Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 70

Một câu nói kia, cục đá trong lòng Ninh Tuy rốt cuộc cũng rơi xuống.

Thế nhưng chẳng bao lâu, nàng lại bắt đầu lo lắng, nhìn hắn đầy nghi hoặc:

“Con chỉ coi Bình Chương là muội muội, nhưng cũng nên nói với mẫu thân một tiếng, con thích kiểu nữ tử như thế nào, để mẫu thân còn tiện đường dò hỏi trong kinh thành. Con cứ cô đơn một mình như vậy, cũng chẳng phải chuyện hay ho gì.”

Lục Diễm sắc mặt không đổi, mở miệng có chút không kiên nhẫn:

“Cứ để mẫu thân làm chủ là được.”

Dứt lời, hắn hành lễ:

“Mẫu thân, tổ mẫu còn có chuyện tìm nhi tử, nhi tử xin cáo lui trước.”

“Được được, con đi đi. Tổ mẫu con vừa rồi còn đi xem nha đầu nhà họ Hoa kia, đau lòng lắm đấy, con đi an ủi bà ấy một chút.”

Lúc này đầu óc Ninh Tuy đều đang nghĩ về tranh vẽ các tiểu thư quyền quý trong kinh, chỉ hận hôm nay không đem toàn bộ mang theo, nếu không giờ có thể cùng A Diễm chọn lựa, cũng đỡ trễ nãi mất một ngày.


Khi Lục Diễm đến nơi, lồng ngực Lục lão phu nhân phập phồng kịch liệt, bên cạnh Hạ ma ma đang cầm kính cho bà thuận khí.
“Hạ ma ma, ngươi đưa thuốc qua chưa? Lang trung đâu? Sao còn chưa tới?”

“Đã đưa rồi, chỉ là Hoa cô nương vẫn còn đang ngủ. Nha hoàn bên người nàng là Đào Hề nói, tỉnh lại sẽ tới cảm tạ lão phu nhân.”

“Còn cảm tạ gì chứ? Hài tử ấy bị thương nặng thế, cứ để nàng nghỉ ngơi cho tốt đi.” Lục lão phu nhân lo lắng nói. Vừa rồi các bà đến Thanh Trúc viện thăm Hoa Thanh Nguyệt, thấy nàng ngủ nên không đành lòng đánh thức.

Bây giờ nhớ lại, lòng bà càng thêm xót xa.

“Đi mau, xem lang trung đã tới chưa.” Lục lão phu nhân sốt ruột giục.

Lục Diễm hành lễ:

“Tổ mẫu, tôn nhi đã mời viện trưởng Thái Y Viện Chương Tự đến khám, thuốc cũng đã thoa, không có gì đáng ngại.”

Lục lão phu nhân tức giận đập bàn một cái:

“Mấy cô nương kia thật to gan, dám xông vào phủ An Ninh Hầu ta đánh người! Các nàng nghĩ nơi này là đâu hả!”

“Tổ mẫu bớt giận, kẻ chủ mưu đã bị đưa tới Đại Lý Tự.”

“Đại Lý Tự?” Lục lão phu nhân nhíu mày, cảm thấy chuyện có phần nghiêm trọng, nhưng nhớ đến năm dấu tay trên mặt Thanh Nguyệt, bà lại giận không để đâu cho hết:

“Đáng đời, phải quản nghiêm một trận. Còn chưa xuất giá mà đã như thế, sau này còn ra thể thống gì.”

“Tổ mẫu đừng vội, chuyện nên phạt tuyệt không bỏ qua.”

Tuy nói thế, nhưng Lục lão phu nhân vẫn thấy không yên:

“Mấy kẻ đó đáng phạt thì cũng phạt rồi, nhưng Thanh Nguyệt thì vẫn phải chịu đau. Hài tử ấy còn nhỏ, không cha không mẹ, cô đơn đáng thương như vậy, lại hiểu chuyện ngoan ngoãn… ông trời sao lại không cho nó một mệnh tốt chứ…”

Lục Diễm khẽ cau mày.

Lục lão phu nhân đang nói, chợt quay sang hỏi:

“Đúng rồi, ngươi thấy Hành Ca Nhi thế nào? Nó không giống lão Tam, nếu Thanh Nguyệt gả cho nó, cũng coi như có chỗ dựa, ngày tháng sau này yên ổn…”

Chưa kịp nói hết, Lục Diễm đã cắt ngang:

“Sợ là không được. Nghe mẫu thân nói nhị thẩm càng vừa ý biểu cô nương trong viện.”

Chỉ một câu, sắc mặt Lục lão phu nhân liền sa sầm. Lão Nhị gia không dễ nói chuyện như lão Tam, huống chi Thanh Nguyệt trước đó từng đính hôn với Lê Ca Nhi, chỉ sợ chính nàng cũng không dễ chấp nhận.

Nghĩ tới nghĩ lui, bà chỉ biết thở dài bỏ qua:

“Phải rồi, còn có ngươi.”

Lục Diễm ngước mắt nhìn lão phu nhân, mím môi không nói.
“Ngươi ngày thường cũng nên giúp chủ mẫu để mắt tới mấy công tử tử tế ở kinh thành. Dòng dõi không cần quá cao, chỉ cần biết thương người là được. Đừng như lão Tam hỗn láo như thế, Thanh Nguyệt gả qua đó cũng không sung sướng nổi.”

Lục Diễm im lặng không đáp.

