Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 86

Lời nói vừa thốt ra bất ngờ không kịp đề phòng, Hoa Thanh Nguyệt nhất thời sững người, gương mặt trắng ngần như ngọc không tự chủ được mà đỏ bừng cả lên.

Nàng cố giữ dáng vẻ nghiêm chỉnh đoan trang trước mặt nam nhân này.

Nhưng những hình ảnh đêm qua cứ cuồn cuộn kéo đến, nếu lúc này có cái hầm nào gần đấy, nàng thực sự muốn chui xuống đó, ba năm năm năm cũng không muốn chui ra.

Hắn nhìn dáng vẻ thẹn thùng, ngây thơ của nàng, bật cười khẽ.
Tiện tay gắp thêm cho nàng mấy đũa đồ ăn, ra lệnh:

“Ăn hết mấy món này, nếu không buổi tối ngươi lại kêu không chịu nổi, ta sẽ không nương tay nữa.”

Hoa Thanh Nguyệt: “..........”

Nam nhân này quả thật không biết nói chuyện cho đàng hoàng, rõ ràng bề ngoài thì nghiêm túc điềm tĩnh, áo mũ chỉnh tề, vậy mà ba câu không rời chuyện giường chiếu, quả là tên háo sắc vô sỉ không thể nghi ngờ.

Không biết xấu hổ.

Gương mặt Hoa Thanh Nguyệt càng lúc càng đỏ, nhưng nàng cũng hiểu với người này không thể nói đạo lý. Trước kia chưa rõ điểm này, nên đã không ít lần chịu thiệt dưới tay hắn. Nàng cầm đũa, cúi đầu lặng lẽ ăn.

Hai người cùng dùng bữa, Lục Diễm không nhắc đến chuyện hôn sự, Hoa Thanh Nguyệt tất nhiên cũng sẽ không nhiều lời hỏi đến. Dù gì cũng là An Ninh Hầu phủ, hơn nữa còn có bao nhiêu người bên chi thứ, cho dù hắn có hùng tâm tráng chí đến đâu, cũng không dám công khai kháng chỉ.

Vì vậy, việc mời Chương thái y đến khám bệnh cho Thanh Dương cần càng nhanh càng tốt. Nghĩ đến đây, nàng chủ động lên tiếng:

“Đại ca ca, ngày mai có thể để Chương thái y đến biệt viện được không?”

“Không vội.”

Lục Diễm giọng trầm thấp.

Hoa Thanh Nguyệt hít sâu một hơi, không nói thêm gì nữa.

Ánh mắt Lục Diễm thu hết sự thất vọng hiện rõ trên mặt nàng vào đáy mắt, tay lại tiếp tục gắp thêm đồ ăn.

Hoa Thanh Nguyệt không từ chối bất cứ món nào, lặng lẽ tiếp nhận cái gọi là ‘thiện ý’ của hắn.

“Hôm nay ta nói, ngươi chưa lĩnh hội được tinh túy. Buổi tối ta sẽ dạy ngươi, nếu học xong, thì chỉ cần báo với Chương thái y một tiếng, cũng chẳng phải chuyện gì không trì hoãn được.”

Hoa Thanh Nguyệt khẽ giật môi, tên nam nhân này lật mặt nhanh như lật bánh tráng, không biết câu nào là thật.

Nhưng lúc này chưa phải lúc trở mặt, nàng đưa bát qua nhận lấy đồ ăn hắn gắp, dịu dàng nói:

“Đại ca ca đối với Thanh Nguyệt thật tốt.”

Tiếp đó suốt đoạn thời gian dài, nàng đều cười nhẹ tiếp nhận, dùng hành động thực tế đáp lại hắn.

Bữa tối này quả thật dài đằng đẵng như một năm, mãi đến khi thức ăn trên bàn đã được dọn sạch, hắn mới sai Phi Thập thu dọn.

Không lâu sau, Phi Thập bưng hai bát thuốc đen ngòm bước vào.
Hoa Thanh Nguyệt cau mày, chưa kịp mở miệng, Lục Diễm đã lên tiếng:

“Thuốc tránh thai.”

“Hai bát?”

Lục Diễm không trả lời, chỉ dùng ánh mắt tràn ngập uy quyền nhìn nàng, rõ ràng không cho phép cự tuyệt.

Hai bát thuốc tránh thai — nam nhân này rốt cuộc sợ có con với nàng đến mức nào?

A~~

Cũng đúng với tâm ý của hắn thôi.

Hoa Thanh Nguyệt không do dự, vươn tay nhận lấy, ngửa đầu uống cạn.

Uống xong, nàng còn lật ngược cái bát đưa lên, vẫy vẫy:

“Đại ca ca, hai bát không sót một giọt.”

Ý cười giữa chân mày Lục Diễm nhạt đi, gương mặt lại trở nên lãnh đạm như xưa, toát ra hơi thở người sống chớ gần.

“Rất tốt. Vậy từ nay về sau, sau mỗi lần hầu hạ ta đều phải uống hai bát, không được dư lại một giọt.”

Hoa Thanh Nguyệt trong lòng ngây ngẩn, hồi lâu sau mới gật đầu.
Dù sao những ngày khuất nhục này cũng sẽ không kéo dài quá lâu.
Sau đó, hắn như không có chuyện gì, cầm tay nàng:

“Ngươi biết chơi cờ không?”

Hoa Thanh Nguyệt lắc đầu, đáp:

“Thanh Nguyệt không biết.”

Từ lâu nàng đã không còn tâm trí học mấy chuyện khuê các, chỉ bận rộn kiếm tiền chữa bệnh cho Thanh Dương. Huống hồ đây lại là trò chơi sở trường của nam nhân am hiểu tính toán.

