngươi tưởng bản thân là thứ gì mà xứng để ta vì ngươi mà động can qua?”
Hoa Thanh Nguyệt chỉ thấy đau đầu, hỏi:
“Vậy... Thanh Nguyệt phải làm thế nào mới vừa lòng các vị?”
Chưa kịp để Như Thư mở miệng, Liễu Uyển đã lạnh giọng chen vào:
“Ngươi quỳ xuống dập đầu xin lỗi trước mặt mọi người, nhận mình hãm hại Như Thư Quận chúa. Ngoài ra, toàn bộ châu báu trong rương phải trả lại cho ta.”
Như Thư liếc nàng một cái, hờ hững nói thêm:
“Nếu ngươi chịu thành khẩn tạ tội với Liễu cô nương, ta sẽ vì ngươi cầu xin Điện Soái nhẹ tay xử lý, tha cho ngươi một mạng.”
Lời vừa dứt, Bình Chương cười lạnh:
“Ngươi tưởng mình là ai? Còn mặt mũi lớn đến mức vì người khác đi cầu Điện Soái, thật là da mặt còn dày hơn cả tường thành Lĩnh Nam.”
“Ngươi…” Như Thư bị nghẹn, tức giận đến mức buột miệng nói ra lời chưa chính thức được ban chỉ –
“Ta là ai? Không lâu sau, sợ là ngươi phải gọi ta một tiếng biểu tẩu!”
“Chỉ bằng ngươi? Mộng xuân giữa ban ngày.” – Bình Chương tức giận, quăng roi, định xông lên.
Hoa Thanh Nguyệt vội vã giữ nàng lại, thấp giọng khuyên:
“Bình Chương, đừng manh động. Nháo lớn, là làm mất mặt cả Lục phủ.”
Nàng nói xong, đứng chắn trước Bình Chương, giọng điệu không kiêu căng cũng không nịnh nọt: “Thanh Nguyệt tuy sinh ra trong gia đình thương nhân, nhưng từ nhỏ đã được học hành, biết rõ đạo lý làm người căn bản, ta chưa làm chuyện gì sai trái thì chính là chưa từng làm.”
“Ngươi có làm hay không, không phải chỉ cần ngươi nói một câu là có thể tẩy trắng hết, tiện nhân vẫn là tiện nhân thôi.”
“Ngươi nói ai tiện?” Bình Chương bước lên phía trước, giọng sắc bén.
Liễu Uyển ngẩng cao đầu kiêu ngạo, nhìn xuống với ánh mắt khinh bỉ, thốt ra lời châm chọc đầy xương máu:
“Ngươi nghĩ sao, chỉ là đắm chìm trong trụy lạc, giống y như mấy kẻ hư hỏng đó...”
Lời còn chưa dứt, nghe ‘bịch’ một tiếng, roi quật thẳng vào vai Liễu Uyển, “Chủ tử còn chưa lên tiếng, xem ra ngươi đã muốn làm một con chó sốt ruột đến mức muốn cắn người rồi.”