Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 8

 Trong khi sơ chế bột hoa hồng, Hoa Thanh Nguyệt khẽ bật cười mấy tiếng:

“Nàng ta là muốn bắt cô nương ta làm quân cờ đấy thôi. Tưởng ta sẽ mặc đám y phục nàng ta ban tặng để đến trước mặt Tri Ngữ tỷ tỷ gây chướng mắt, nàng ta hẳn là đang toan tính khiến tỷ tỷ ấy giận dữ, tốt nhất là khiến nhị phòng nổi giận, rồi thừa cơ đuổi ta đi.”

“Các nàng sao lại hiểm độc đến thế?”

“Hiểm độc ư?” Hoa Thanh Nguyệt khẽ cười, “Thứ chúng ta nhìn ra được, còn có thể phân biệt được, thì chưa gọi là hiểm độc. Huống hồ, độc địa là chuyện của họ, ta chỉ cần lo chuyện của mình. Cứ vờ như không biết, giả ngây giả ngô là xong.”

Hoa Thanh Nguyệt nghĩ thông suốt rồi. Dẫu cho có cố lấy lòng mấy vị tiểu thư nhà họ, cũng chẳng được ích gì. Nàng chỉ cần giữ thân bình yên, không dây dưa, không kết oán là được.

Suy cho cùng, tinh lực ấy, chẳng bằng dồn vào người Lục Diễm thì hơn. Tương lai gả cho Lục Lê, một phiếu đồng ý chắc chắn nằm ở trên người hắn — chẳng phải càng đáng để nàng hao tâm hơn sao?

Sáng hôm sau, vì đã có bài học từ hôm trước, trời còn chưa sáng rõ, Hoa Thanh Nguyệt đã thức dậy. Thu xếp thỏa đáng mọi thứ, đợi đến khi trời vừa hửng sáng, nàng mới chậm rãi ra khỏi cửa.

Hôm nay, nàng đến Cần Vụ Viện để học tập quy củ cùng phép tắc chốn trạm tư.

Không thấy bóng dáng Lục Diễm đâu, song hộ vệ đi theo hắn là Phi Cửu thì đã đứng sẵn nơi đó, cách không xa.

Ánh mắt y lạnh lùng sắc bén, một bộ khí thế ai cũng đừng đến gần lão tử.

Nàng ra hiệu bằng ánh mắt với Đào Hề, đối phương lập tức hiểu ngay, hai chân nhẹ nhàng dịch chuyển, từng bước tiến về phía Phi Cửu.

“Hôm nay thời tiết thật tốt a, vạn dặm không gợn mây...”

“Cô nương và Vũ công tử học lễ nghi cũng thật nghiêm túc nha...”
...

Nàng ấy moi ra hơn mười chủ đề linh tinh để bắt chuyện, kết quả là — đến gần cái hũ nút kia rồi, y vẫn không hé răng lấy một lời, dáng vẻ sừng sững bất động, mắt nhìn thẳng phía trước, không hề lay chuyển.

Đào Hề tấm tắc mấy tiếng, trong lòng thầm nhủ không biết hạng người thế này làm sao lại kiếm được việc. Nàng ấy còn cố tình lượn qua lượn lại trước mặt y mấy vòng, thế mà người kia vẫn đứng nghiêm như khúc gỗ, không hề động đậy.

Vì cô nương nhà mình, Đào Hề cắn răng tiến lên, khoé miệng nhếch lên một nụ cười lấy lòng:

“Này, ngươi gọi là Phi Cửu đúng không?”

Phi Cửu nghiêng đầu liếc nàng ấy một cái, bắt gặp nụ cười nịnh nọt kia liền lạnh lùng hỏi:

“Có việc?”

Đào Hề cười gượng:

“Có chứ, hôm nay trời thật đẹp mà, sao ngươi lại không đi cùng Đại công tử?”

Phi Cửu hờ hững liếc mắt một cái, giọng nói lạnh như băng:

“Chuyện ở Cần Vụ Viện, khuyên ngươi bớt tò mò.” Đào Hề bĩu môi.

Thôi vậy, nàng ấy nhịn. Vẫn cố nặn ra một nụ cười được coi là có thiện ý:

“Ta cũng chỉ tiện miệng hỏi thôi. Ngươi xem ngươi căng thẳng làm gì. Ta chỉ thấy Vũ công tử còn nhỏ như vậy, lại phải học lễ nghi lâu như thế, chắc cũng đói bụng rồi.

“Hôm nay bọn ta không chuẩn bị gì cả, định là mai sẽ mang ít điểm tâm tới, cũng coi như cảm tạ Đại công tử đã mời ma ma đến dạy các cô nương chúng ta học lễ.”

