Nghe vậy, Định Vương và Liễu Quốc Công đều lấy làm kinh ngạc.
Xương sườn cũng bị đánh gãy?
Sao lại khác hẳn với tin tức mà bọn họ nghe được?
Chẳng bao lâu, Định Vương lên tiếng:
“Lục đại nhân có phải đã hiểu nhầm gì chăng? Bổn vương nghe nói là hai vị cô nương kia động thủ trước. Lại nói, mấy cô nương đùa giỡn nhau một chút, sao có thể tới mức đánh gãy cả xương sườn? Có phải quá lời rồi không?”
Liễu Quốc Công cũng gật đầu phụ họa, ra sức giải thích:
“Tiểu nữ nhà ta ngày thường đến cả con vật nhỏ cũng chẳng nỡ làm tổn thương, làm sao có thể ra tay đánh người? Điện Soái chớ vì việc có liên quan đến biểu muội ngài mà thiên vị, tin theo lời đồn sai lệch.”
Lục Diễm khẽ nhếch môi, giọng điệu bình thản:
“Lúc đầu ta cũng nghĩ như vậy. Nhưng Hoàn đại nhân lại nói, giáo dưỡng của hai vị cô nương nhà các ngài vốn luôn nổi tiếng nhu thuận hiền hòa, nếu quả thật là các nàng lấy nhiều khi ít, trả đũa người ta, lời đồn này truyền ra ngoài, e là sau này hai vị cô nương đi đứng trên đường cũng lắm gian nan. Ta vốn định đích thân thẩm vấn, nhưng theo lời Liễu Quốc Công, vụ án này lại liên quan đến người thân bên họ Lục ta, như vậy lại thành ra xử án không công bằng. Suy đi tính lại, chi bằng giao hai vị cô nương cho Đại Lý Tự thẩm tra, lấy lại trong sạch.”
Rồi lại nghe Lục Diễm nói thêm:
“Hơn nữa, bất kể là Lĩnh Nam Vương hay tổ mẫu của ta, đều phải có một lời công đạo. Nếu tra ra không liên can đến hai vị cô nương, chuyện này tất nhiên cũng dễ giải quyết. Ý các vị thế nào?”
“Chuyện này…” Liễu Quốc Công quay sang nhìn Định Vương với vẻ khó xử.
Sắc mặt Định Vương càng lúc càng ôn hòa, cười đáp:
“Đa tạ Lục đại nhân đã suy xét chu toàn thay cho hai nhà chúng ta. Vậy thì, chi bằng để chúng ta đưa hai vị cô nương về, tự mình giáo dưỡng lại, sau đó sẽ đích thân tới phủ nhận lỗi, không biết Lục đại nhân thấy như vậy có được xem là một lời công đạo?”
Lục Diễm đưa mắt nhìn hai người họ, không trả lời mà chỉ như vô tình nhắc tới một việc khác:
“Mấy ngày trước vì điều tra một vụ án cho vay nặng lãi trong hệ thống tiền trang ngầm, triều đình đã có lệnh nghiêm cấm, vậy mà vẫn có kẻ dám thách thức thiên uy. Thánh Thượng đặc biệt sai ta điều tra nghiêm khắc. Gần đây rốt cuộc đã lần ra manh mối, vừa vặn có vài điểm nghi vấn cần hỏi hai vị cô nương. Nếu cứ thế bắt người giữa ban ngày, chắc các ngươi cũng không bằng lòng. Lấy việc này làm lý do, coi như là bảo toàn danh dự cho họ.”
Nói dứt, không để hai người kịp phản ứng, Lục Diễm lại khom người hành lễ:
“Phụ thân ta hôm nay không có mặt, ta còn phải vội tiếp khách, không dám quấy rầy Vương gia và Liễu Quốc Công thưởng cảnh.”
Dứt lời, hắn vén áo, thẳng bước rời đi.
“Lục đại nhân, Điện Soái…” Liễu Quốc Công ở phía sau gọi hai tiếng, song Lục Diễm chẳng buồn ngoái đầu, không cho nổi nửa phần thể diện. Đợi đến khi thân ảnh hắn khuất dần nơi hành lang, Liễu Quốc Công mới tức giận mà nhổ một ngụm:
“Phi, chẳng qua là một con chó của Tấn An Đế, không biết lấy đâu ra cái thái độ đó?”
Lúc này Định Vương cũng chẳng còn dáng vẻ từ hòa như ban đầu, sắc mặt tối sầm, nói:
“Hắn mà không dám ngạo nghễ sao? Hoàng huynh ta vẫn còn sống lay lắt một ngày, thì hắn vẫn còn là kẻ được sủng ái nhất. Chúng ta hiện giờ không thể động tới hắn. Nhưng chờ đó, không bao lâu nữa, đến khi bổn vương ngồi lên ngôi cao, kẻ đầu tiên phải bị xử chính là hắn – chính là cái nhà họ Lục ấy!”
Liễu Quốc Công gật đầu, trong lòng vẫn nặng trĩu, khẽ nói:
“Quy củ của Đại Lý Tự ta cũng rõ. Hai cô nương ấy nếu gặp chuyện gì không hay… chẳng lẽ chúng ta cứ để hắn nhốt Như Thư Quận chúa và Uyển Nhi trong Đại Lý Tự như thế sao?”
“Ngươi cũng nghe rồi đấy, hắn chỉ đang mượn cớ để dằn mặt chúng ta. Ngươi đi một chuyến tới Đại Lý Tự, bảo người của ta lưu tâm dò xét, chúng ta sẽ nghĩ cách cứu người ra ngoài.”
