Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 89

"Chưa bao giờ nghe qua. Huống hồ hạng người yểu điệu như nàng, như chiếc gối thêu hoa, yếu ớt tựa gà con, dù có là mỹ nhân khuynh quốc, ta e hắn cũng không gánh nổi sự vất vả này."

Tấn An Đế chăm chú nhìn nam nhân trước mặt — người từng đối mặt với hiểm họa binh lâm thành hạ mà sắc mặt vẫn không biến đổi, trên gương mặt nhợt nhạt tái xanh kia hiện lên một tia hứng thú khó thấy.

"Ngươi quen biết nữ tử kia?"

Lục Diễm mặt không biểu cảm, chậm rãi tiếp nhận chén trà do Phi Thập đưa tới, không trả lời câu hỏi kia.

"Nghe nói phủ các ngươi gần đây có một vị thân thích xa đến ở nhờ, chẳng lẽ chính là nàng?"

Lục Diễm ngẩng mắt liếc hắn một cái, sắc mặt lạnh như băng.

Tấn An Đế khẽ cười, nhẹ giọng giải thích: "Vài hôm trước Như Thư còn khóc trước mặt mẫu thân, nhưng ta không có tinh lực đi dò hỏi Lục phủ các ngươi xảy ra chuyện gì."

Lục Diễm không tỏ thái độ, thong thả nói: "Đúng là có người tới, bất quá nàng không có quan hệ gì với Hoàn gia."

Tấn An Đế nghe xong, sắc mặt nhợt nhạt thoáng hiện ý cười: "Vậy sao?"

Nói tới đây, ánh mắt y không khỏi lại lướt về phía thân ảnh yểu điệu kia.

Lục Diễm vốn xưa nay lãnh đạm kiệm lời, khinh thường giải thích, vậy mà nay lại chủ động mở miệng phủ nhận mối quan hệ của một nữ tử với kẻ khác, quả thật khiến người ta thấy có chút thú vị.

Lục Diễm nghiến răng, người phụ nữ kia thật là một khắc cũng không rời khỏi tâm trí hắn được. Hắn ngửa đầu uống cạn chén trà trong tay, hôm nay trong đầu chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng đến biệt viện đón nàng, muốn nhìn xem sau khi hắn giúp nàng đạt thành tâm nguyện, nàng vui vẻ đón ý hùa theo hắn như thế nào.........

Hắn vừa mới chọn một vị trí gần đầu hẻm, mới ngồi xuống chưa được bao lâu, đã thấy nữ nhân thuộc về hắn — khuôn mặt trứng ngỗng, lông mày cong như liễu, đôi môi đỏ từng bị hắn dày vò vô số lần — thế mà lại cười tươi bước tới đối diện với Hoàn Khiêm Chu.

Ánh mắt Lục Diễm sắc lạnh, chăm chăm dõi theo hai người kia đang sánh vai trên đường.

Tấn An Đế đối diện chỉ ung dung uống trà.

Lúc còn là Thái tử, y từng theo Lục Diễm vào sinh ra tử, bao lần kề cận cái chết. Nói không ngoa, chẳng ai hiểu Lục Diễm hơn y. Và ánh mắt kia, Tấn An Đế sao có thể không hiểu?

Y nhấp một ngụm trà, đột ngột mở miệng:

"Ngươi không chịu cưới Như Thư, là vì nữ tử kia?"

Lục Diễm thu hồi ánh mắt, hừ lạnh một tiếng, không đáp lại mà hỏi ngược: "Hoàng thượng muốn ta cưới sao?"

Tấn An Đế hiểu rõ hắn, Lục Diễm cũng hiểu lòng dạ hoàng đế. Y biết Tấn An Đế khát vọng thống nhất thiên hạ, dẹp yên cát cứ, dùng cả đời chăm lo trị quốc. Một người như thế, dẫu chết cũng không truyền ngôi cho kẻ tầm thường âm hiểm như Định Vương. Nếu Lục phủ thật sự kết thân với Định Vương, chỉ e đêm nay hoàng thượng cũng không ngủ yên nổi.

"A —" Tấn An Đế uống liền mấy chén, than:

"Ngươi ăn nói chẳng kiêng dè gì bao giờ, khi nào mới sửa được? Ta dù gì cũng là hoàng đế Tấn quốc, chẳng lẽ không cần thể diện?"

Lục Diễm nhìn hắn, mặt mày nghiêm nghị: "Không liên quan tới nàng. Nếu hoàng thượng thật sự muốn ta cưới, chớ nói là Như Thư quận chúa, dù là quận chúa nào khác, ta cũng có thể."

Tấn An Đế giữ vẻ mặt bình tĩnh, ngữ khí chẳng mang theo chút độ ấm nào: "Trẫm vẫn chưa chết, bọn họ đã nóng vội như thế, ngay cả Tử Nghiên cũng vậy. Giờ còn chưa đến lúc trở mặt, chuyện này cần ngươi phối hợp."

Dứt lời, ánh mắt y khẽ liếc xuống: "Nếu mai sau Tử Nghiên thật lòng yêu mến nàng, trẫm nhất định sẽ đích thân ban hôn cho ngươi."

Hoa Thanh Nguyệt bận rộn cả ngày ở biệt viện, may mắn Chương Tự đã tìm ra cách chữa bệnh cho Thanh Dương, nàng cũng vì thế mà nét mặt rạng rỡ hẳn lên. Vừa trở về Lục phủ, đã thấy ngoài cổng xếp đầy kiệu hoa đủ kiểu.

Đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, người giữ cổng đã vội bước tới, đưa cho nàng một bao lì xì nhỏ.

Chưa kịp hỏi han, người kia đã vui vẻ nói: "Chiều nay, Thánh thượng đặc chỉ ban hôn giữa Định Vương gia và Như Thư quận chúa với đại công tử nhà ta. Lão phu nhân và Ninh Tuy quận chúa vui mừng khôn xiết, nên phát hỉ kim lễ cho người trong phủ, mỗi người một phần. Hoa cô nương mau vào nghỉ ngơi, nghe nói tối nay còn có gia yến đó!"

Hoa Thanh Nguyệt ngây ra, không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy.

Bao lì xì trong tay nặng trĩu, khiến người ta cảm thấy vừa lòng mà cũng khó xử.

Nàng vừa bước vào nội viện, liền thấy Phi Thập thấp giọng nói: "Đại công tử mời cô nương đến Cần Vụ Viện một chuyến."

Hoa Thanh Nguyệt nhìn quanh, chau mày: "Phiền Phi Thập chuyển lời giúp, nói hôm nay ta không tiện qua đó, để hôm khác sẽ tới."

Nói xong, nàng xoay người rời đi, không ngoái đầu lại.

Nàng không điên mà giờ này tự đưa đầu vào miệng cọp, không phải muốn mất mạng thì là gì?

Cách đó không xa, Lục Tri Ngữ trông thấy, nghi hoặc hỏi: "Phi Thập lại tự mình truyền lời cho Hoa cô nương sao?"

Không trách nàng ngạc nhiên — đại ca nàng xưa nay kiêu ngạo, thị vệ bên cạnh cũng mắt mọc trên đỉnh đầu, thế mà giờ lại... thân mật như vậy?

Nha hoàn bên cạnh hừ lạnh một tiếng: "Kẻ hồ ly tinh đó, nam nhân nào mà chẳng thân mật?"

Lục Tri Ngữ liếc nàng.

Nha hoàn kia không phục, vẫn kiên quyết: "Rõ ràng là vậy. Trước đây còn thấy nàng nắm tay nắm chân với Hoàn lang quân, hai người nói cười thân thiết. Ai mà chẳng biết nàng ta..."

"Im miệng!" Lục Tri Ngữ ngắt lời, sắc mặt ôn nhu thường ngày nay đã lạnh tái: "Lời đó nếu để mẫu thân ta nghe được, ngay cả ta cũng không bảo vệ nổi ngươi."

"Cô nương..."

"Đủ rồi, nếu không biết giữ miệng thì tới hầu hạ mẫu thân ta đi."

"Vâng..."

"Ngươi, đi điều tra giúp ta."

.....

Khi Hoa Thanh Nguyệt bước vào Thanh Trúc Viện, Lục Diễm đã ngồi chờ sẵn bên trong, đợi đến khi nàng đóng cửa lại mới cất tiếng hỏi:

"Ngươi đã trở về?"

Hoa Thanh Nguyệt hơi giật mình, xoay người đi vào nội thất. Vừa thấy người trong phòng là ai, trái tim nàng như rơi xuống đáy cốc: "Sao ngươi lại ở đây?"

Ngày thường thì không nói, hôm nay toàn phủ đều đắm chìm trong tin mừng tứ hôn, biết bao nhiêu người tới nịnh bợ Lục phủ và Định Vương phủ. Thế mà hắn lại ở Thanh Trúc Viện — chẳng lẽ người này không hề sợ có ai phát hiện mối quan hệ giữa hai người sao?

Lục Diễm híp mắt, phản vấn: "Lục phủ có nơi nào là ta không thể tới?"

Hắn đứng dậy tiến tới gần, bàn tay lạnh lẽo nâng cằm nàng, buộc nàng nhìn vào mắt mình:

"Ta đối đãi với ngươi quá tốt rồi nhỉ? Vì sao không tới Cần Vụ Viện?"

Hoa Thanh Nguyệt hít sâu, nhẹ nhàng đáp: "Chỉ là ngoài kia có nhiều người đến chúc mừng đại ca, ta không tiện xuất hiện."

"Bọn họ chúc mừng của bọn họ, có liên quan gì tới ta và ngươi?"
Hắn liếc nhìn vật nàng cầm trong tay, giọng nói lạnh như băng: "Ta thành thân, ngươi rất vui sao?"

Nàng chẳng lẽ không vui?

Ánh mắt hắn đầy h.am m.uốn, lại muốn từ miệng nàng nghe được lời khẳng định. Ở bên hắn lâu như vậy, Hoa Thanh Nguyệt cũng học được vài phần thủ đoạn. Nàng đè nén nỗi hoảng loạn trong lòng, nhẹ giọng nói: "Đại ca ca thành thân, Thanh Nguyệt tất nhiên là cao hứng."

Lời này nói ra, nước đôi khó đoán, hắn có tâm tư gì cũng không đổ được lên đầu nàng.

Trong lòng nàng nghĩ: dù sao cũng sắp đến hồi kết, trước mắt dù có khó xử cũng chỉ là tạm thời. Hắn là loại người thế nào, chẳng đáng để nàng phí thêm tâm tư. Đối phó hắn, cứ giả vờ thuận theo là xong.

Nào ngờ Lục Diễm vẫn lạnh mặt, nụ cười giả tạo trên môi cũng tắt ngấm. Hắn đột nhiên nói:

"Hoành thánh bên đường, ăn ngon lắm sao?"


Bình Luận (0)
Comment