Lời lẽ đầy ẩn ý của Hoàn Khiêm Chu còn văng vẳng bên tai, Lục Diễm cố ép xuống lửa giận đang bốc lên, bước nhanh vào sân, ánh mắt dừng lại nơi cánh cửa hông đang đóng chặt.
Phi Thất nghe thấy động, vội bước lên hành lễ.
“Đã chuẩn bị xong chưa?” – Ánh mắt uy hiếp quét xuống, giọng nói trầm lạnh hỏi Phi Thất.
Thấy phía sau chủ tử có người truyền ánh mắt ra hiệu, toàn thân Phi Thất liền run lên, lập tức cung kính đáp lời:
“Thuộc hạ đã căn cứ theo phong tục đón dâu ở Lương Nguyên mà chuẩn bị đầy đủ các lễ vật, chỉ còn chờ Hoa cô nương khoác lên giá y là có thể cử hành hôn lễ. Chỉ là... Hoa cô nương hình như không tình nguyện, thuộc hạ gọi mấy tiếng, nàng không hề trả lời. Lại lo sợ làm nàng bị thương, cho nên...”
“Cho nên, vẫn chưa chuẩn bị xong?”
Lời lạnh lẽo vừa buông ra, Phi Thất chỉ cảm thấy xung quanh như hàn khí ập đến, vội vàng quỳ xuống: “Thuộc hạ vô năng, mong chủ tử trách phạt.”
“Quả thực vô năng. Một chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được, giữ ngươi lại còn có ích gì? Một nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt, nàng không chịu mặc, các ngươi liền không có biện pháp? Chuyện như vậy còn cần ta phải dạy?”
“Thuộc hạ lo lắng, nếu ép buộc mà khiến Hoa cô nương nghĩ quẩn thì...”
Chính vì lo nàng luẩn quẩn trong lòng mà không dám cưỡng ép. Nàng ta theo Lục Diễm mười hai năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn cho phép nữ nhân gần gũi bên giường. Nếu nàng có mệnh hệ gì, thật sự trăm cái chết cũng không đền nổi.
Lục Diễm nghe thế, khẽ liếc về phía đại môn một cái.
Trong viện lặng ngắt như tờ, hắn lạnh lùng nói: “Tự vẫn? Nàng không dám.”
Trên giường.
Hoa Thanh Nguyệt ôm đầu gối, ánh mắt trống rỗng nhìn chăm chăm vào góc giường, nơi đặt một bộ giá y màu hồng nhạt.
Áo cưới phấn hồng, là màu sắc thường dùng khi nạp thiếp ở Lương Nguyên.
Mẫu thân từng nói, nữ tử cho dù không gả cả đời, cũng tuyệt đối không thể làm thiếp, sẽ chịu khổ cả đời.
Nhưng mẫu thân chưa từng nói, phải làm sao mới có thể thoát khỏi số phận làm thiếp.
Trên gương mặt tái nhợt của Hoa Thanh Nguyệt thoáng hiện nụ cười khổ, ký ức từng chút từng chút trong Lục phủ ùa về, cuối cùng dừng lại ở cảnh tượng hôm nay — khi hắn vác nàng lên giữa đám đông.
Ánh mắt của những người xung quanh... khinh bỉ, khinh thường, lộ vẻ dâm tà... như thủy triều ào ạt đổ tới.
Nàng đột nhiên bịt tai, vùi đầu giữa hai đầu gối, tuyệt vọng co người lại trên mép giường.
Không bao lâu sau, tiếng bước chân vọng vào phòng. Những lời họ vừa nói, nàng nghe thấy hết, cũng biết rõ người đến là ai.
“Hoa cô nương, vẫn nên thay y phục đi thôi. Như vậy có thể giảm bớt khổ hình, thuộc hạ từ nhỏ lớn lên trong Phi Vũ quân, ra tay không nặng cũng chẳng nhẹ, e rằng làm thương tổn cô nương.”
Hoa Thanh Nguyệt cắn chặt môi, không đáp lời.
“Thuộc hạ hiểu trong lòng cô nương khó chịu, nhưng cho dù không vì bản thân, cũng nên nghĩ đến tiểu hài tử ở biệt viện. Nếu ngươi có chuyện gì, thằng bé còn nhỏ như vậy, về sau biết dựa vào ai để sống?”
Lời vừa dứt, thân thể Hoa Thanh Nguyệt khẽ run rẩy, Phi Thất thấy nàng cuối cùng cũng có phản ứng, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói:
“Chủ tử đã quyết thì không ai có thể lay chuyển. Lão phu nhân cùng quận chúa Ninh Tuy cũng đến khuyên, nhưng đều vô dụng. Nếu đã là chuyện không thể thay đổi, chi bằng tiếp nhận nó trong yên bình, ít ra cũng đỡ khổ hơn một chút. Ta nghĩ, vừa rồi lời chủ tử nói, cô nương hẳn cũng đã nghe.”
Nói xong, bước chân nàng ta chậm rãi tiến lại gần.
“Hoa cô nương, đây là mệnh lệnh của chủ tử, thuộc hạ không dám làm trái, đắc tội rồi.”
