Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 87

“Đại ca ca?”

“Phải rồi, chính là vị đại ca ca ấy, bất quá, cũng là bằng hữu của Thanh Dương.”

Hoa Thanh Dương ở sau lưng không ngừng nói lời tốt đẹp, nhưng ba câu không rời người ca ca nhà bên cạnh.

Điều ấy khiến Hoa Thanh Nguyệt có phần tò mò. Thanh Dương do mắc bệnh từ nhỏ, ở Lương Nguyên chưa từng gặp người lạ, lại càng không dễ nói chuyện với kẻ xa lạ, không ngờ vừa đến kinh thành mấy hôm, đã kết giao bằng hữu mới.

“A tỷ, đáng tiếc tối qua tỷ không có ở đây, bằng không cũng được gặp huynh ấy rồi.”

Ánh mắt thất vọng của Thanh Dương lọt vào tầm nhìn của Hoa Thanh Nguyệt. Việc Thanh Dương đến đây, nàng vốn không định nói với Lục lão phu nhân. Cũng may bà ấy chưa hỏi đến, chỉ cần chờ thêm ít ngày nữa, nàng sẽ có thể rời phủ.

Nghĩ thế, nàng dịu giọng an ủi:

“Thanh Dương, a tỷ hứa với đệ, không bao lâu nữa a tỷ sẽ rời Lục phủ, ở bên đệ thật tốt, được không?”

Nàng nhẹ giọng dỗ dành, nào ngờ Hoa Thanh Dương bỗng nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi: “A tỷ, kinh thành là nơi chúng ta ở, vì cớ gì giờ tỷ lại không thể rời Lục phủ?”

“Bởi vì a tỷ còn có vài việc chưa hoàn thành. Người hôm qua tới kê thuốc cho đệ là thái y trong cung, có thể để ông ấy đến được, đều là nhờ ân tình của Lục phủ. Phụ thân từng dạy chúng ta làm người phải biết tri ân báo đáp, nên a tỷ muốn ở lại Lục phủ, chăm sóc Lục lão phu nhân một thời gian. Chờ qua đoạn này, chúng ta liền không còn nợ ai nữa...”

Hoa Thanh Dương mơ hồ hiểu được, rồi lại nghiêm túc gật đầu, kiên định nói:

“Vậy Thanh Dương nhất định sẽ phối hợp với Chương thái y, đến lúc đó còn giúp đỡ một tay trả ân, không để a tỷ phải ở lại Lục phủ chịu khổ vì ta.”

Hoa Thanh Nguyệt nghe vậy, trong lòng không khỏi dâng lên cảm xúc, đưa tay xoa đầu cậu:

“Vậy chúng ta phải cùng nhau cố gắng trị liệu, a tỷ còn mong đệ khỏe mạnh, có thể giống các tiểu đồng học khác đến thư viện, học hỏi tri thức, hiểu đạo lý nhân gian.”

Sở dĩ nàng không đưa Thanh Dương vào Lục phủ từ đầu, ngoài việc lo cậu bị ủy khuất, còn bởi đứa trẻ này tâm tư quá mức mẫn cảm, tính tình như ông cụ non, nếu ở trong hoàn cảnh nơi đây trưởng thành, lại càng bất lợi cho bệnh tình.

Huống hồ, cớ để từ chối đã sớm được nàng suy tính kỹ càng trong lòng. Nay nghe xong, Thanh Dương cũng không nói thêm gì nữa.
Vốn dĩ nàng dự định đợi thời điểm thích hợp sẽ nói rõ sự tình của Thanh Dương với Lục lão phu nhân. Giờ xem ra, có lẽ không cần đợi nữa.

Đang lúc nàng xuất thần, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ nhẹ. Hoa Thanh Nguyệt ngỡ là Chương Tự:

“Thanh Dương, có lẽ là Chương thái y đến rồi.”

Vừa nói vừa chạy ra mở cửa.