“Ngươi biết công tử thường ngày thích ăn gì không? Hoặc là Đại công tử thích gì? Ta không có ý gì khác đâu, dù sao bọn họ cũng là phụ tử, sở thích có thể giống nhau ấy mà.”

Lời vừa dứt, đám gia nhân trong Cần Vụ Viện đều quay đầu nhìn lại, nét mặt không mấy dễ coi.

Phi Cửu quét ánh mắt lạnh lùng ra hiệu cho bọn họ: không được manh động.

Chỉ có điều... nhiệm vụ lần này của chủ tử đúng là làm khó y. Trước giờ y tiếp xúc toàn là gián điệp địch quốc, tham quan nhãn tuyến, vô dụng nhất cũng là những tên tội phạm giang hồ. Y đi theo chủ tử, chủ yếu là truy manh mối từ những dấu vết nhỏ nhoi.

Giờ đây lại bắt y đối phó với tiểu nha đầu ngốc nghếch này, mà còn phải làm ra vẻ như vô tình tiết lộ thông tin — thật đúng là gian khổ tột cùng.

Cái nha đầu này có thể hỏi lộ liễu hơn chút nữa không hả? Nhìn kiểu gì cũng biết mấy người này đang định làm gì!

Đào Hề thấy y không lên tiếng, trong lòng cũng đoán ra được đại khái suy nghĩ của người này. Không còn cách nào khác, nàng ấy nghiến răng một cái, móc trong túi ra năm đồng tiền:

“Cầm lấy đi, ta chỉ có từng này thôi. Ngươi nói cho bọn ta biết, sau này cô nương nhà ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu.”

Phi Cửu: “......”

Lặng thinh một hồi lâu, y mới giơ tay nhận lấy số tiền ấy, sau đó xoay người đi vào trong nhà.

Ngay lúc Đào Hề sắp phát điên, Phi Cửu đã quay lại, trong tay cầm một tờ giấy:

“Cầm lấy, không có chuyện gì thì đừng làm phiền ta.”

Dứt lời, xoay người rời đi, bước chân dứt khoát. Vừa ra khỏi cửa, y khẽ liếc về phía sau:

“Cuối cùng cũng hoàn thành được nhiệm vụ của chủ tử.”

Đào Hề mở tờ giấy ra, nhìn nội dung bên trong, lời đến miệng cũng phải cố nuốt xuống.

“Quả nhiên có bạc là có thể sai khiến cả ma quỷ, ngay cả cái khúc gỗ chết như hắn ta mà cũng moi ra được chút thông tin, bản cô nương đúng là lợi hại mà.”

“Hạt sen đông lạnh?”

“Đúng vậy, Phi Cửu viết trong tờ giấy, món điểm tâm mà Lục đại công tử thích nhất chính là hạt sen đông lạnh.”

Hoa Thanh Nguyệt không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn ra xa, như đang suy nghĩ điều gì.

Đào Hề nhìn biểu cảm của nàng, trong lòng không đành, khẽ nói: “Lão gia cùng phu nhân chắc hẳn đều hy vọng ngài và tiểu thiếu gia có thể sống hòa thuận, cho nên…”

Hoa Thanh Nguyệt ngẩng đầu nhìn Đào Hề, giọng nhẹ nhàng nhưng dứt khoát: “Ta biết. Chỉ là đang nghĩ nên làm thế nào. Yên tâm, trong lòng ta rõ.”

Gần đến giờ ngọ, ma ma phụ trách lễ nghi lại bắt bọn họ ôn tập những động tác đã học trong buổi sáng. Vừa mới kết thúc, đã thấy Lục Diễm từ ngoài viện bước vào.

“Đại ca ca.” Hoa Thanh Nguyệt chủ động bước lên hành lễ.

Lục Diễm dừng lại trước mặt nàng, ánh mắt rơi xuống đôi tay đang chồng lên nhau của nàng, nhẹ giọng hỏi: “Đã hiểu rõ rồi chứ?”

Hoa Thanh Nguyệt gật đầu ngoan ngoãn: “Giáo tập ma ma dạy rất nghiêm, đa tạ đại ca ca.”

“Ừ.” Hắn lại liếc nhìn khuôn mặt lấm tấm mồ hôi phấn hồng của nàng, không nói thêm gì, xoay người đi vào trong nhà.

Hoa Thanh Nguyệt vội vàng đi theo phía sau: “Đại ca ca, Thanh Nguyệt có một chuyện, muốn thỉnh cầu huynh giúp đỡ.”

Lục Diễm không đáp, cứ thế đi thẳng vào nhà chính. Cũng may là không có ai ngăn cản nàng đi theo.

Cứ thế, Hoa Thanh Nguyệt theo hắn bước vào phòng trong. Chỉ thấy hắn ngồi xuống vị trí chủ tọa, lúc này mới từ tốn mở lời:

“Chuyện gì?”

