Sau Khi Thiếu Gia Giả Pháo Hôi Nằm Ăn Hại

Chương 10

Vừa đặt chân về đến nhà cũ, Hạ Trì đã thấy nhân viên quản lý tòa nhà theo sát mang tới một xe đầy bưu kiện. Lúc này cậu mới nhớ ra mấy hôm trước mình đặt mua một đống đồ. Hôm nay xem ra sẽ khá bận rộn.

"Chú Trương, phiền chú tìm giúp hai người, mang mấy thùng này để cạnh sân trời nhé. Lát nữa cháu sẽ dọn."
"Được rồi, cậu Hạ."

Hạ Trì về phòng, ném chiếc đồng hồ vào tủ trang sức rồi vào phòng tắm tắm nước nóng, thay bộ đồ ở nhà. Sau đó cậu xuống lầu bắt đầu công cuộc khui hàng. Đồ mua vừa nhiều vừa lộn xộn: một phần là đồ dùng thiết yếu, phần còn lại đúng kiểu "đẹp nhưng vô dụng". Vì mua quá nhiều, phần lớn cậu cũng quên mất mình đã đặt gì, mở ra chẳng khác nào chơi trò "mở hộp bất ngờ".

Lúc này Hạ Khải Quốc từ ngoài trở về, thấy con trai ngồi giữa đống thùng hàng, cúi đầu cặm cụi cắt băng dán. Trong đầu ông chợt nhớ tới thông báo trừ tiền trên thẻ ngân hàng hồi trước.

Hạ Trì vẫn mải mê thử con dao vừa khui xong, chưa nhận ra ba đã về. Hạ Khải Quốc nhìn con cầm dao loay hoay, thoáng giật mình.
"Tiểu Trì, con mua nhiều dao thế này để...?"
"Ba, cái này con mua cho dì Trương đấy." – Hạ Trì ngẩng đầu đáp, còn huơ huơ con dao.

Ánh mắt cậu nhanh chóng dừng lại ở miếng băng dán kim tiêm trên cánh tay ba.
"Ba lại đi bệnh viện à?" – Cậu cau mày hỏi. Chỉ mới hơn một tuần mà ông đã đi hai lần, nhưng nhìn ông chẳng có biểu hiện gì của người bệnh, cũng không thấy uống thuốc. Đi viện thường xuyên thế này khiến cậu thấy bất an.

Nghe giọng con chan chứa lo lắng, Hạ Khải Quốc khẽ ấm lòng.
"Không sao, chỉ là đi tái khám định kỳ thôi."
"Vậy lần sau tái khám là khi nào?"
"Sao tự nhiên lại hỏi?"
"Lần sau ba đi, con sẽ đi cùng."

Hạ Khải Quốc vốn giấu chuyện này để các con không lo lắng, cũng không muốn chúng buồn. Nay tất nhiên ông càng không định nói thật.
"Còn phải chờ bệnh viện thông báo." – Ông kiếm cớ.

Thấy ba cố tình giấu, Hạ Trì liền bỏ hết đống thùng hàng sang một bên, nghiêm giọng:
"Thế thì từ giờ, ba đi đâu con đi đó. Khi tới ngày tái khám, con sẽ cùng ba đi."
"Dù sao con cũng rảnh mà."

Hạ Khải Quốc im lặng một thoáng, trong đầu đã nghĩ đến việc tìm việc gì đó để "lấp chỗ trống" cho cậu. Cuối cùng, ông thở dài:
"Ngày 20. Kết quả sẽ có sau đó hai ngày."

Hạ Trì gật nhẹ, thầm ghi nhớ. Hôm nay mới mùng 5, vậy là còn nửa tháng nữa.

Buổi chiều trời lại đổ mưa phùn, nhiệt độ hạ dần, đến tối vẫn chưa dứt. Hạ Trì mang chăn ra ngồi trong hiên, nhìn mưa rơi từ sân trời xuống hồ cá, khiến mấy con cá béo ú bơi loạn cả lên. Cảnh vật thật đẹp... nếu không có "nam quỷ ẩm ướt" đang đứng phía trước.

