Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 63

Mọi chuyện xảy đến quá nhanh, Hoa Thanh Nguyệt muốn ngăn cản cũng đã không kịp.

Liễu Uyển ôm lấy bả vai nóng rát vì bị đánh, không dám tin trừng mắt nhìn Bình Chương:

“Phụ thân ta là Liễu Quốc Công, ngươi dám đánh ta?”

Bình Chương lạnh lùng liếc nàng ta một cái, tay cầm roi lại giơ lên, cười nhạt hỏi lại:

“Không quen biết, cha ngươi làm quan lớn lắm sao?”

Nói xong, nàng ấy kéo tay Hoa Thanh Nguyệt, ý bảo nàng chớ sợ:
“Lát nữa nếu thật sự đánh nhau, ngươi đừng quan tâm ta, cứ dốc sức mà chạy.”

Lời còn chưa dứt, Liễu Uyển đã vén tay áo xông tới:

“Đánh nàng thật dữ vào, có chuyện gì cứ để ta gánh!”

Vừa nói vừa giật lấy roi trong tay Bình Chương, mấy nha hoàn còn lại lập tức nhào tới đè Hoa Thanh Nguyệt, hung hăng túm tóc giằng xé.

Giữa nơi vắng vẻ ít người lui tới, mấy cô nương tức thì quần thảo thành một đoàn hỗn loạn.

Hoa Thanh Nguyệt lúc đầu còn ngây ra. Chẳng phải vẫn nói nữ tử kinh đô quý trọng thanh danh nhất hay sao? Sao lại giống như mấy ả dân nữ phố chợ, mở miệng vài câu không hợp liền động thủ?

Thấy vài nha hoàn đè Bình Chương xuống, nàng chẳng màng suy nghĩ, vội xông tới giúp, nào ngờ chẳng biết kẻ nào dường như đoán được ý nàng, một phen xô mạnh nàng ra trước, khiến nàng loạng choạng ngã ngay bên cạnh Bình Chương.

“Thanh Nguyệt, ngươi không sao chứ?”

“Ta không sao.”

“Không phải bảo ngươi chạy đi sao?”

Đừng nói là Hoa Thanh Nguyệt không chạy được, dù nàng có chạy được, cũng tuyệt đối không làm chuyện bỏ rơi bằng hữu. Huống hồ chuyện này là bởi nàng mà ra.

Lời còn chưa dứt, Liễu Uyển đột nhiên túm lấy mặt Bình Chương:

“Ngươi còn dám đánh nữa à? Dám đánh ta? Ngươi chết chắc rồi!”

Vừa dứt lời, bàn tay liền vung lên định tát xuống. Hoa Thanh Nguyệt chẳng rõ lấy đâu ra khí lực, lập tức lao lên, chặn tay nàng ta lại, rồi cúi đầu cắn mạnh một cái.

“A a a! Mau có người tới! Bắt con tiện nhân này lại, đánh gần chết cho ta!”

“Thanh Nguyệt, chạy mau!” Bình Chương tuy có học chút công phu, nhưng lúc này toàn thân bị trói chặt, không thể cử động, chỉ có thể trừng lớn mắt nhìn họ đánh nàng.

Hoa Thanh Nguyệt cảm thấy toàn thân đều đau, nhất thời chẳng biết nơi nào đau nhất, chỉ thầm nghĩ: Có lẽ mình sắp chết rồi...

Hoàn Khiêm Chu cùng Lục Hành sóng vai mà đi. Hai người là đồng môn, đồng thời đỗ cùng khoa, nay lại cùng làm việc tại Hàn Lâm Viện, khó tránh chuyện trò cùng nhau.

Từ thời cuộc chính sự đến thiên văn địa lý, giờ lại nói đến tên gọi và kết cấu sân vườn các nơi trong Lục phủ.

Hoàn Khiêm Chu vốn có ý tìm hiểu, nên không từ chối.

Tới khi hỏi đến Thanh Trúc viện, hắn mới tùy ý hỏi:

“Ta nhớ lần trước đến, nơi đây không có ai ở?”

Lục Hành cười đáp:

“Đúng vậy. Vài ngày trước, có hậu bối của bạn cũ tổ mẫu đến chơi, vừa hay viện này bỏ trống, nên được sắp xếp vào đó.”

“À, được Lục lão phu nhân coi trọng như thế, hẳn là quan hệ chẳng nông cạn gì. Là công tử hay cô nương?”

“Là vị cô nương.”

Hoàn Khiêm Chu khẽ ồ một tiếng, rồi cười:

“Thật khéo, ta cứ ngỡ là công tử, còn định làm quen một phen. Ngươi cũng biết tính ta, thích kết giao bạn tốt, nhất là người từ nơi khác, có thể mở rộng hiểu biết phong thổ các vùng, giúp ích không ít cho việc biên soạn thư tịch.”

