Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 96

Nàng ngấn lệ quanh hốc mắt đỏ bừng, cố ngẩng đầu không cho nước mắt rơi xuống.

Nhưng cho dù cứng cỏi đến mấy, cũng không ngăn nổi dòng lệ dâng trào.

Từng giọt, từng giọt lặng lẽ rơi xuống từ khóe mắt, như chuỗi châu đứt đoạn, từng hạt trân châu lăn tán loạn trên mặt đất.

Tựa như thể diện và tôn nghiêm của nàng, trong khoảnh khắc này cũng vỡ tan tành, rơi rụng chẳng còn.

Thôi vậy.

Lục Diễm khóe môi khẽ nhếch nụ cười lạnh, trên người tỏa ra khí tức bá đạo ngút trời:

“Ta đếm tới ba. Nếu ngươi còn chưa quyết định xong, vậy để ta tự mình đi đem hài tử kia đưa đến cho ngươi.”

Hắn vừa nói, vừa đưa tay nắm lấy chuôi đao bên hông, nhẹ giọng cất lời: “Đao của ta sắc lắm, hầu như không thấy đau đớn…”

Hoa Thanh Nguyệt đờ đẫn nhìn hắn rút nửa thanh đao ra rồi lại cắm vào vỏ, không biết đang nghĩ gì.

Đợi đến khi đầu óc nàng trở nên minh mẫn, hắn đã lạnh lùng buông ra một con số:

"Một...."

Nước mắt nàng vẫn rơi, dáng vẻ đáng thương yếu đuối vô cùng, nhưng với nam nhân trước mặt thì hoàn toàn vô dụng.

Hắn cười càng lạnh lẽo, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mép giường, thản nhiên buông lời:

“Hai…”

“…Ta đồng ý.”

Lục Diễm khẽ bật cười, đối với sự lựa chọn của nàng chẳng chút ngạc nhiên. Hắn trước giờ luôn biết cách dùng thủ đoạn ép người.
Ngay cả những đại thần triều đình tự phụ đầy bụng kinh luân, rơi vào tay hắn cũng không chống đỡ nổi quá hai ngày.

Huống chi, nàng chỉ là một nữ nhân yếu mềm, vừa chạm vào đã vỡ nát.

Hắn thu lại ánh mắt đắc ý, ném bộ lễ phục đỏ thẫm về phía nàng, thản nhiên nhìn nàng:

“Ngươi tự mặc, hay cần ta giúp?”

Hoa Thanh Nguyệt nghiến răng, nhắm chặt mắt không muốn nhìn thấy ánh mắt trào phúng của hắn. Một hồi lâu sau, nàng mới tức tối mở miệng:

“Không cần làm phiền, ta tự làm.”

Lục Diễm cũng không làm khó nàng, hai tay khoanh lại đặt trên đai ngọc, nhàn nhã nhìn nàng thay y phục, không hề có ý định quay đi.
Ngoài cửa, thân ảnh Phi Thất vẫn còn lấp ló trong khung cửa.

“Lục…” Nàng mới gọi được một chữ, bắt gặp ánh mắt lạnh băng của Lục Diễm thì liền vội sửa lời:

“Tử Nghiên, ta đã đồng ý với ngươi rồi.”

Lục Diễm nhìn ra ngoài cửa lạnh giọng ra lệnh: “Ra ngoài trước đi.”

Nghe tiếng bước chân xa dần, Hoa Thanh Nguyệt mới khẽ thở phào.

Lục Diễm vẫn nhìn nàng tháo y phục, ánh mắt sâu thẳm khó dò.
Đến khi nàng đã cởi xong áo ngoài, chỉ còn mặc yếm mỏng, hắn vẫn không quay đi.

Dù hai người đã sớm làm chuyện nên làm, nhưng trong tình cảnh phải cởi hết y phục trước mặt hắn, nàng vẫn thấy vừa thẹn vừa giận. Hận không thể lập tức xông lên rút đao bên hông hắn, gi.ết ch.ết hắn rồi tự sát theo, cùng hắn đồng quy vu tận.

Dù sao, hắn nói đao của mình rất bén, không đau.

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, trong đầu nàng liền hiện ra vô số cảnh tượng trả thù, dù chỉ là tưởng tượng cũng khiến nàng thấy sảng khoái.


Ánh mắt đen thẳm của Lục Diễm dừng trên người nàng, dễ dàng đoán được nàng đang nghĩ gì:

“Muốn giết ta?”

Hoa Thanh Nguyệt cả kinh, nhưng rất nhanh đã cúi đầu: “Không có.”

“Nếu đã không nghĩ, vậy còn không tiếp tục? Thân thể ngươi ta có gì chưa thấy, có gì chưa chạm qua? Đã đáp ứng làm thiếp, giờ lại ngượng ngùng làm bộ, là diễn cho ai xem?”

Nàng không nói gì.

Không thăm dò trước tình hình đã một mực muốn lên kinh, sau đó lại chui đầu vào miệng cọp. Những điều này nàng xứng đáng phải chịu, sau này chỉ e còn nhiều hơn nữa.

Trước kia nàng còn có thể lựa chọn, giờ muốn hắn buông tay thả nàng đã là điều không thể. Nếu muốn toàn thân rút lui, chỉ đành nghĩ cách khác.

Hoa Thanh Nguyệt dứt khoát ngẩng đầu, đối diện ánh mắt đen sâu của hắn.