Lục Cận cầm ô đứng ngoài cổng, xuyên qua màn mưa nhìn về phía Hạ Trì. Dưới ánh đèn mờ tối, ánh mắt anh trông càng thêm âm u.

"Anh ơi, anh trông như muốn dọa người ta vậy đấy." – Hạ Trì thầm nghĩ. Hình ảnh này chẳng khác gì cảnh nam quỷ trở về báo thù trong phim kinh dị.

Cậu khẽ rùng mình, hất chăn ra rồi chạy lại đứng chung dưới ô với anh.
"Anh lại bị gout à?"

Lục Cận: ...

Không thấy anh phản đối, Hạ Trì lập tức cho rằng mình đoán đúng, chỉ là đối phương ngại thừa nhận. Dù sao tối qua khi bị cậu nói trúng tim đen, người này còn bỏ đi một mạch.

Cậu nâng cánh tay đang cầm ô của Lục Cận, đồng thời bước sát hơn, dìu anh vào trong. Dưới cùng một chiếc ô, khoảng cách quá gần khiến Lục Cận cảm nhận rõ hơi ấm từ cơ thể cậu. Anh căng người, hơi lùi lại, nhưng cứ mỗi lần tách ra là cậu lại vô thức áp sát hơn, khiến bước chân hai người xiêu vẹo.

Từ hiên nhà, Hạ Khải Quốc đứng nhìn cảnh ấy, trong lòng không khỏi vui mừng.
"Thấy chưa, tình cảm anh em tốt thế này cơ mà." – Ông nói với quản gia.
Quản gia Trương liếc nhìn trời mưa, thầm nghĩ: Có mái hiên sao lại ra sân để ướt mưa thế không biết...

Hai ngày sau, Từ Chính bất ngờ gửi cho Hạ Trì một tấm thiệp mời tham dự buổi đấu giá. Cậu rảnh nên nhận lời. Đấu giá diễn ra vào buổi chiều, sáng có thể tới khu trưng bày xem trước các món.

Ban đầu, Từ Chính hẹn gặp ở khu trưng bày, nhưng lại bận đột xuất nên chỉ nhắn cho Hạ Trì sẽ đến muộn. Cậu đành đi dạo một mình.

Khi bước tới trước một bộ ấm trà trưng bày bằng ảnh, Hạ Trì dừng lại. Tuy không phải hiện vật nhưng người hiểu biết vẫn có thể nhận ra sự tinh xảo. Cậu còn chưa kịp quan sát kỹ thì phía sau vang lên một tiếng gọi:
"Hạ Trì?"

Cậu quay lại, thấy một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, khoảng ngoài bốn mươi, gương mặt được chăm sóc kỹ lưỡng. Bên cạnh bà là Tang Tử.

Vừa trông thấy Hạ Trì, gương mặt Tang Tử thoáng vặn vẹo. Với anh trai, anh ta chỉ là công cụ đổi lấy lợi ích — lấy được từ ai không quan trọng, miễn là có lợi. Vậy nên khi bị phát hiện đã bị Hạ Trì xóa liên lạc, anh ta lập tức chuyển hướng sang mục tiêu mới.

Tang Tử ngoài mặt thì nghe lời anh trai mà tới gặp người hẹn, thực chất đã tính toán để "tình cờ" chạm mặt Hạ Trì ở đây.

Không ngờ người kia lại không đến, thay vào đó là mẹ mình. Nhưng như vậy cũng đủ rồi. Anh ta chỉ muốn cho Hạ Trì một bài học — bao nhiêu ngày qua mình chịu nhục, đều là vì cậu ta!

Lưu Thục Phương vừa nhìn thấy mặt Hạ Trì, ánh mắt chán ghét không hề che giấu:
"Quả nhiên là cậu."

Còn có thể là ai nữa?

Hạ Trì khẽ cau mày, cố lục lại trí nhớ xem người này là ai, nhưng không thể khớp với bất kỳ gương mặt nào. Chỉ cần nhìn thái độ là biết, chắc chắn từng có xích mích với nguyên chủ.