Vừa nhìn thấy người ngoài cửa, nàng sững lại trong chớp mắt:

“Hoàn lang quân?”

Hoàn Khiêm Chu mang theo một bọc giấy, dáng người cao gầy, đứng ngay trước cửa.

“Hoa cô nương, quả là nàng.”

“Ta vừa đi ngang qua ngõ nhỏ, thấy một bóng lưng rất giống nàng, không ngờ thật sự là nàng.”

Trong mắt Hoàn Khiêm Chu, niềm vui khó giấu.

Nghe tiếng, Hoa Thanh Dương chạy tới, vui vẻ reo lên: “Đại ca ca, huynh tới rồi!”

Hoàn Khiêm Chu ngồi xuống, ngang tầm mắt với cậu bé, đưa bọc giấy trong tay, dịu giọng dỗ dành: “Hôm qua Thanh Dương nói không thích nhất là uống thuốc, hôm nay ta ra ngoài mua ít mứt quả, sau này mỗi lần uống thuốc xong liền ăn một viên, sẽ không còn thấy chua miệng cả ngày nữa.”

“Không thích uống thuốc sao?” Hoa Thanh Nguyệt hơi nhíu mày.
Hoa Thanh Dương bật cười khúc khích, sợ nàng trách mắng, bèn vội vàng cúi người hành lễ với Hoàn Khiêm Chu:

“Đa tạ đại ca ca vì phần mứt quả, ta vào uống thuốc trước rồi sẽ nếm thử.”

Dứt lời, chẳng đợi Hoa Thanh Nguyệt mở miệng, bóng dáng nhỏ bé đã nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.

“Đứa nhỏ này…” nàng lẩm bẩm, trước kia hắn vẫn nói thuốc không đắng, còn bảo thích uống thuốc nhất, hóa ra đều là đang an ủi nàng. Khi ấy nàng bận kiếm tiền, vất vả tìm lang trung, lại còn phải ứng phó với Hoắc thị tra xét, đâu rảnh để chú ý nhiều, nghĩ lại chỉ thấy chính mình làm tỷ tỷ thật thất trách.

“Hoa cô nương.” Hoàn Khiêm Chu khẽ gọi.

Hoa Thanh Nguyệt thu hồi ánh mắt đang dõi theo bóng Thanh Dương sau cánh cửa.

Lại nghe hắn nói tiếp: “Kỳ thực Thanh Dương không phải không thân thiết với cô nương, mà chỉ không muốn khiến cô nương lo lắng. Ta hồi nhỏ cũng hay ốm yếu, với tiểu công tử xem như đồng bệnh tương lân, nên hắn mới bằng lòng cùng ta nói chuyện.”

“Hoàn công tử, thật lòng cảm tạ ngài.”

Lời vừa ra khỏi miệng, Hoàn Khiêm Chu liền tiếp lời, dường như không chút do dự:

“Vậy không biết Hoa cô nương định cảm tạ ta thế nào?”

Hoa Thanh Nguyệt sững sờ, vốn chỉ là câu khách sáo, không ngờ hắn lại lập tức vin vào mà hỏi.

Nàng ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt hắn đang nhìn mình chăm chú. Đôi mắt ấy không giống ánh mắt đầy tâm cơ của Lục Diễm, mà như cả trời sao tan chảy, gom hết về một chốn, không vương chút đùa cợt hay khinh bạc nào.

Trong phút chốc, Hoa Thanh Nguyệt chẳng biết nên đáp thế nào.
Nàng bỗng thấy hối hận vì đã buông lời khách khí dư thừa. Nay nàng chẳng có gì, tài sản cha để lại phần nhiều đã bị Hoắc thị nắm giữ, của cải bên người hiện tại cũng chỉ là hai gian cửa hàng phấn son mà Lục Diễm vì nàng tranh thủ có được, thật sự chẳng còn gì khác.

Vạn nhất hắn đưa ra yêu cầu gì quá đáng, nàng làm sao có thể tạ ơn?

