Nhắc đến chuyện này, nàng thực sự không tiện nói ra lọ thuốc kia đã bị Lục Diễm đánh nát, chỉ đành gật đầu:
“Dùng rồi, đa tạ công tử Hoàn ban thuốc, ta bôi một lần đã thấy hết đau.”
Nghe nàng nói vậy, ánh mắt Hoàn Khiêm Chu thoáng lộ ra vài phần thương xót. Bên ngoài thượng các, các nàng còn dám tùy tiện ức hiếp nàng như thế, chẳng biết còn bao nhiêu khuất nhục nơi mắt người không nhìn thấy.
Nàng mềm yếu nhường ấy, làm sao chống đỡ nổi?
Chẳng trách, mỗi lần trông thấy nàng, trên người nàng đều vương chút hương dược nhàn nhạt.
Không nghĩ tới thì thôi, vừa nghĩ đến nàng có thể đã phải chịu bao khổ sở, trong lòng hắn bất giác dấy lên niềm xót xa, thoắt chốc liền khuếch đại thành cảm giác thương tiếc không sao kìm nén nổi.
Nói ra cũng lạ, hai người tuy gặp mặt chẳng mấy lần, nhưng trong lòng hắn lại nảy sinh ý muốn chở che cho nàng.
Hắn mặt không đổi sắc, đưa cho nàng một đôi đũa:
“Hoa cô nương, lát nữa chúng ta ăn xong thì gọi thêm một phần mang về cho Thanh Dương. Quán này mở ở kinh đô đã hơn mười năm, hương vị chính tông, hẳn là hắn sẽ thích.”
Hắn không dám nhìn lung tung, chỉ khi trò chuyện mới dám nghiêm cẩn mà đối diện ánh mắt nàng, dù vậy cũng không nén nổi lòng, lén nhìn thêm mấy lượt.
Hoa Thanh Nguyệt tựa hồ nhớ tới điều gì, mới vừa ngẩng đầu đã chạm phải đôi mắt đen trắng phân minh của hắn, khẽ sững người, rồi nhẹ giọng hỏi:
“Hoàn công tử quen thuộc nơi này lắm sao?”
Theo lý mà nói, bọn họ thân phận như thế, sao có thể tùy tiện đến quán ven đường dùng bữa?
Thấy nàng hiếm khi chủ động hỏi han, Hoàn Khiêm Chu bật cười một tiếng, chủ động đáp lại:
“Hoa cô nương, Hoàn gia ta vốn chẳng phải thế tộc danh gia nơi kinh thành. Lúc nhỏ, ta lớn lên trong mấy con ngõ nhỏ quanh đây. Khi đó phụ thân ta chưa làm Thái phó, còn mẫu thân ngày ngày đi sớm về khuya bán đồ ăn vặt nuôi sống cả nhà. Mỗi lần ta tan học trở về, cũng theo mẫu thân khắp nơi rao hàng, bởi vậy mới quen thuộc từng ngóc ngách trong kinh thành.”
Hắn kể chuyện xưa một cách thản nhiên, chẳng chút che giấu.
Hoa Thanh Nguyệt nghe mà âm thầm cảm khái. Quả thực cổ nhân chẳng sai khi nói: "Đọc sách có thể đổi mệnh." Trong lòng nàng càng thêm kiên định phải gửi gắm Thanh Dương vào học đường.
Bỗng Hoàn Khiêm Chu mở lời:
“Hôm nay để cô nương mời ta ăn hoành thánh, lại còn kể những chuyện xưa như vậy, không biết cô nương có thấy ta mạo muội hay không?”
Hoa Thanh Nguyệt còn đang ngẩn người, ngước mắt nhìn hắn: “Sao lại thế? Hoàn công tử đã khai mở đạo lý cho Thanh Dương, lại còn tặng bánh mứt, lần trước còn từng cứu ta. Ân nghĩa ấy, ta chưa báo đáp được một phần, sao có thể thấy là mạo muội?”