Nàng đoán không ra dụng ý của câu hỏi này, nhưng rất nhanh đã hiểu.

“Vậy thì tốt, đi tắm đi. Ngươi đã uống thuốc tránh thai sảng khoái như vậy, cũng đừng lãng phí.”

..............

Trời dần tối, ở cửa viện, Đào Hề vẻ mặt cảnh giác nhìn Phi Thập đi tới, lập tức ôm đầu:

“Có chuyện gì thì nói cho rõ, đừng đánh ta ngất xỉu nữa. Ta vốn đã không lanh lợi, bị đánh nữa thì thành ngốc thật đấy.”

Phi Thập bật cười, nhưng không lại gần, chỉ nói:

“Hoa cô nương tối nay sợ là không quay lại Thanh Trúc viện. Bên đó đã có người của chúng ta bảo vệ, tạm thời sẽ không ai phát hiện. Đào Hề cô nương muốn ở lại Cần Vụ viện đợi, hay là về trước?”

Đào Hề buông tay, cười nói:

“A, thì ra không phải tới đánh ta, sớm nói có phải tốt hơn không.”

Phi Thập vẫn giữ nụ cười, chờ đợi nàng ấy hồi đáp.

Đào Hề hôm nay đã chuẩn bị sẵn tâm lý, bằng mọi giá không thể để bị đánh cho ngất. Nàng ấy muốn ở lại, nếu tiểu thư có việc cần giúp, ít nhất còn có nàng ở đây.

“Ta ở lại Cần Vụ viện.”

Phi Thập gật đầu, xoay người rời đi. Nhưng chẳng bao lâu lại quay lại.

“Đào Hề cô nương, uống chút nước đi. Đêm lạnh, coi chừng cảm lạnh, đến lúc đó sao còn hầu hạ chủ tử được?”

“Đúng ha, cảm ơn Phi Thập thị vệ.”

Nửa đêm về sáng, Hoa Thanh Nguyệt nửa mê nửa tỉnh tỉnh lại nhiều lần. Lục Diễm thì như không biết mệt, suốt quá trình cứ hỏi nàng có thích không. Nếu nàng không trả lời, hoặc lảng tránh, hắn lập tức thay đổi thế công.

Cuối cùng, nàng học được phải biết điều nói ‘thích’. Nhưng dù có nói, thì hắn lại đổi một cách hỏi khác, rồi tiếp tục hỏi đi hỏi lại cùng một chuyện.

Lặp đi lặp lại, không biết mệt mỏi là gì.

Trong lúc mơ màng, nàng nghe thấy một câu:

“Ngươi uống thuốc tránh thai sảng khoái như vậy, là không muốn có con? Hay là không muốn có con với ta?”

Nhưng nàng không rõ là mộng hay hắn thực sự đang thì thầm bên tai.

Dứt khoát không nghĩ đến nữa.

Cuối cùng, lúc mấu chốt, nàng tựa vào ngực hắn, nói nhỏ:

“Ngày mai, để Chương thái y đến biệt viện…”

Lục Diễm đưa tay giữ chặt tay nàng, hồi lâu sau mới trầm giọng:

“Được.”
.....................

Ngày hôm sau

Sau khi đến thỉnh an Lục lão phu nhân, Hoa Thanh Nguyệt liền đến biệt viện.

Hoa Thanh Dương vừa trông thấy nàng liền chạy đến:

“A tỉ!”

Một bên, Võ sư phó xót xa nói:

“Thanh Dương đứa nhỏ này, vừa tỉnh đã ra đứng ngoài cửa chờ cô nương. Sáng sớm sương lạnh, nếu bị nhiễm phong hàn thì biết làm sao, cô nương nên khuyên răn hắn một chút.”

Hoa Thanh Nguyệt mặt trầm xuống, kéo đệ đệ vào lòng, giọng nghiêm:

“Thanh Dương, ta đã nói bao nhiêu lần, thân thể của đệ hiện giờ chỉ cần cảm lạnh một chút là sẽ tái phát hen suyễn, sao có thể không biết giữ gìn sức khỏe như vậy?”

Thanh Dương cúi đầu, không muốn để tỷ tỷ thấy vẻ mặt mình lúc này, nhỏ giọng nói:

“Ta chỉ là nhớ A tỉ, muốn nhanh gặp A tỉ thôi, về sau sẽ không như vậy nữa.”

Võ sư phó thở dài một tiếng, lặng lẽ lui ra.

Hoa Thanh Nguyệt nắm tay đệ đệ dẫn vào phòng, sau đó đích thân khoác thêm áo cho hắn, nhẹ nhàng nói:

“A tỉ cũng nhớ đệ, cũng muốn nhanh chóng gặp được Thanh Dương. A tỉ hứa với ngươi, chỉ vài tháng nữa thôi, chờ bệnh ngươi khỏi rồi, A tỉ sẽ đưa ngươi đến Lâm huyện – nơi mẫu thân sinh ra. Ngươi chẳng phải vẫn luôn muốn đến đó sao? A tỉ sẽ đưa ngươi đi.”

Ánh mắt Thanh Dương sáng rỡ, những u buồn trên gương mặt phút chốc tan biến:

“Thật chứ?”

“Thật.”

Thanh Dương mừng rỡ một hồi, sau đó kéo nàng đi đến bên một bức tường viện:

“A tỉ, tối qua bên nhà bên kia có đại ca ca gảy đàn, nghe rất hay. Huynh ấy còn an ủi ta, nói bệnh này có thể chữa khỏi. Còn nữa, huynh ấy nói hôm nay A tỉ sẽ đến, quả nhiên, sáng nay ta đã gặp được A tỉ rồi!” 

Bình Luận (0)
Comment