Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 71

Lục Tri Ninh bị hành động bất ngờ của nàng dọa đến ngây người tại chỗ. Trước kia, bọn họ muốn đuổi ả tiện nhân này đi, song lần nào cũng chẳng thu được chút lợi nào. Hiện tại, ngay cả Tam ca ca cũng bị Đại phòng đuổi khỏi cửa, Thư Quận chúa cùng A Uyển lại bị nhốt trong Đại Lý Tự.

Vốn dĩ, mấy ngày trước nàng ta đã có ý định đến tìm ả tiện nhân này, dự tính dùng cách riêng của mình để cứu A Uyển và những người kia ra ngoài. Chỉ là, mấy ngày nay mẫu thân liên tục căn dặn: không có chuyện quan trọng thì chớ bước chân đến Thanh Trúc viện.

Hôm nay, nhân lúc mẫu thân đến sân tổ mẫu nghe giáo huấn, nàng ta chỉ mang theo một tỳ nữ thân cận liền vội vàng chạy tới.
Nàng ta nghĩ, chỉ cần mình bày ra dáng vẻ quý nữ phủ An Ninh Hầu, nổi giận mắng mỏ vài câu, uy hiếp vài câu, ả tiện nhân chưa thấy qua thế sự này nhất định sẽ sợ hãi, chủ động đến Đại Lý Tự khai báo.

Tốt nhất là khiến ả biết tay nàng ta, tự giác đem hai cửa hàng son phấn mà mẫu thân lập nên ở kinh thành giao trả. Đó là của hồi môn đã định sẵn cho nàng ta, sao có thể để tiện nhân chiếm được tiện nghi?

Nhưng ả nữ nhân kia—lại điên rồi?

Đợi đến khi kịp phản ứng, Lục Tri Ninh đã gào lên giận dữ:

"Ngươi dám! Hoa Thanh Nguyệt, ngươi làm đau ta! Mau buông tay!"

So với Lục Diễm, Hoa Thanh Nguyệt tất nhiên kém xa về sức lực, nhưng so với Lục Tri Ninh—người từ nhỏ được nuông chiều—nàng lập tức chiếm ưu thế.

Nha hoàn của Lục Tri Ninh thấy tiểu thư nhà mình bị ép chặt vào tường thì sợ đến hồn vía lên mây, vội nhào đến cứu giúp, nhưng vừa mới bước được vài bước liền bị Đào Hề chặn lại:

“Tỷ tỷ, hai vị chủ tử chắc hẳn có chuyện muốn nói riêng. Ngươi chớ quấy rầy, theo ta vào phòng uống ly trà đã.”

Nói xong không chờ nàng ta vùng vẫy, Đào Hề đã lôi vào phòng đóng cửa lại.

Lục Tri Ninh giãy giụa mấy lần đều vô ích, tức đến mức ngực phập phồng dữ dội, há miệng mắng lớn:

"Hoa Thanh Nguyệt, ngươi là đồ tiện nhân! Dám đối xử với ta ta như thế? Ta khuyên ngươi mau thả ta ra, bằng không ta sẽ mách với tổ mẫu và đại ca ca, để bọn họ lập tức đuổi ngươi ra khỏi nhà!"
Hoa Thanh Nguyệt dứt khoát đè nàng ta mạnh hơn vào tường, gằn từng tiếng:

"Tốt thôi, ngươi cứ đi mà nói."

"Ta tự hỏi mình chưa từng đắc tội với ngươi ở phủ An Ninh Hầu, vậy mà ngươi thì sao? Hết lần này đến lần khác bày mưu hãm hại, khinh nhục ta. Trước kia vì nể mặt tổ mẫu nên ta nhịn, nhưng giờ đây, ngươi lại tưởng ta dễ bắt nạt, nhàn rỗi liền đến trêu cợt ta? Cảm thấy ta sợ hãi đến mức chỉ biết để mặc ngươi mắng mỏ?"

Lục Tri Ninh chấn động trong lòng.

Chẳng phải trước kia ả giống hệt một đóa bạch liên nhu nhược, ai bắt nạt cũng không dám phản kháng hay sao? Nếu không khi dễ ả thì còn khi dễ ai?

Nhưng hôm nay, chẳng biết có phải bị đám người Thư Quận chúa ra tay quá nặng khiến đầu óc hỏng mất, vậy mà lại dám rống to với nàng ta. Bất luận thế nào, sự thay đổi đột ngột ấy khiến lòng Lục Tri Ninh bất an.

Cảm giác này, nàng ta từng gặp qua—chỉ khi đối diện với đại ca ca mới có.

Nàng ta không ngốc, hiểu rõ tiện nhân này căn bản không dám giết mình.

Chỉ là làm bộ làm dáng thôi, chẳng lẽ thực sự dám giết nàng ta?
"Ngươi không dám! Ta là đích tiểu thư của phủ An Ninh Hầu! Nếu ngươi dám giết ta, ngươi cũng không sống nổi! Lục gia từ trên xuống dưới nhất định sẽ không tha cho ngươi, dù ngươi là ân nhân cứu mạng của Lục gia thì cũng không thoát khỏi tội!"

Không ngờ, Hoa Thanh Nguyệt cười lạnh:

"Vậy thì cùng chết."