“Vậy thì tốt.”
Giữa hai hàng mày của Hoàn Khiêm Chu giãn ra, thần sắc cũng dịu đi đôi chút.
Sau đó, hắn hỏi tiếp: “Hoa cô nương ở Lục phủ sống có tốt không?”
Hoa Thanh Nguyệt không ngờ hắn đột nhiên hỏi vậy, nhưng vẫn mỉm cười đáp: “Tốt. Người trong Lục phủ đối xử với ta rất tốt.”
Ngay sau đó, hắn lại thuận miệng hỏi ra điều vẫn luôn băn khoăn: “Ta thấy tiểu công tử Hoa gia đã đến kinh đô, nhưng vẫn chưa tới Lục phủ, vậy sau này cô nương sẽ dọn ra ngoài, hay vẫn ở lại đó?”
Cho dù Hoàn Khiêm Chu có là người không thông tỏ sự đời, cũng hiểu Hoa Thanh Nguyệt lưu lại Lục phủ là vì điều gì.
Chẳng qua là mượn danh Lục phủ để tìm một mối hôn nhân tốt, hoặc nhờ thế lực Lục gia mà mời lang trung đến chữa bệnh cho Thanh Dương.
Nếu là chuyện hôn nhân, nàng như vậy trong giới thế gia ở kinh đô cũng chẳng hiếm gặp.
Ngay cả Hoàn gia của hắn cũng từng có chuyện ấy, mỗi năm đều có vài biểu muội chưa từng gặp mặt tới lui trong phủ.
Nếu là chuyện chữa bệnh cho đệ đệ…
Hoa Thanh Nguyệt thoáng sửng sốt. Hai người gặp mặt chẳng mấy lần, căn bản không tới mức phải giải thích hướng đi của bản thân với hắn.
Vốn định nói sang chuyện khác, nhưng khi thấy giữa mày hắn thấp thoáng ý quan tâm, chẳng hiểu sao nàng lại buột miệng:
“Nếu không có gì bất ngờ, e rằng chẳng bao lâu nữa ta sẽ rời đi.”
Hắn lại hỏi: “Là vì bệnh tình của tiểu công tử sao?”
Một câu nói khiến quán hoành thánh lặng ngắt như tờ.
Trong lòng Hoàn Khiêm Chu, đáp án đã được xác thực. Hắn khẽ cười: “Tiểu công tử mới tới kinh thành, nếu có gì cần dùng đến Hoàn mỗ, xin cứ nói.”
Dứt lời, hắn dừng lại một chút, bổ sung: “Dù sao lần trước cô nương đã hao tâm vì ta kể lại cuộc đời của Hoa lão thái gia, ân tình ấy Hoàn mỗ còn chưa kịp báo đáp. Chỉ cần ngọc bội kia vẫn còn trong tay cô nương, bất luận cô nương có điều gì cần, Hoàn mỗ tất sẽ dốc sức vì cô nương mà làm.”
Nghe lời ấy, Hoa Thanh Nguyệt không khách khí, thẳng thắn đáp: “Nếu có cần, nhất định sẽ tới quấy rầy công tử Hoàn.”
“Vinh hạnh cho tại hạ.”
Hai người lại trò chuyện thêm dăm ba câu. Nội dung đại khái vẫn xoay quanh Hoa Thanh Dương, hoặc đôi chút chuyện khi còn nhỏ Hoàn Khiêm Chu từng sinh bệnh.
Sau cùng, Hoa Thanh Nguyệt lại lên tiếng cảm tạ.
Hoàn Khiêm Chu nhìn nàng, cười nhẹ: “Từ lúc gặp mặt đến giờ, không phải cô nương cảm tạ ta, thì cũng là ta cảm tạ cô nương. Hoa cô nương, tại hạ xưa nay coi trọng tình bằng hữu. Giữa bằng hữu với nhau, đâu cần khách sáo vậy.”
