Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 9

 Hoa Thanh Nguyệt vốn đã có dung nhan diễm lệ trời ban, đặc biệt giờ khắc này lại nhìn hắn với ánh mắt chan chứa tình ý, vẻ thuần khiết pha lẫn quyến rũ, nửa kín nửa hở, khiến Lục Lê – người từ nhỏ sống giữa chốn phong lưu – cũng phải ngây ra giây lát.

“Thì ra là Thanh Nguyệt muội muội.”

Hắn vừa nói vừa phe phẩy quạt, chậm rãi bước đến bên hồ nơi nàng đứng, khóe môi cong lên nụ cười nhàn nhạt như có như không, trong ánh mắt thoáng qua một tia hứng thú kín đáo.

Có chút thú vị thật.

Hắn không hề biết trong An Ninh Hầu phủ lại có một thân thích như thế.

Vừa rồi, khi hạ nhân đem dung mạo của vị Hoa cô nương này ca ngợi đến tận mây xanh, hắn còn chưa tin, nhất định phải tận mắt nhìn xem mới chịu.

Nay vừa nhìn thấy, ngược lại khiến hắn không kiềm được mà liếc thêm mấy lượt.

Hắn tự nhận mình gặp không ít mỹ nhân, đẹp đến mức như cá chép vượt sông, mà những người thật sự xuất sắc cũng chẳng ít.

Song, dáng dấp cùng khí chất của Hoa Thanh Nguyệt đều thuộc hàng thượng thừa. Ngũ quan thanh tú, từng đường nét như được tạc ra rồi ráp khít với nhau một cách hoàn hảo. Má phấn hây hây, như cánh sen mỏng manh lay động trong gió, mơ màng phủ một tầng sương, ánh mắt sáng trong khẽ nhìn hắn, chẳng khác nào câu hồn đoạt phách.

Nhất là khi nàng khẽ mỉm cười, lại càng khiến người ta ngẩn ngơ như mộng.

Nhận thấy ánh mắt nóng rực của thiếu niên kia, Hoa Thanh Nguyệt e thẹn cúi đầu, hai tay đang cầm rổ hạt sen khẽ run lên, trắng muốt mà tái nhợt.

Lục Lê thấy nàng ngượng ngùng, mới phát giác ra bản thân thất lễ, liền giả vờ ho khẽ hai tiếng, nói:

“Thanh Nguyệt muội muội hái hạt sen sao? Sao không sai nha hoàn hay gia nhân đến giúp?”

Đôi tay thon dài trắng ngần thế này, vốn nên cầm bút vẽ tranh hay đánh đàn đọc sách, chứ chẳng phải vì bóc hạt sen mà vướng bẩn.
Hoa Thanh Nguyệt liền dời chiếc rổ ra sau, hàng mi dài khẽ chớp, giọng nói dịu dàng vang lên:

“Lê ca ca, muội định hái hạt sen để sáng mai mang đến các viện trong Lục phủ làm món hạt sen đông lạnh giải nhiệt. Cho nên mới tự tay động thủ, thành ý mới là quan trọng nhất. Ngày mai làm xong, muội sẽ mang đến cho Lê ca ca một phần, được không?”

Giọng nói dịu dàng mang theo âm sắc mềm mại đặc trưng của người phương Nam, ai nghe qua cũng thấy thương xót, khó lòng từ chối.

“Được chứ, Thanh Nguyệt muội muội có lòng. Vậy ngày mai ta nhịn cơm, chỉ chờ món hạt sen đông lạnh của muội thôi.”

Hoa Thanh Nguyệt khẽ cười: “Vậy muội về chuẩn bị trước, mai sớm sẽ đưa đến cho ca ca.”

Lục Lê khẽ nuốt nước bọt, cổ họng động đậy, nói: “Không cần gấp, mấy ngày nay ta đều ở phủ.”

“Lê ca ca, vậy muội về trước nhé.”