“Tử Nghiên dạy dỗ chí phải.”

Dưới ánh nhìn như thiêu đốt của hắn, nàng vươn tay tháo lớp yếm mỏng cuối cùng.

Sớm nên biết, trước mặt nam nhân này, nàng vĩnh viễn không thể chiếm được chút tiện nghi nào.

Cũng may khi nãy chưa hồ đồ đến mức liều chết cùng hắn đồng quy vu tận. Nếu thật sự làm thế, giờ phút này chẳng biết còn ra nông nỗi gì.

Chắc vì nàng quá ngoan ngoãn, Lục Diễm cảm thấy không còn hứng thú, ném lại một câu rồi đứng dậy rời khỏi phòng.

Hoa Thanh Nguyệt như trút được gánh nặng, vội vàng mặc lại quần áo.

Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân quen thuộc lại vang lên. Lòng nàng chợt dấy lên cảm giác bất an.

Lục Diễm bước vào, thấy nàng đã ăn mặc chỉnh tề, tầm mắt lướt qua mặt nàng một cái rồi dời đi.

“Thoát y thì chậm, mặc vào lại nhanh thật.”

May mà hắn không tiếp tục trêu chọc, mà chỉ kéo tay nàng: “Nếu đã như vậy, chủ mẫu trong phủ còn chưa vào cửa, nghi thức kính trà liền miễn. Ký công văn, uống rượu hợp cẩn, từ nay về sau ngươi là người của Cần Vụ Viện ta.”

Hoa Thanh Nguyệt nhìn tờ giấy trống trước mặt, cau mày: “Cái này còn chưa viết gì.”

Nghe vậy, Lục Diễm khinh khỉnh cười nhạt: “Chẳng qua là một tờ công văn lập thiếp, trước cứ hoàn tất thủ tục. Sau này để Phi Thập điền vào là được.”

Hắn nói rất tùy ý, như thể không thèm để tâm. Ánh mắt vẫn mang theo vẻ khinh miệt, tiện tay đặt bút trước mặt nàng, không kiên nhẫn nói: “Viết đi. Ngày mai ta bảo Phi Thập đem giấy tờ chính thức tới.”

Hoa Thanh Nguyệt hít sâu một hơi. Dù trong lòng rối bời, nhưng ánh mắt hắn cứ bức người, không cho nàng chút cơ hội từ chối. Nàng đành nhận bút, nhanh chóng ký tên.

Không còn tâm tư để cân nhắc sự điên rồ trong hành động của hắn, nàng bước đến, cầm ly rượu uống cạn.

“Được rồi chứ?”

Dường như nàng vừa nhận ra một điều—càng phản kháng dữ dội, lực phản phệ lại càng lớn. Ngược lại nếu thuận theo, có lẽ hắn sẽ cảm thấy chán mà buông tha nàng.

Đúng vậy.

Chính là cảm thấy không thú vị.

Vừa rồi lúc nàng cởi yếm, ánh mắt hắn rõ ràng lộ vẻ nhạt nhẽo.
Dù sao nàng cũng chẳng thể đánh cược vào lương tri của hắn, vậy thì cứ lạnh nhạt thuận theo. Biết đâu vài ba ngày nữa, hắn thấy nàng vô vị, cũng sẽ thả nàng đi.

Như thể nhận ra điều gì, nàng lại đưa ly rượu qua, che giấu ánh mắt chán ghét, thay vào đó là sự ngoan ngoãn: “Tử Nghiên nói gì, thiếp nghe nấy.”

Lục Diễm liếc nàng một cái, rồi từ tốn lên tiếng: “Rượu hợp cẩn, nào phải uống như vậy. Uống lại lần nữa.”

Hoa Thanh Nguyệt: “…”

Nàng vốn dĩ biết phải uống thế nào, chỉ là không muốn cùng hắn làm mấy chuyện thân mật, nên mới uống một hơi cho xong.

Vì ánh sáng phía trước, nàng đành nhẫn.

Lần này, nàng chủ động nâng chén rượu, chuẩn bị giao tay cùng hắn, còn chưa chạm vào, hắn đã tự mình uống cạn.

Hoa Thanh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, lại thêm một lần xác nhận—hắn chính là loại người càng trái ý càng điên, càng phản kháng càng hứng thú. Ý nghĩ còn chưa dứt, hắn đã đột nhiên cúi xuống, áp môi lên nàng.

Nàng còn chưa kịp phản ứng, tiếng kêu kháng cự vừa bật ra, hắn liền thừa cơ đem rượu truyền sang miệng nàng, đầu lưỡi liế.m m.út môi nàng, ép nàng nuốt xuống mới chịu buông.

Nuốt rượu xong vẫn chưa kịp thở, hắn cũng không có dấu hiệu buông nàng ra, nàng chỉ còn cách dùng tay đẩy hắn.

Lực không bằng người, giằng co vài lượt, nàng đã bị hắn ôm chặt vào lòng. Cánh tay rắn chắc siết chặt eo nàng, môi hôn sâu như muốn nuốt trọn, mạnh mẽ dây dưa đến mức nàng không thở nổi mới chịu thả ra.

Nàng vốn không quen uống rượu, đêm nay lại uống liền hai ly. Giờ đây cổ họng nóng rát, đầu óc quay cuồng. Vậy mà nam nhân kia vẫn chưa chịu buông tha, còn nói:

“Đến lượt ngươi rồi.” 

Bình Luận (0)
Comment