Lục Diễm cụp mắt, ánh nhìn dừng lại nơi nét cười yếu ớt nơi khóe môi nàng, trong mắt đen sâu thẳm chứa đựng thứ cảm xúc khó phân, khiến người khác không tài nào đoán ra hắn rốt cuộc đang nghĩ gì.
Thật lâu sau.
Hắn tựa như không có chuyện gì, cúi người nhặt từng món y phục và trang sức rơi dưới đất lên, đi ra ngoài, chẳng biết từ nơi nào lại lấy về một bộ hỉ phục đỏ tươi.
Hắn chậm rãi bước vào, còn tiện tay đóng cửa lại. Không nhanh không chậm, hắn đem y phục đặt trên giường, giọng nói khẽ khàng vang lên:
“Vừa hay Thanh Nguyệt thích màu đỏ, ta cũng có.”
Hoa Thanh Nguyệt vừa mới nén được cơn kinh hoảng trong lòng, đến khoảnh khắc này thì tâm đã hoàn toàn nguội lạnh.
— Kẻ điên.
Nam nhân này, chính là một kẻ điên.
“Là tự ngươi thay, hay để ta giúp?” Giọng điệu hắn thong dong nhưng không cho phép đối phương phản bác, từng câu từng chữ lộ ra sự áp chế khiến người ta ngộp thở.
Tuy lời hắn nói chẳng nặng nề gì, nụ cười nơi khóe môi cũng chưa từng tan biến từ lúc bước vào, nhưng Hoa Thanh Nguyệt lại cảm thấy sống lưng phát lạnh, lòng bàn tay đã rịn đầy mồ hôi.
Không dám tưởng tượng, nếu phải ở cạnh một người mang bệnh trạng như thế lâu ngày, thì sẽ đáng sợ đến nhường nào.
Nghĩ đến đây, nàng vội vã mở miệng:
“Chỉ cần ngươi chịu thả ta, ta có thể vì ngươi làm bất cứ điều gì… chỉ cần không phải làm thiếp thất của ngươi.”
Vừa rồi nàng đã nghĩ rất lâu, mà hành động mạnh mẽ nạp nàng làm thiếp của Lục Diễm lúc này, nếu nói đó là vì yêu nàng, thì cho dù có chết, nàng cũng không tin.
Từ khi tới kinh thành, ít nhiều nàng cũng nghe được những tin đồn trong triều. Trong số các thế lực tranh đấu, hung hiểm nhất chính là Định Vương, Ngũ vương gia, còn lại là thế lực đại diện bởi đương kim Thánh Thượng cùng Lục Diễm.
Thánh Thượng bệnh nặng, hai bên giằng co không ngớt.
Mà điều duy nhất có thể khiến nàng trở thành bia đỡ đạn, chính là khơi dậy lửa giận của Định Vương.
Nếu Định Vương biết được con gái mình còn chưa chính thức gả vào cửa, mà Lục Diễm đã ngang nhiên nạp thiếp, để cho thiếp mặc hỉ phục đỏ thẫm… thì còn thứ gì có thể châm ngòi cơn thịnh nộ của một người làm phụ thân hơn thế?
Lửa giận bùng lên, đao kiếm sẵn sàng, mọi việc cũng theo đó mà có lý do chính đáng.
Lục Diễm khẽ nhếch môi cười lạnh, dường như đã nhìn thấu nàng đang toan tính điều gì, giọng đầy châm biếm:
“Chuyến đi đến kinh thành lần này, thiên hạ đều biết ngươi là nữ nhân của Lục Diễm ta. Ngươi rời khỏi ta, còn ai dám nhận ngươi?”
Trong đáy mắt Hoa Thanh Nguyệt lóe lên một tia chán ghét, nhưng rất nhanh liền bị nàng giấu đi. Hôm nay hắn làm nhục nàng đến thế, chẳng phải chỉ vì đạt được mục đích của bản thân, khiến nàng không còn đường lui, cam tâm tình nguyện bị hắn lợi dụng?
Lục Diễm hoàn toàn làm ngơ với sự chán ghét trong mắt nàng, chỉ nhàn nhạt mỉm cười.
Nàng hít sâu vài hơi, ngẩng đầu đón lấy ánh mắt hắn, trong đáy mắt không còn sự mềm mỏng như trước, chỉ kiên quyết lặp lại một câu:
“Ta thề, sau khi rời khỏi phủ, đời này sẽ không lấy chồng. Lục Diễm, chỉ cần ngươi thả ta, ngươi muốn ta làm gì, ta đều đồng ý.”
Trong mắt hắn trào phúng càng dày:
“Ngươi xem nhẹ ta, hay là xem trọng chính mình? Ngươi cho rằng bản thân còn có thể làm được gì? Với thân thể yếu ớt này, ngươi còn có giá trị gì? Giá trị duy nhất còn sót lại của ngươi, chính là ở trên giường, hầu hạ ta.”
Ngôn từ nhục nhã khiến khuôn mặt vốn đã trắng bệch của Hoa Thanh Nguyệt càng không còn chút huyết sắc.
Trong phòng yên lặng đến dị thường.
Thật lâu sau, hắn mới cúi người, ngón tay lạnh lẽo lướt qua gương mặt trắng mịn của nàng, rồi đến lông mày, băng lãnh trêu đùa từng đường nét.
Nàng giãy giụa, đổi lại là bàn tay kia càng siết chặt bả vai nàng hơn.
“Cái này không muốn, cái kia cũng không muốn… Thanh Nguyệt, ngươi nói xem, ta nên xử lý ngươi thế nào?”