“Đại ca ca, hôm nay ta đến Cần Vụ Viện, thấy hồ sen ở đài sen rất đẹp, không biết có thể hái một ít mang về hay không?”

Nghe vậy, mày Lục Diễm khẽ nhướn: “Dùng để làm gì?”

“Ta rời nhà đã lâu, muốn nấu vài món ăn để vơi nỗi nhớ nhà… Không biết có được không?” Hoa Thanh Nguyệt lại nhẹ giọng hỏi thêm một lần.

Hắn im lặng nhìn nàng, đôi môi mím chặt như đang cân nhắc điều gì, trong mắt đen sâu tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng. Một lúc sau, hắn mới mở miệng: “Được.”

“Đa tạ đại ca ca.”

Ánh mắt Lục Diễm vẫn đặt trên gương mặt nàng, không nói một lời.

Bàn tay nhỏ của Hoa Thanh Nguyệt khẽ siết lại trong tay áo, “Đại ca ca, vậy ta không quấy rầy nữa, Thanh Nguyệt xin phép lui.”

“Đi đi.”

Ngay lúc lòng Hoa Thanh Nguyệt vừa mới nhẹ xuống được đôi chút, phía sau lại vang lên giọng hắn:

“Về rồi thì suy nghĩ cho kỹ — nên dùng hành động thực tế thế nào để cảm tạ ta.”

Trước cổng phủ An Ninh Hầu, tam công tử Lục Lê cùng tứ công tử Lục Hành gần như đồng thời xuống kiệu. Lục Lê liếc nhìn người từ kiệu đối diện bước ra, phe phẩy cây quạt xếp trong tay một cách tùy ý, rồi nhấc cằm mấy lần xem như hành lễ.

“Tam ca, chẳng phải huynh nói dạo này phải chuyên tâm học hành, không quay về sao?”

Người mở lời là tứ công tử Lục Hành của phủ Lục gia. Dung mạo hắn thanh tú nho nhã, mày rậm mắt sáng, cốt cách phiêu dật như chi lan ngọc thụ. Năm trước, trong kỳ thi mùa xuân, chỉ có mình hắn đỗ tiến sĩ trong Lục gia, hiện tại đang nhận chức ở Hàn Lâm Viện. Hôm nay vất vả lắm mới được nghỉ, bèn quay về thăm người nhà. Trong kinh thành, hắn nổi tiếng là quân tử ôn hòa lễ độ.

Một người là tiên y nộ mã như Lục Diễm, một người là ôn nhuận như ngọc như Lục Hành — một văn một võ, hai cái tên đủ khiến Lục phủ danh vang khắp cửa ngõ. Duy chỉ có Lục tam công tử Lục Lê là thường bị lãng quên.

Mà hắn cũng chẳng để bụng, sống ung dung tự tại giữa hai người anh em rực rỡ hào quang ấy.

“Ngươi còn hỏi ta? Ta còn định hỏi ngươi kia kìa. Giờ mà ngươi còn dám trở về, chán sống rồi sao? Ta nghe nói mấy hôm nay mẫu thân ngươi đem hết thảy nữ nhi nhà mẹ đẻ còn chưa xuất giá mời vào trong phủ, chỉ chờ ngươi về để chọn vợ đấy.”

Lục Hành vốn là người có hàm dưỡng, bị hắn trêu như thế cũng chỉ khẽ cười: “Các biểu muội chỉ tới dự yến thưởng hà yến thôi, tam ca đừng đùa nữa, kẻo làm lỡ danh dự cô nương nhà lành.”

Mỗi lần nhắc tới nữ nhân, Lục Hành đều là dáng vẻ e lệ kín đáo, khiến Lục Lê cảm thấy thật mất hứng. Hắn “bốp” một tiếng gập quạt lại, hất tay áo mà vào phủ.

“Đúng rồi tam ca, huynh vẫn chưa trả lời vấn đề của ta đấy.” Lục Hành cố chấp hỏi lại.

Khóe môi Lục Lê cong lên, lộ ra vẻ lười nhác quen thuộc:

"Vốn không tính toán trở về, nhưng không chịu được mẫu thân nhiều ngày qua cứ cử người nhắn lại bảo ta đừng về, giờ thì thôi, ta cũng đã quay lại rồi."

Lục Hành trầm ngâm, ngẫm nghĩ trong lời nói của hắn.

Lục Lê liếc nhìn, biết tiểu tử này vẫn chưa hiểu, bèn lười biếng giải thích:

"Mẫu thân bảo ta đừng về, vậy thì chắc chắn trong phủ lại có thêm một mỹ nhân không thể không được, trước kia chỉ là người truyền lời, nhưng hôm qua lại có người mang tin nói là sống chết phải kéo ta về, không biết trong phủ chúng ta rốt cuộc có mỹ nhân nào mà khó lòng giữ lại thế."