Lục Hành biết hắn đang biên soạn sách ghi tiểu sử danh nhân, liền cười kể lại chuyện xưa của Hoa lão thái gia. Lời chưa dứt, cả hai đã hiện vẻ khâm phục.

Hoàn Khiêm Chu lập tức nói:

“Người cao khiết như Hoa lão thái gia là tấm gương để ta học theo. Nếu may mắn được gặp hậu bối của người, nghe nàng kể lại vài chuyện xưa của tổ phụ, ta sẽ ghi chép lại, in thành sách, phát hành rộng rãi, ắt có thể khơi dậy lòng yêu nước nơi dân chúng.”

“Chuyện ấy đơn giản thôi. Hiện giờ Thanh Nguyệt muội muội đang ở Lục phủ, khi nào rảnh ta sẽ giới thiệu.”

Nghe vậy, Hoàn Khiêm Chu liền bước lên phía trước, quay lại hành lễ trang trọng:

“Vậy xin đa tạ Lục huynh.”

“Nào dám, nào dám.”

Hai người vừa hành lễ xong, chợt nghe có tiếng nữ tử giận dữ quát mắng, liền cùng nhau bước nhanh đến.

Vừa qua chỗ rẽ, họ liền thấy mấy cô nương đang xông vào nhau, đánh nhau hỗn loạn, chẳng còn chút phong thái khuê tú nào.
Lục Hành hoảng sợ không thôi.

Những cô nương này... sao dám làm vậy?

Nếu các phủ tra ra, Lục phủ ắt khó thoát can hệ. Hắn ta vội vàng tiến lên khuyên can:

“Dừng tay! Dừng tay nào, ôi trời ơi...”

Vừa nghe có tiếng nam tử, mấy cô nương lập tức dừng lại, quay đầu nhìn ra.

--- Kinh đô đệ nhất quân tử: Hoàn Khiêm Chu và Lục Hành.

Các nàng tức thì đứng thẳng dậy, ra vẻ như vừa rồi chẳng có chuyện gì liên quan đến mình.

Hoàn Khiêm Chu nhìn quanh, ánh mắt chạm vào một thân ảnh quen thuộc nằm dưới đất. Làn da trắng ngần in đầy vết bầm đỏ, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống.

“Hoàn lang, đây chỉ là hiểu lầm, hai người kia hôm nay quá mức càn rỡ.” Như Thư thấy hai người tới, muốn lên tiếng giải thích.

Hoàn Khiêm Chu chẳng buồn nghe, lập tức cởi áo choàng khoác lên người nàng:

“Hoa cô nương, ngươi không sao chứ?”

Hắn chờ mãi ở chính sảnh vẫn chưa thấy nàng đến, mới nhờ Lục Hành dẫn mình đi dạo vườn. Nếu vẫn không thấy, hắn định đến Triều Huy đường, chỉ mong được gặp lại nàng một lần, dẫu chẳng nói lời nào, chỉ cần thấy thân ảnh nàng cũng đủ. Không ngờ lần tái ngộ lại là cảnh nàng bị người ta ức hiếp.

Lòng hắn rối loạn không yên, gọi mấy tiếng liền, đến khi nàng hơi mở mắt, hắn mới thở phào:

“Cô nương, ngươi ổn chứ?”

Hoa Thanh Nguyệt nghe tiếng gọi dịu dàng, chậm rãi mở mắt:
“Hoàn công tử?”

“Là ta. Cô nương đau chỗ nào? Ta đưa ngươi đến gặp lang trung.”

Nói rồi liền đưa tay muốn bế nàng lên, nhưng lại sợ ảnh hưởng danh tiết, nên tay cứ lửng lơ giữa không trung. Thấy nàng run rẩy, hắn liền đỡ lấy cánh tay nàng:

“Tại hạ đỡ ngươi đi gặp lang trung, được chứ?”

Lục Hành thấy còn một người là Bình Chương ngã lăn bên cạnh, tay cũng run lên, vội khom người đỡ dậy.

“Đừng đụng ta! Ta tự đứng được! Như Thư, có bản lĩnh thì đừng gọi người đông như vậy, chúng ta tỷ thí một trận rõ ràng. Ai u... rốt cuộc là đứa nào giật tóc ta? Vất vả lắm mới gắn được đồ trang sức, đều bị lũ nha đầu các ngươi phá hủy! Tới! Đánh tiếp! Lão nương còn có thể đánh thêm ba mươi hiệp...”

Nói xong còn định xoay người tiếp tục, nào ngờ chưa kịp bước đã loạng choạng ngã xuống.

Lúc này, nhận được tin tức, Lục Diễm chạy đến. Vừa thấy Hoa Thanh Nguyệt đầy thương tích, đứng cạnh Hoàn Khiêm Chu, trên người còn khoác áo choàng nam tử, gương mặt hắn lạnh tanh, từng đường nét cứng đờ, ánh mắt quét qua mọi người, giọng nói nặng nề vang lên:

“Là ai đánh nàng?”


Bình Luận (0)
Comment