Câu “trên đường đi chậm một chút” còn chưa kịp thốt ra, hắn đã thấy nàng quay người rời đi. Vừa vặn lúc ấy, chân nàng vướng phải một tảng đá ven đường, loạng choạng ngã về phía ao sen.

Phía sau, Lục Lê phản ứng cực nhanh, vươn tay giữ chặt lấy cánh tay mảnh khảnh của nàng.

Thế giới xoay chuyển, nàng đã ngã nhào vào lòng hắn, cả thân thể mềm mại rơi gọn trong vòng tay.

Nhận thức được điều đó, hai má nàng đỏ bừng, khẽ cắn môi ngượng ngùng nói:

“Lê ca ca, muội…”

Lục Lê mắt không rời nàng, ngây ngẩn nhìn đôi má đỏ ửng xinh đẹp, tay còn cảm nhận rõ hơi ấm từ thắt lưng nàng truyền đến, nghẹn lời đáp: “Thanh Nguyệt muội muội… cẩn thận một chút.”

Nàng ngượng ngùng ngẩng đầu, gương mặt mộc chưa trang điểm đã đẹp đến nao lòng, vừa định nói gì đó, thì ánh mắt vô tình lướt qua một bóng đen phía xa – cả người đột nhiên run lên.

Cách đó không xa đứng hai người. Người phía trước mặt không cảm xúc, sắc mặt trầm như nước – chính là Phi Cửu. Người này là ai không cần phải nói, Hoa Thanh Nguyệt lập tức cảm thấy một luồng hàn khí xộc thẳng vào lòng, vô thức rùng mình một cái.

Không biết có phải ảo giác hay không, nàng cảm giác ánh mắt y nhìn mình đầy sát khí.

Sợ đến mức nàng vội vàng lùi lại vài bước, giọng khẽ run:

“Lê ca ca, muội… muội về trước. Ngày mai nhất định sẽ mang hạt sen đông lạnh tới.”

Nàng nói xong liền không dám nán lại, cầm lấy rổ rồi chạy vội về phía Thanh Trúc Viện.

Nhưng dáng vẻ cúi đầu chạy đi vội vã ấy, rơi vào trong mắt Lục Lê lại thành một cảnh tượng khác.

"Lại là một cô nương bị mình mê hoặc bởi vẻ ngoài anh tuấn tiêu sái!" Lục Lê tự nói một câu, cây quạt trong tay vung nhẹ, ánh mắt dõi theo bóng dáng yểu điệu dần xa khuất.

"Cô nương à, tam công tử vất vả lắm mới trở về, sao chúng ta lại bỏ đi nhanh như vậy?"

Đào Hề thầm nghĩ, tiểu cô nương vốn nên nói nhiều một chút, có như vậy mới khiến tam công tử sinh hảo cảm. Hơn nữa vừa nãy khi rời đi, lục tam công tử rõ ràng còn muốn trò chuyện tiếp, đó chẳng phải là cơ hội tốt sao?

Nào ngờ Hoa Thanh Nguyệt lại càng đi càng nhanh, mãi đến khi đã rời đi rất xa, mới thấp giọng nói: "Lục Diễm tới."

Không hiểu vì sao, dù rõ ràng biết hắn không phải là nam tử đêm đó, nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn, trong lòng nàng luôn vô cớ sinh ra cảm giác sợ hãi. Nàng cũng không rõ nguyên do, chỉ là bản năng mách bảo: tránh xa thì hơn.

Chờ đến khi bóng dáng yểu điệu kia biến mất khỏi tầm mắt, Lục Lê mới thu ánh nhìn lại. Hắn đang định xoay người đi về phía Xuân Vũ Các, vừa quay đầu đã thấy một gương mặt đen như đáy nồi đang đứng phía sau.

Toàn thân tỏa ra khí thế lạnh thấu xương, áp lực huyết mạch dồn nén nhiều năm khiến Lục Lê trong lòng dâng lên điềm báo chẳng lành.