Dù biết rõ nam nữ khó có tình bạn thuần khiết, Hoa Thanh Nguyệt còn chưa kịp hồi đáp, đã bị tiếng người chen ngang.
“Hai vị khách quan, hoành thánh dọn xong rồi.” Chưởng quầy quán hoành thánh nhìn hai người trai tài gái sắc, cười hì hì, “Bỏ thêm hai quả trứng gà, ăn khi còn nóng nhé.”
“Cảm ơn Liễu thúc.”
“Khi nào thì ngươi cưới vợ vậy? Có điều nương tử nhà ngươi đúng là xinh đẹp quá chừng, phụ thân ngươi chắc phải vui đến phát ngốc rồi ấy nhỉ?”
Nghe xong lời ấy, Hoa Thanh Nguyệt đỏ mặt, quay nhìn Hoàn Khiêm Chu, sắc mặt hắn cũng hơi mất tự nhiên. Nàng vội vàng quẫn bách giải thích:
“Không, không phải…”
Còn chưa kịp nói xong, chưởng quầy đã bị khách ở vách bên gọi đi: “Này…”
“Phỏng chừng do ta chưa từng dẫn nữ tử đến, hắn mới hiểu lầm.” Hoàn Khiêm Chu sắc mặt hòa hoãn lại:
“Không sao đâu, Hoa cô nương cứ dùng bữa trước, lát nữa ta sẽ giải thích.”
Lời ấy tuy giúp nàng giải vây, nhưng mặt nàng vẫn hơi đỏ bừng, chỉ muốn mau chóng ăn xong rồi rời khỏi, cũng may về sau hắn không nói thêm gì nữa.
Hoàn Khiêm Chu quả là người đọc sách, phong độ cực tốt. Từ lúc cầm đũa trở đi, không nói thêm nửa câu vô ích, ngồi ngay ngắn, ăn uống từ tốn, cả người như chẳng hề hòa nhập với khung cảnh xung quanh, cũng chẳng hợp với nàng chút nào.
Mỗi một cử chỉ, đều vừa khéo rơi vào mắt Lục Diễm – người đang ngồi lầu hai tửu lâu đối diện.
Hôm nay sau khi hạ triều, vốn hắn định cùng Chương Tự tới biệt viện, tiện đường đón nàng hồi phủ, nào ngờ vừa ra khỏi cung đã bị xe ngựa chặn lại, rồi tới tận nơi này.
“Tử Nghiên, ngươi đang nhìn gì vậy?”
Tử Nghiên là tên tự của Lục Diễm. Trên chiến trường hắn lạnh lùng tàn khốc, chẳng ai gọi tên tự ấy cả, chỉ có Tấn An đế là lén gọi như thế.
“Không có gì.” Lục Diễm khẽ nhấp một ngụm trà, trầm giọng đáp.
“Không có gì à?”
Tấn An đế rõ ràng không tin, cũng quay đầu nhìn theo ánh mắt hắn. Tầm nhìn của hai người vừa vặn chiếu tới quán hoành thánh bên dưới – nơi Hoàn Khiêm Chu đang dùng bữa.
Khi thấy đối diện Hoàn Khiêm Chu là một nữ tử, y liền trêu chọc:
“Hoàn khanh kế thừa chí hướng Thái phó, xử lý công vụ đâu ra đấy, Hàn Lâm Viện mấy người đều ca tụng hắn khi biên soạn ‘Danh nhân Tấn Quốc truyện’. Dung mạo cũng thuộc hàng xuất chúng, trẫm còn từng định gả hoàng muội cho hắn. Không ngờ hắn đã có giai nhân kề bên, tiếc thật đấy.”
Y hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt lạnh lùng âm trầm của người đối diện, còn quay đầu nhìn thêm một cái, cười nói tiếp:
“Nữ tử kia vóc dáng mảnh mai như thế, chắc hẳn cũng là một mỹ nhân. Xem ra tin đồn trong kinh thành này chưa đủ linh thông rồi. Tử Nghiên, ngươi từng nghe nói qua chưa?”