Nói xong, hắn đã đạp cửa bước vào.

Lục Hành đứng phía sau, lại tiếp tục suy xét ý tứ trong lời nói của hắn, rồi cũng bước theo, miệng vẫn không ngừng khuyên răn lấy lệ.
Lục Lê hỏi một gã sai vặt, quả nhiên biết trong phủ có vị “mỹ nhân” mới tới.

Lục Hành vẫn chưa bỏ cuộc, lấy lời quân tử mà khuyên can, kết quả bị Lục Lê trừng mắt một cái, chỉ tay về phía trước:

“Kia kìa, mẫu thân của ngươi đấy.”

Lục Hành quay đầu nhìn lại, nhưng nơi đó chẳng có ai cả. Đợi đến lúc hắn quay sang phía trước, người nọ đã rẽ qua hành lang, biến mất khỏi tầm mắt từ lúc nào.

Buổi chiều, dùng xong bữa trưa, các nàng liền cùng nhau đi hái sen.
Vốn dĩ Hoa Thanh Nguyệt định sau khi lo xong chuyện son phấn của nhóm nữ quyến nhà họ Lục mới tìm cơ hội tiếp cận Lục Diễm.

Nhưng không ngờ nhanh như vậy đã nghe nói Lục Diễm có cảm tình với nàng—việc này nằm ngoài dự đoán của nàng. Cân nhắc lợi hại trước sau, nàng vẫn quyết định cứ lấy lòng Lục Diễm trước đã.
“Cô nương, chúng ta hái được nhiều thế này, chắc cũng đủ làm mấy mâm hạt sen đông lạnh rồi đó.”

“Chừng ấy sao đủ,” nàng cười đáp, “dù gì cũng phải làm, chi bằng làm thêm chút nữa, đem tặng vài vị trưởng bối trong phủ, xem như mượn hoa hiến phật, cảm ơn họ đã nuôi nấng ta bấy lâu.”

Đào Hề tiếc nuối nói:

“Tay nghề làm hạt sen đông lạnh của cô nương là nhất rồi, chỉ tiếc Tam công tử không có ở đây. Nếu để ngài nếm thử món cô nương làm, nhất định sẽ nhìn cô nương bằng con mắt khác.”

“Sau này còn nhiều thời gian, ta biết làm không ít món ngon. Lo gì không có cơ hội.”

“Cũng đúng, về sau cô nương với Tam công tử nhất định tựa mật đường ngọt, ngày tháng lâu dài ấy chứ.”

Hoa Thanh Nguyệt khẽ giận, nguýt nàng một cái:

“Đào Hề, lại trêu ghẹo ta rồi!”

Ánh chiều tà mùa hè rọi xuống khuôn mặt trắng ngần, làm ánh mắt nàng như phát sáng. Váy áo màu xanh nhạt ẩn hiện hoa văn khẽ tung bay theo từng động tác lau mồ hôi, khiến người ta không thể rời mắt, đẹp rạng rỡ còn hơn cả đầm sen trước mặt.

Lục Lê đứng cách đó không xa, trông thấy một màn như thế, hai chân như không nghe sai khiến, cứ thế bước lên phía trước.

Giây phút ấy, cảnh ấy—việc hắn muốn làm nhất chính là làm một bài thơ.

Tiếc là đầu óc rối bời, nhất thời không nghĩ ra được gì, cuối cùng chỉ đành đi tới chào hỏi:

“Cô nương, ta là Lục Lê, thứ ba trong nhà. Ngươi, chính là Thanh Nguyệt muội muội?”

Từ lúc hắn vừa bước qua cổng phủ, đã nghe hạ nhân kể sơ sơ chuyện sắp xảy ra, nên cũng biết đại khái thân phận nàng.

Hai người đang lúi húi hái sen quay đầu lại, bắt gặp một nam tử tuấn tú phe phẩy cây quạt xếp, dùng đôi mắt hoa đào thâm thúy nhìn chằm chằm Hoa Thanh Nguyệt.

Thực ra lúc hắn vừa đến chỗ rẽ, nàng đã phát hiện có người tới gần. Nhưng nàng vẫn nghĩ là Lục Diễm, không ngờ lại là Lục Lê.

Hoa Thanh Nguyệt khẽ giật mình, ánh mắt trong trẻo chạm phải ánh nhìn của hắn, ngón tay thon nhẹ đưa mái tóc vương trán ra sau tai, khẽ nhấp cánh môi khô, dịu dàng nói:

“Lê ca ca hữu lễ. Ta là Thanh Nguyệt.” 

Bình Luận (0)
Comment