Liễu Quốc Công thở dài một tiếng, rốt cuộc cũng không nói thêm gì nữa.
Yến tiệc thưởng hà hôm nay mãi đến khi trời tối hẳn, tiếng đàn sáo mới dần lắng xuống.
Tiễn khách xong, Ninh Tuy kéo Lục Diễm qua một bên:
“A Diễm, nghe nói hôm nay con đưa hai cô nương kia vào Đại Lý Tự thật sao?”
Lục Diễm gật đầu: “Đúng vậy.”
Ninh Tuy vốn đã đau đầu vì Như Thư Quận chúa và Liễu Uyển nhà Liễu Quốc Công, huống hồ lần này còn dám ra tay đánh Bình Chương. Nay nghe nói hai người kia bị tống vào Đại Lý Tự, không những chẳng thấy phiền, ngược lại còn âm thầm nhẹ nhõm.
Hắn chịu vì Bình Chương ra mặt, có phải cũng có tình ý hay chăng?
Nghĩ đến đây, hòn đá lớn đè trong lòng Ninh Tuy cuối cùng cũng buông xuống. Trong yến tiệc hôm nay, đám phụ nhân cứ trước mặt bà mà thì thầm nào là nhà ai có con trai nuôi đồng tử, nhà ai hậu viện đầy nam sủng, còn giả vờ vô tình hỏi bà đã từng nghe chuyện đó chưa.
Bà biết, bọn họ đang ám chỉ con mình.
Giờ thấy hắn ra tay vì Bình Chương, bà liền vội khuyên nhủ:
“Con đã đưa các nàng vào Đại Lý Tự, coi như đã đứng ra làm chủ cho Bình Chương. Con bé chắc chắn sẽ vui mừng. Nhưng thường ngày con cũng nên dành chút thời gian an ủi nó, thỉnh thoảng tặng chút đồ chơi lưu hành, nữ nhi mà, thích nhất mấy thứ đó.”
“Mẫu thân, nhi tử đã rõ.”
Thấy con trai không phản bác, Ninh Tuy càng yên tâm. Trong lòng đã bắt đầu tính tới chuyện sau này sinh cháu trai cháu gái nên đặt tên gì. Đợi đến khi A Diễm thành thân, bà sẽ mời cả kinh thành đến dự tiệc, cho bọn họ biết con nàng tuyệt đối không phải loại thích nam phong như lời đồn.
“Con bé ngoài mặt có vẻ tiêu sái, kỳ thực nội tâm lại nhạy cảm, tinh tế. Nó thích con, nếu con cũng có ý, thì để mẫu thân đi nói một tiếng. Gần đây ngoại tổ mẫu con sức khỏe không tốt, nghe được tin mừng này, so với uống thuốc còn hiệu nghiệm hơn...”
“Mẫu thân, con đã nói rồi, con chỉ xem Bình Chương như muội muội, không có tâm tư khác.”
Nghe vậy, tim Ninh Tuy như thắt lại.
Một hồi sau, bà lo lắng hỏi:
“Không có tâm tư? Mấy đứa bằng tuổi con người ta đã có con bồng con bế, con lại chẳng có chút ý nghĩ gì. Chẳng lẽ con không phải là không thích Bình Chương… mà là không thích nữ nhân?”
Vừa hỏi xong, bà siết chặt khăn tay, sợ nghe được câu trả lời mình không dám tin.
“Mẫu thân, con...”
Ninh Tuy càng bất an, lập tức lui lại mấy bước, che đầu nói:
“Khoan đã, con đừng nói vội. Thế này đi, nếu con thích nữ nhân, thì cứ nói cho mẫu thân hay. Còn nếu... nếu là thích nam nhân... thì con cứ xoay người rời đi là được, đừng để mẫu thân chịu kí.ch th.ích. Mẫu thân tuổi cao rồi, không gánh nổi!”
Giọng bà có phần run rẩy, trong lòng âm thầm cầu nguyện. Nhi tử của bà, ngàn vạn lần phải là người bình thường.
Bằng không... bà sống không nổi nữa mất.
Hôm nay yến tiệc, đám phụ nhân kia nói tới hạng nam nhân thích nam phong, điều kiện nào cũng giống hệt con bà:
Không chịu cưới vợ, từ nhỏ đã ở quân doanh, sống cùng quân sĩ, chưa từng thu nhận nữ tử nào dù bà hay quan lại dâng lên, đến cả hứng thú cũng chẳng tỏ ra. Còn nhất quyết không cho đưa Lục Vũ đi theo, bảo rằng sau này hắn không có ở nhà, bên cạnh mẫu thân cũng cần người chăm nom...
Khi đó bà không thấy gì lạ, nay nghĩ lại, mới thấy sợ hãi.
Nếu thật sự như vậy, chờ Hầu gia trở về, bà phải liều với ông ta một phen. Chính ông ta ép con bà ra chiến trường, khiến một đứa con trai lành lặn trở nên nửa nam nửa nữ, để bà chẳng thể giống người ta mà hưởng niềm vui gia đình.
Nghĩ đến đây, Ninh Tuy gần như đứng không vững, giận dỗi trách:
“Ngươi... ngươi sao không nói tiếng nào, cũng chẳng chịu xoay người đi?”
Lục Diễm mỉm cười, dịu giọng:
“Mẫu thân đừng lo. Nếu nhi tử có nữ tử tâm đầu ý hợp, nhất định sẽ là người đầu tiên thưa với mẫu thân.”