Ý cười trên mặt Lục Lê chợt tắt, theo bản năng thu lại dáng vẻ cà lơ phất phơ, quạt xếp cẩn thận cất vào tay áo, chỉnh trang đứng thẳng, hành lễ xong ngoan ngoãn gọi một tiếng:

"Đại ca."

Âm cuối vừa tan, Lục Diễm đã sải bước đến bên cạnh hắn.

Lông mày Lục Diễm khẽ chau, giọng điệu lạnh nhạt hỏi: "Ngươi ở đây làm gì?"

Tuy rằng xưa nay Lục Lê chưa bao giờ được sủng ái trước mặt Lục Diễm, lời nói giữa hai huynh đệ luôn nhạt nhẽo xa cách, nhưng lần này trong giọng nói của hắn lại lộ ra vài phần không vui.

Chẳng lẽ chuyện đi biệt viện tìm nữ nhân bị hắn phát hiện rồi?

Không thể nào, lần này hắn cực kỳ kín đáo, chắc chắn không ai biết.
Trong lúc suy nghĩ lung tung, người trước mặt đã rõ ràng nổi giận: "Thân là nam nhi Lục phủ, nói chuyện còn không rõ ràng, thái độ ngồi thì ngả ngớn. Sau này còn mong ngươi làm nên chuyện lớn gì?"

Lục Lê đè nén lo lắng trong lòng, ra vẻ bình tĩnh trả lời:

"Chẳng qua là trong phủ vừa có thêm một vị muội muội, ta đến ra mắt, tiện thể nhớ mặt một chút thôi."

Lục Diễm hừ lạnh một tiếng, thẳng giọng nói:

"Nàng là ân nhân của Lục phủ, đến tổ mẫu còn phải nể tình, bảo chúng ta lấy thân muội muội mà đối đãi quan tâm. Ngươi ngày thường đối đãi Biết Ninh, Biết Ngữ thế nào thì giờ đối với nàng cũng phải như thế. Tổ mẫu tuổi đã cao, chớ khiến lão nhân gia không vui."

Lục Lê lập tức nghiêm mặt:

"Vâng, đại ca."

Sau đó, hắn lại nói:

"Vị muội muội này quả thật dung mạo không tầm thường, so với Biết Ninh mấy người kia mang ra ngoài còn có mặt mũi hơn. Nếu sớm biết thì..."

Lời còn chưa dứt, hắn ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt băng lãnh như sương giá, biểu tình kia...

Toàn thân Lục Lê run lên:

"Đại ca, cái đó... mẫu thân còn đang chờ ta ở nhà, ta đi trước đây!"
Nói xong liền xoay người chạy trối chết.

Hắn cũng giống như Lục Tri Ninh, trong lòng đều e sợ vị huynh trưởng này.

Thấy hắn rời đi, Lục Diễm cũng không ngăn lại, chỉ nhàn nhạt nói một câu:

"Mẫu thân ngươi sẽ không đồng ý."

Một câu không đầu không đuôi, Lục Lê chỉ lo bỏ chạy, cũng chẳng buồn nghĩ xem "mẫu thân không đồng ý" rốt cuộc là có ý gì.

Chỉ còn lại Lục Diễm đứng đó, ánh mắt nhìn về phương hướng Thanh Trúc Viện, con ngươi đen sâu thẳm.

Phi Cửu vẫn lặng lẽ theo sau, không nói một lời. Chủ tử chẳng phải vừa mới nói là xem sổ sách lâu rồi, muốn ra hồ sen giải sầu sao? Sao lại không đi nữa?

Đang còn nghi hoặc, chợt nghe hắn lạnh giọng hỏi:

"Nàng vừa rồi gọi hắn là gì?"