Nói xong, nàng siết chặt con dao trong tay, lưỡi dao lạnh buốt chạm lên làn da trắng mịn trên cổ Lục Tri Ninh.

Giọng nói lạnh lẽo vang lên:

"Nếu ta giết ngươi và cả nha hoàn của ngươi ngay lúc này, ngươi đoán xem có ai phát hiện ra được không? Dù có phát hiện, thì ngươi cũng chẳng thể sống lại để báo thù. Mà được chết cùng một thiên kim hầu phủ như ngươi, ta cũng thấy đáng giá."

Lục Tri Ninh hoảng hốt nhìn lưỡi dao chậm rãi áp sát, vô thức nuốt nước miếng, lắp bắp:

"Ngươi điên rồi sao?"

Giọng nói của Hoa Thanh Nguyệt tràn đầy quyết tuyệt và oán hận, như đêm đông thấu xương:

"Ta là điên rồi, nhưng là các ngươi bức ta đến điên."

"Ngươi… ngươi không dám!" Giọng Lục Tri Ninh bắt đầu run rẩy, rõ ràng là sợ hãi đến cực điểm.

Hoa Thanh Nguyệt không phí lời, giơ đao lên chực chém.

"Ngươi yên tâm, đao pháp của ta không tệ, sẽ không để ngươi chết quá nhanh đâu. Ta muốn đòi lại từng mối thù, nếu khi ấy ngươi vẫn còn sống, ta sẽ thả ngươi."

Giọng nàng không lớn, nhưng đầy rẫy sát ý khiến toàn thân Lục Tri Ninh dựng tóc gáy.

"Không… không cần…"

Lục Tri Ninh cố sức vùng vẫy, nhưng cả tay chân đều bị khóa chặt, chẳng nhúc nhích nổi phân nào.

Lúc ấy, tiếng cười lanh lảnh của Hoa Thanh Nguyệt vang lên.
Nàng cầm sống dao đưa lên vành tai Lục Tri Ninh, thong thả đùa nghịch, giọng lạnh tanh:

"Trước tiên, ta sẽ cắt hai cái tai của ngươi, coi như báo thù cho những lời mắng nhiếc ngươi từng dành cho ta."

"Hoa tỷ tỷ, xin đừng xúc động…"

"Tiếp đến, sẽ là cái lưỡi—miễn cho về sau ngươi chết rồi còn đến tìm ta báo thù bằng mồm mép độc địa."

Lục Tri Ninh sợ đến bật khóc, đôi mắt nhắm chặt, miệng mím đến trắng bệch.

Hoa Thanh Nguyệt đưa dao lướt qua sống mũi nàng:

"Cái mũi này, thay cho mối hận ta suýt bị người khác làm nhục trên đường về phủ hôm nọ."

"Không… không phải ta! Là mẫu thân ta… Bà ta chỉ dặn ngưi hạ nhân hù dọa ngươi, dạy cho ngươi bài học. Ta… ta không làm gì cả, đừng cắt mũi ta!"

Hoa Thanh Nguyệt cười khẩy, không đáp.

"Đôi mày này, cái miệng này—lần trước ngươi đẩy ta xuống nước..."

"Tốt rồi, đến cái lưỡi. Miễn cho ngươi sau khi chết hiện về tìm ra nói ra những lời ác ngôn."

Nói đoạn, nàng bẻ miệng Lục Tri Ninh, nhét vào một viên thuốc màu trắng, nâng cằm nàng ta để viên thuốc trôi thẳng xuống cổ họng.

Trong phòng, tiếng khóc thút thít không ngừng.

Thình thịch!

Lục Tri Ninh đột nhiên quỳ xuống đất, khóc nức nở:

"Hoa tỷ tỷ! Xin đừng! Ta không dám nữa! Sau này ta không dám nữa! Van xin ngươi đừng rút lưỡi ta!"

"Ta đã không có tai, không có mũi, không có miệng, không có mày rồi... Đừng rút lưỡi ta, đừng giết ta... Ta sẽ không nói gì với tổ mẫu hay đại ca ca hết... Ta sai rồi! Là ta không nên khi dễ ngươi..."

Lục Tri Ninh quýnh lên, không ngừng dập đầu, hai tay còn tự tát vào mặt mình.

Chỉ là… đao pháp của Hoa tỷ tỷ thực sự quá cao minh, cắt từng ấy mà nàng ta lại không hề thấy đau.

"Được, nhớ kỹ lời ngươi nói." Hoa Thanh Nguyệt gật đầu, ánh mắt khẽ trầm xuống:

"Nếu ngươi quên, cũng không sao. Viên thuốc ban nãy là kịch độc. Nếu ngươi còn có ý hại ta, vậy thì ta và ngươi cùng chết."

"Độc dược?" Lục Tri Ninh theo phản xạ muốn nôn ra.

"Không tin à? Ngươi thử ấn bụng xem."

Lục Tri Ninh không dám trái lời, nhẹ nhàng ấn xuống bụng dưới—ai ngờ đau đớn lập tức truyền khắp thân, nàng kêu lên một tiếng, lại cúi đầu lạy rối rít:

"Hoa tỷ tỷ, ta không muốn chết! Chỉ cần tỷ tỷ không giết ta… ta cái gì cũng nghe theo!"



Bình Luận (0)
Comment