Đúng lúc này, Hoa Thanh Nguyệt ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói lạnh lẽo: “Đừng chạm vào ta. Ta không mặc. Cho dù chết, cũng không khoác thứ này lên người.”
Phi Thất chần chờ trong chốc lát, rồi nói: “Nếu cô nương không tự mặc, vậy đành để thuộc hạ ra tay.”
Vừa nói, vừa đưa tay cầm lấy giá y.
Ánh mắt Hoa Thanh Nguyệt híp lại.
Bộ váy hồng nhạt gấp gọn đang ở ngay trước mặt nàng. Lục Diễm lời nói vô tín, ỷ thế hiếp người, khinh nhục nàng còn chưa đủ, vậy mà còn lấy tính mạng của Tiểu Thanh ra để ép buộc nàng.
Tức giận chất chứa trong lòng liền bùng lên thành lửa giận, theo nhịp hô hấp cuồn cuộn trào dâng.
Nàng đột ngột vươn tay, dùng sức hất tung bộ giá y xuống đất.
Động tác quá nhanh, ngay cả Phi Thất có thân thủ xuất chúng cũng không kịp đỡ lấy.
“Phanh!” — Một tiếng vang giòn tan. Giá y, sa mỏng và đồ trang sức tung toé đầy đất.
Tiếng động ấy như mở ra lối cho lửa giận trong lòng Hoa Thanh Nguyệt tìm được nơi phát tiết. Nàng bật cười lạnh, nói:
“Ngươi có từng nhìn kỹ chủ tử của ngươi là hạng người gì chưa? Cưỡng ép dân nữ, vô sỉ hạ lưu!”
“Hoa cô nương!” – Phi Thất vội lên tiếng ngắt lời nàng. “Cô nương, người...”
Đúng lúc này, đại môn bị đẩy mạnh mở ra.
Lục Diễm bước vào, trên người đã thay một thân cát phục, tay cầm đai ngọc, bước chân vững chãi mà ung dung.
Sắc mặt hắn bình thản. Khi nhìn thấy quần áo, trang sức vung vãi khắp sàn, ánh mắt khẽ dừng lại trong giây lát, rồi lại lập tức rời đi, tiếp tục bước về phía giường.
Phi Thất vội vàng quỳ rạp xuống đất, vạt áo quét sàn, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình.
Hoa Thanh Nguyệt trông thấy bóng dáng quen thuộc tiến lại gần, thân thể vô thức run lên. Đợi đến khi nhận ra bộ dạng nhu nhược của chính mình, nàng liền gắng gượng trấn định, không muốn để hắn nhìn thấy nỗi sợ hãi ấy.
Khóe miệng Lục Diễm khẽ nhếch lên, cúi đầu nhìn nàng, từ trên cao nói: “Ngươi nếu không thích bộ này, vậy ta cho người đổi lại?”
Phi Thất như được đại xá, vội vàng nói: “Thuộc hạ lập tức đi đổi.”
Vừa xoay người định rời đi, còn chưa bước qua ngưỡng cửa, liền nghe thấy thanh âm quật cường của Hoa Thanh Nguyệt:
“Không cần. Ta không thích hồng nhạt.”
Lục Diễm sắc mặt không đổi: “Ra ngoài đi.”
“Tuân mệnh.”
Âm vừa dứt, người đã lui ra khỏi sân.
Lục Diễm cúi người nhìn nàng, con ngươi tĩnh lặng như mặt hồ, giọng nói ôn hòa: “Không thích hồng nhạt? Vậy ngươi thích màu gì?”
Vừa hỏi, vừa đưa tay định bế nàng từ trên giường xuống.
Hoa Thanh Nguyệt gần như bản năng nghiêng người né tránh, còn lạnh nhạt thốt lên ba chữ: “Đừng chạm ta.”
Tay hắn khựng lại giữa không trung, song không nổi giận, chỉ bật cười, rồi buông tay: “Được, vậy để tối nay chạm. Hiện giờ cứ giải quyết nghi thức trước. Ngươi không thích hồng nhạt, vậy muốn màu gì?”
Từng câu từng chữ, nghe qua như đang chân thành hỏi ý nàng.
Nếu là người ngoài nhìn vào, hẳn sẽ nghĩ hắn ân cần chu đáo biết bao. Nhưng chỉ có nàng mới biết, dưới vẻ ngoài ôn nhu kia, là tâm tính điên cuồng đến mức nào.
Khóe miệng Hoa Thanh Nguyệt khẽ nhếch: “Màu đỏ.”
Lục Diễm cười nhẹ thành tiếng: “Thì ra Thanh Nguyệt của ta muốn làm chính thê.”
Nàng dĩ nhiên muốn làm chính thê — nhưng không phải của hắn. Chỉ là, những lời này, nàng lười tranh luận với kẻ điên như hắn.
Khuôn mặt trắng bệch của Hoa Thanh Nguyệt ngây ngẩn nhìn hắn: “Lục Diễm, rốt cuộc làm thế nào... ngươi mới chịu buông tha cho ta?”