Phi Cửu không rõ chủ tử hỏi là tam công tử xưng hô ra sao, hay là nói Hoa cô nương xưng hô thế nào, liền đơn giản đáp luôn cả hai:
"Hoa cô nương gọi tam công tử là Lê ca ca, tam công tử thì gọi Hoa Thanh Nguyệt là Thanh Nguyệt muội muội."

"Không ra thể thống gì." — Ném lại một câu, gương mặt âm trầm đen như mực, nghênh ngang rời đi.

Xuân Vũ Các

“Choang!” – Ngô thị hung hăng ném chén trà trong tay xuống đất, trừng mắt quát gã sai vặt đang bước vào bẩm báo:

“Ngươi vừa nói tam công tử đi đâu cơ?”

“Còn có thể đi đâu? Trong phủ cũng chỉ có vài nơi như Thanh Trúc Viện là đáng để ý. Mới vào phủ mấy ngày mà đã không an phận, sau này không biết sẽ còn gây ra trò gì nữa.” – Lục Tri Ninh lạnh giọng nói chen vào từ một bên.

“Ngươi nói, hắn đi đâu?” – Ngô thị lại nghiến răng nghiến lợi hỏi lại lần nữa.

Tên sai vặt run cầm cập, rụt cổ lại, dè dặt đáp:

“Đi... Thanh Trúc Viện.”

“Con hồ ly tinh đó, có chút nhan sắc liền dám dụ dỗ con ta, thật không biết trời cao đất dày là gì nữa! Đi, gọi vài người tới, đưa tam công tử về đây cho ta!”

Bà ta hiểu quá rõ nhi tử của mình ham mê sắc đẹp, nên ban đầu đã chẳng muốn để nó trở về phủ. Không ngờ vừa mới sai người báo tin đi, nó đã lù lù xuất hiện trước mắt.

“Mẫu thân gọi cái gì vậy? Con chẳng phải đã tự mình quay về rồi đây sao?” – Lục Lê, vừa mới thoát được một kiếp dưới tay Lục Diễm, nhanh chóng chạy lại ngồi bên cạnh Ngô thị.

“Con thử nói xem, khó khăn lắm mới trở về một chuyến, cha mẹ muội muội chưa thăm, lại chạy đi tìm ai không đâu?”

Vừa nhai bánh điểm tâm, Lục Lê vừa uể oải nói:

“Gì mà không liên quan? Người ta là ân nhân cứu mạng nhà ta đó. Nghe nói tổ mẫu quý nàng lắm, ngay cả đại ca cũng gọi nàng là muội muội. Mẫu thân chẳng phải lúc nào cũng bảo con học theo đại ca sao? Con đây là nghe lời người dạy, trước mặt phụ thân còn nêu được lý lẽ đàng hoàng nữa đấy.”

“Lần này ta không chấp nhặt với con. Nhưng sau này bớt qua lại với nàng ấy đi là được. Tuổi còn trẻ, cha mẹ đều mất sớm, trong nhà thì để mẹ kế nắm quyền, mệnh số chẳng tốt đẹp gì.”

Ngô thị nhân cơ hội nói vài lời chê bai Hoa Thanh Nguyệt, mong rằng đến lúc lão thái thái mở miệng nhắc đến hôn sự, Lê ca nhi sẽ phản đối, như thế thì dễ xử lý hơn.

“Mẫu thân, Thanh Nguyệt muội muội đáng thương như vậy, sau này con làm ca ca, càng phải yêu thương nàng ấy hơn nữa mới phải.” – Lục Lê hời hợt đáp lời, không hề để trong lòng.

“Ngươi...” – Ngô thị suýt nghẹn thở vì giận, định mắng mỏ lại không nỡ, cũng chẳng muốn vừa gặp lại con trai đã cãi cọ, đành phải cố hít sâu mấy hơi, giọng nói cũng dịu đi đôi chút:

“Nương không có ý gì khác, con coi nàng là muội muội thì ta cũng mặc, chỉ là lo lắng mấy người ngoài có tâm tư không đứng đắn với con.”