Lúc này trong đầu Lục lão phu nhân toàn nghĩ đến đường lui cho Hoa Thanh Nguyệt, chẳng để ý tới sắc mặt hắn ngày càng u ám:

“Phải rồi, hôm nay nghe nói công tử phủ Thái phó họ Hoàn đã cứu Thanh Nguyệt. Ngươi biết nhân phẩm hắn thế nào không?”

Lục Diễm ngẩng đầu nhìn người ngồi trên cao, lạnh nhạt đáp:

“Không ra gì. Tay trói gà không chặt, Hoàn gia trong triều lại hay đong đưa, không phải người tốt để lựa chọn.”

Lục lão phu nhân thở dài:

“Thôi, việc này vẫn nên từ từ bàn lại. Ta nhất định phải tìm cho nó một đức lang quân tử tế, đứa nhỏ này mệnh khổ, ta nếu không dụng tâm, thật thẹn với cha mẹ đã khuất của nó.”

“Ý tôn nhi là, chuyện này tổ mẫu vẫn nên hỏi qua ý Hoa cô nương. Chớ để đến lúc đó phá uyên ương. Lại nói, người trong kinh bàn chuyện hôn nhân vẫn thường xem trọng môn đăng hộ đối, chỉ sợ nhất thời không dễ tìm.”

Lục lão phu nhân cũng thấy có lý:

“Ngươi nói đúng.”

Bà trầm ngâm một lúc:

“Ta nhớ mẫu thân ngươi luôn muốn có con gái. Nếu Thanh Nguyệt bái Ninh Tuy làm nghĩa mẫu, như vậy…”

“Tổ mẫu,” Lục Diễm nhấc mi mắt, lạnh giọng ngắt lời:

“Đó là ý nghĩ ngày xưa của mẫu thân. Nay đã có Vũ Nhi bầu bạn bên cạnh, cũng không còn tâm tư đó nữa. Huống hồ tôn nhi hoàn toàn không muốn có thêm một muội muội.”

Lục lão phu nhân nghe hắn cự tuyệt dứt khoát, chỉ biết cười gượng hai tiếng:

“Nếu vậy thì thôi, tổ mẫu lại nghĩ cách khác.”

Lục Diễm ở lại trò chuyện với tổ mẫu một lát, cuối cùng vẫn là mặt lạnh rời đi.

Đêm đó, có chiếu chỉ triệu kiến trong cung, Lục Diễm còn chưa kịp thay quan phục đã lập tức vào cung.

Hoa Thanh Nguyệt tỉnh lại, cảm giác đau trên người đã nhẹ đi không ít. Nàng nhận lấy thuốc Đào Hề đưa tới, một hơi uống cạn.

“Cô nương, uống thuốc xong thì ngủ thêm một chút.”

“Được.”

Mấy ngày liền, Lục Diễm không đến gặp nàng. Đây là những ngày yên ổn hiếm hoi từ khi nàng vào kinh.

Nếu Thanh Dương hết suyễn, huynh muội hai người sống những ngày bình yên thế này, hẳn là hạnh phúc nhất.

Mỗi sáng, nàng đều đi bồi Lục lão phu nhân nói chuyện, sau đó trở về mày mò làm chút điểm tâm mà Thanh Dương thích. Nghĩ rằng ít hôm nữa hắn sẽ đến kinh thành, nàng nhất định phải luyện tay nghề cho thật tốt.

Bỗng nhiên, cửa viện bị đẩy ra.

Người mặc váy áo màu xanh lục đậm – Lục Tri Ninh – ngạo nghễ bước vào sân.

“Hừm, lâu như vậy không gặp, ta còn tưởng Hoa tỷ tỷ đã đi rồi chứ. Không ngờ vẫn còn mặt dày ở lại đây?”

Hoa Thanh Nguyệt thoáng liếc về phía nàng, tay vẫn không ngừng, chỉ là khi xắt rau lực hơi nặng hơn một chút.

“Ta nói rồi mà, ngươi chẳng có bản lĩnh gì, chỉ biết làm mấy món tạp nham nịnh bợ người ta. Muốn tiếp tục ăn bám Lục gia sao? Thấy tam ca ta không có tin tức, lại định nhắm vào ai đây?”

“Ninh muội muội thật sự một ngày cũng không ngồi yên được sao?” Hoa Thanh Nguyệt lạnh nhạt hỏi.

Lục Tri Ninh đè nén nỗi bực trong lòng, giận dữ đáp:

“Ngươi quản ta?”

Nói xong lại cười nhạo tiếp:

“Nghe nói hôm đó ngay cả Hoàn lang cũng bênh vực ngươi. Không biết ngươi ở bên ngoài làm cái gì khuất tất, lại còn bày trò giả bộ ngoan hiền nấu điểm tâm, sao không dứt khoát đi kỹ viện mà cười hầu người ta? Nơi đó nhiều nam nhân, hợp với ngươi lắm!”


Một mình nàng ta cứ lớn tiếng trong sân, Hoa Thanh Nguyệt vẫn lặng lẽ bận rộn, chỉ cảm thấy lời lẽ của Lục Tri Ninh càng lúc càng quá quắt.

“Không biết mẫu thân ngươi đã dạy ra thể loại gì thế này…”

“Nếu là ta, đã sớm ch.ết cho rồi.”

“Lục Tri Ninh.” Hoa Thanh Nguyệt cầm lấy dao, bước nhanh tới trước mặt nàng ta, tay kia mạnh mẽ ấn nàng ta lên tường, lưỡi dao bén hoắt lập tức kê ngang má.

“Làm đi. Trước khi ch.ết mà kéo được một đứa làm nệm lưng, cũng không lỗ.” 

Bình Luận (0)
Comment