Lời hắn nhẹ nhàng trầm thấp, nhưng tim nàng như bị bóp nghẹt, thậm chí không thở nổi.
“Muốn ta thả ngươi? Đời này đừng mơ. Trừ khi...”
Hoa Thanh Nguyệt ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tia hy vọng:
“Trừ khi gì?”
“Trừ khi ngươi chết.” Hắn thốt ra từng chữ, sau đó cười khẽ: “Nhưng trước khi ngươi chết, ta sẽ giết tiểu hài tử đó trước.”
Đồng tử Hoa Thanh Nguyệt co rút, hốc mắt ướt đẫm, nàng cắn chặt răng, gần như nghiến ra từng chữ:
“Lục Diễm, đường đường là Chỉ huy sứ Điện Tiền Tư của Tấn quốc, lại đi bắt nạt kẻ yếu...”
Hắn tựa như không hề nghe thấy vẻ căm ghét trong lời nói của nàng, vẫn treo nụ cười nhạt bên môi, ngắt lời nàng:
“Gọi ta là Tử Nghiên.”
Hoa Thanh Nguyệt quay mặt đi.
“Thanh Nguyệt, không muốn gọi sao?” Giọng hắn khẽ khàng, tay đã vươn đến thắt lưng nàng, hành động tiếp theo không cần nói cũng biết.
“Nếu ngươi không chịu gọi, ta có rất nhiều cách khiến ngươi gọi đến mức không dừng được.”
Hơi thở Hoa Thanh Nguyệt nghẹn lại, dốc sức hất tay hắn ra: “Tử Nghiên!”
Thấy nàng thuận theo mà gọi tên hắn, ánh mắt Lục Diễm càng thêm đen tối.
“Vừa lòng chưa? Cảm thấy có ý nghĩa sao?” Hoa Thanh Nguyệt lạnh lùng hỏi.
Lục Diễm không đáp, chỉ thúc giục: “Thanh Nguyệt nên thay y phục đi, đừng để lỡ giờ lành là được.”
Tranh chấp nửa ngày, rốt cuộc hắn vẫn không có ý định thả nàng.
Hoa Thanh Nguyệt cười lạnh: “Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ta không mặc.” Nàng nói xong, chợt ngẩng đầu, “Tốt nhất ngươi nên giết ta ngay bây giờ, vậy mới đạt được mục đích của các ngươi.”
Mắt Lục Diễm híp lại, giơ tay túm nàng từ trên giường vào lòng, ôm siết lấy eo nàng: “Hoa Thanh Nguyệt, đây là lần cảnh cáo cuối cùng của ta. Trước khi ta chán ghét ngươi, tốt nhất đừng mưu toan rời khỏi ta.”
Hắn nói xong, càng siết chặt eo nàng, lực đạo mạnh đến mức tưởng chừng có thể bẻ gãy bất cứ lúc nào.
“Vậy thì giết ta đi.” Hoa Thanh Nguyệt cắn môi, đem tất cả đau đớn nuốt vào bụng.
“Thanh Nguyệt, mong rằng lát nữa ngươi còn có thể nói ra câu như vậy. Giờ thì, ngươi có thể nghĩ xem, đệ đệ của ngươi... chết như thế nào là tốt hơn.” Nói đoạn, hắn ra lệnh với người bên ngoài:
“Đi đến biệt viện, đem hài tử đó...”
Con ngươi Hoa Thanh Nguyệt run lên, trừng hắn đến rách cả mắt.
“Lục Diễm! Nếu ngươi thật sự hận ta như thế, cứ giết ta đi! Giữa chúng ta có thù oán gì, đừng kéo theo người vô tội! Thanh Dương chỉ là một đứa trẻ!”
“Giờ thì không liên quan? Lúc trước ngươi đồng ý ở bên ta, chẳng phải cũng vì hắn sao? Giờ nếu ngươi muốn chết, vậy ta giết hắn trước, cũng coi như chấm dứt món nợ giữa chúng ta.”
Hắn từ từ dời tay từ eo nàng xuống, siết chặt hơn nữa.
Dưới ánh trăng, Hoa Thanh Nguyệt theo bản năng tránh đi, nhưng nghe thấy hắn hừ lạnh, ánh mắt càng trở nên tối tăm.
Nàng không dám động đậy nữa.
Phi Cửu ở bên ngoài nghe lệnh không rõ ràng, đi cũng không được, mà ở lại cũng không xong. Cuối cùng đánh bạo hỏi:
“Chủ tử, vậy có cần ta đưa đứa trẻ từ biệt viện về phủ?”
“Đi.”
“Không được đi.”
Phi Cửu: “...”
Phi Cửu: Ta không nên ở trong viện, ta nên ở trong quân.
Hoa Thanh Nguyệt thấy Lục Diễm định mở miệng, lập tức túm lấy tay áo hắn, hoảng hốt mở miệng:
“Đừng! Việc này không liên quan gì đến nó.”
Lục Diễm nheo mắt, thong dong nhìn nàng, tựa như muốn từ gương mặt đỏ bừng ấy nghe được đáp án.
Hoa Thanh Nguyệt không màng gì nữa, chỉ siết chặt tay áo hắn, khẩn cầu: “Cầu xin ngươi, đừng động đến nó.”
“Vậy sau đó thì sao?”
Ánh mắt hắn rơi xuống bộ hỉ phục trên giường: “Bộ y phục này, là ngươi tự thay, hay để ta giúp? Hoặc là trực tiếp động phòng luôn cũng được. Ba chọn một, đừng nói ta không cho ngươi cơ hội lựa chọn.”