Ngô thị hừ lạnh một tiếng. Bà ta không nói ra ý đồ của lão thái thái, chỉ nghĩ đến sau này đường làm quan của con trai phải do bà ta lo liệu cho chu toàn, còn những chuyện khác thì chẳng cần quan tâm.

“Người ta có thể có tâm tư gì? Con thấy Thanh Nguyệt muội muội rất tốt, vừa rồi còn tự tay hái sen, nói là sẽ làm mứt sen đông lạnh cho mọi người ăn.” – Lục Lê vốn không định tranh luận, nhưng nghe mẫu thân oan uổng người ta thì nhịn không được mà nói đỡ đôi câu.

Không nói thì thôi, vừa nói ra lại như khơi trúng dây đàn, khiến Ngô thị lập tức sổ ra cả đống tội phong lưu năm xưa của hắn khi còn ở bên ngoài.

Lục Lê về nhà vốn để tránh phiền toái, không ngờ mẫu thân cứ lải nhải không ngớt, hắn đành bực mình bỏ ra ngoài, lại quay về biệt viện.

Ngô thị tự nhiên trút toàn bộ cơn giận lên đầu Hoa Thanh Nguyệt. Nếu không có nàng, mẹ con họ đâu đến mức bất hòa như bây giờ.
Tối đến, tam lão gia từ bên ngoài trở về. Ngô thị đang giúp ông cởi áo, ông thuận miệng hỏi:

“Cô nương nhà họ Hoa, bà đã gặp qua chưa?”

“Rồi.” – Ngô thị đáp khẽ, việc ban ngày bà ta còn chưa nói với ông.

“Tính tình đứa nhỏ ấy thế nào? Ta không tiện đích thân thẩm xét, chuyện hôn sự này bà phải vì con trai mà để tâm kỹ càng. Chuyện khác còn dễ nói, chỉ có một điều, nhất định phải đủ sức trấn áp những nữ tử bên ngoài kia. Tin đồn lan đi thì dở, con ta ở kinh thành vẫn phải giữ chút thể diện.”

Ngô thị thầm cười lạnh. Con trai ông đức hạnh thế nào, bà còn lạ gì. Bà khẽ cau mày, giọng mang theo chút giận dỗi:

“Xuất thân từ nhà bình dân, nhan sắc thì có, nhưng e là cũng chẳng khác gì đám lẳng lơ ngoài kia. Nói gì đến chuyện trấn áp người khác.”

Bà ta nói xong, lại nhân cơ hội nhắc đến đích nữ phủ Liễu Quốc Công:

“Cô nương kia ta từng gặp qua mấy lần, thực sự không tệ, lại hiểu chuyện, biết phải trái. Nếu Lê ca nhi nhà chúng ta có thể cùng nàng ấy kết thân, vậy cũng có thể bớt lòng ham chơi, chí hướng định rõ, sau này khoa cử ắt đỗ đạt.”

Tam lão gia nghe xong, khẽ thở dài:

“Ta biết bà vừa ý cô nương nhà họ Liễu, mẫu thân ta cũng từng nhắc tới, người cố tình muốn đưa nha đầu nhà họ Hoa vào cửa. Dù sao cũng là ân nhân cứu mạng, chẳng lẽ lại để nữ nhi người ta làm thiếp? Chuyện với cô nương phủ Quốc Công ấy thôi bỏ đi là được, nếu nàng ta thật sự không có bản lĩnh gì, những khi rảnh rỗi thì hãy chỉ dạy thêm một chút.”

“Cả đời mẫu thân ta đã chịu không ít khổ, đối với bà lại không tệ, còn để bà thay bà quản gia. Chúng ta cũng đừng chọc bà nổi giận, có việc gì thì cứ thuận theo người một chút là được.” 

Bình Luận (0)
Comment