Tựa hồ nhìn ra nàng lúng túng, Hoàn Khiêm Chu mỉm cười sảng khoái:

“Sáng nay ta vẫn chưa dùng bữa sáng, vừa rồi đi ngang qua ngõ nhỏ nghe thấy mùi hoành thánh rất thơm, không bằng Hoa cô nương mời ta một chén hoành thánh, coi như tạ lễ, được chứ?”

Hoa Thanh Nguyệt nghe xong liền thở nhẹ một hơi, gật đầu lia lịa: “Được.”

Mi mắt cong cong, gương mặt khẽ ửng hồng, giọng nói dịu dàng như tiếng suối chảy. Ánh mắt Hoàn Khiêm Chu không sao rời đi nổi, nhưng trong lòng lại cảm thấy mình quả thật đã chẳng còn phong thái quân tử. Hắn cố gắng lẩm nhẩm tám thiên luận về phong thái người quân tử mà mình từng đọc thuộc, nhưng không sao trấn an được trái tim đang hỗn loạn.

Cuối cùng chỉ đành bước lui một chút.

“Ta đi trước nói với chưởng quầy hoành thánh quán chuẩn bị, Hoa cô nương sửa soạn xong thì tới.”

Nói xong câu ấy, liền xoay người rời đi.

Mới đi được mấy bước, hắn đã quay đầu lại, dặn dò thêm:

“Hoa cô nương, nàng phải đến nhanh đó, hoành thánh nếu để nguội sẽ không ngon.”

Vô duyên vô cớ nói một câu, mà trong viện Đào Hề nghe cũng ngẩn ngơ:

“Cô nương mau lên đi, nhìn Hoàn công tử như sắp đói đến nơi rồi.”
Hoa Thanh Nguyệt không đáp gì, chỉ lặng lẽ vào nhà dặn dò Thanh Dương và Võ sư phó đang trông nom cậu rằng lát nữa Chương Tự có thể đến, rồi mới sửa soạn đơn giản, chậm rãi ra ngoài ngõ.

Hai người ngồi ăn hoành thánh nơi giao lộ, dung mạo đều thuộc hàng xuất chúng, khiến người qua đường không ngớt ngoái nhìn.

Hoàn Khiêm Chu đoan chính như ngọc, là Trạng nguyên năm Tấn quốc thứ sáu, nay đã vào Hàn Lâm Viện, đi đến đâu cũng thu hút ánh nhìn. Huống hồ giờ lại đang ngồi cùng một nữ tử giữa đường lớn, nếu bị người quen nhận ra, mặt mũi hắn biết giấu vào đâu?

Hoa Thanh Nguyệt biết rõ thói quen của người đọc sách, miệng đầy đạo lý lễ nghĩa, thể diện lại xem trọng hơn bất kỳ thứ gì.
Nàng liếc mắt nhìn tửu lâu hai tầng bên kia đường, khẽ cắn răng, mở lời:

“Nếu không, Hoàn công tử theo ta sang tửu lâu đối diện dùng bữa sáng thì hơn.”

Nào ngờ hắn chẳng chút để tâm: “Không sao, Hoa cô nương, ta không bận lòng chuyện đó.”

Trong lòng hắn tự giễu, thậm chí còn có chút mong mỏi được người khác thấy, như vậy... cũng xem như có chút dây dưa với nàng.

Hoa Thanh Nguyệt sợ gặp người quen, chỉ cúi đầu không để ai nhìn rõ dung nhan.

Hoàn Khiêm Chu nhìn dáng vẻ rụt rè ấy, biết nàng là vì sợ ảnh hưởng đến thanh danh hắn, trong lòng càng rối bời đến mềm nhũn.

“Lần trước đưa thuốc cho Hoa cô nương, nàng đã dùng chưa? Hiệu quả thế nào? Trên người còn đau không?” 


Bình Luận (0)
Comment