"Tôi cảnh cáo cậu, tránh xa Cố Thâm nhà tôi ra. Nếu còn quấn lấy con trai tôi, đừng trách tôi không khách sáo."

Nghe đến đây, Hạ Trì không cần đoán cũng biết thân phận đối phương. Thảo nào từ ba mình, bạn bè nguyên chủ, đến cả Lục Cận đều từng nhắc khéo — nhà họ Cố không tốt đẹp như cậu nghĩ. Tiếc là nguyên chủ chẳng nghe, một lòng lao vào tên tra nam, cuối cùng nhận kết cục thảm hại.

Nhưng Hạ Trì không phải nguyên chủ.

Cậu nhìn Lưu Thục Phương đầy kiêu ngạo, khẽ nhếch môi:
"Bác ạ, hình như bác nhầm rồi. Người bám riết không buông không phải tôi, mà là con trai bác."

"Hứ, đừng giả vờ. Rõ ràng là cậu bám lấy nó."

"Con tôi tôi hiểu rõ. Cậu không phải gu của nó, Tang Tử mới là người Cố Thâm để mắt tới." – Dù nói vậy nhưng trong lòng Lưu Thục Phương vẫn có chút chột dạ. Mấy hôm nay Cố Thâm quả thật khác thường, cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại. Bà từng vô tình thấy trên màn hình chính là ảnh của Hạ Trì. Nếu không phải vậy, hôm nay bà cũng chẳng lén sau lưng con trai tới gặp Tang Tử.

"Trùng hợp thật, con trai bác cũng chẳng phải gu của tôi." – Hạ Trì nhún vai – "Tôi không thích trai bám váy mẹ."

"Cậu... cậu...!" – Lưu Thục Phương bị chọc tức, ôm ngực th* d*c.

Tang Tử lập tức đỡ bà, vừa vỗ lưng vừa tỏ vẻ quan tâm:
"Bác gái, bác không sao chứ?"
Bên ngoài ân cần, bên trong thì anh ta đang rủa thầm bà vô dụng. Không phải nói Hạ Trì mê Cố Thâm tới mức dám cãi cả gia đình để ở bên sao? Sao giờ bị nói nặng vậy mà vẫn bình thản?

Hạ Trì xua tay, lùi lại một bước để giữ khoảng cách:
"Tôi chẳng làm gì cả, đừng vu oan."

Lưu Thục Phương vừa mới bình ổn hơi thở lại tức tới mức nghẹn lời, trừng mắt nhìn cậu:
"Cậu cứ chờ đấy!"

Cô bảo tôi chờ thì tôi phải chờ chắc? — Hạ Trì xoay người bỏ đi, sợ bị bám theo.

"Đúng là cái loại..." – Lưu Thục Phương tức stom stom tại chỗ. Bà quay sang Tang Tử, vỗ tay anh ta:
"Yên tâm, Cố Thâm thích kiểu người hiền lành, biết điều như cháu, chứ không phải loại hỗn láo, tâm địa xấu xa như Hạ Trì."

Tang Tử cúi mắt, che đi ánh nhìn đầy toan tính:
"Thật sao, anh Cố Thâm thật sự sẽ thích cháu chứ?"
Tình cảm? Chỉ kẻ ngốc mới coi trọng.

Rời khu trưng bày, Hạ Trì nhận được tin nhắn của Từ Chính báo đã đến. Hai người gặp nhau rồi tới khu nghỉ ngơi ngồi chờ buổi đấu giá bắt đầu.

"Có thấy món nào ưng khi dạo quanh không?" – Từ Chính hỏi.

Bị Lưu Thục Phương chen ngang, Hạ Trì suýt quên mất bộ ấm trà. Ba mình thích uống trà, mua được bộ này tặng ông thì quá hợp. Và tất nhiên, đã là quà cho ba thì không thể quẹt thẻ của ba.

Bộ ấm này chưa kịp xem rõ xuất xứ, nhưng chỉ cần nhìn sự tinh xảo đã biết giá không hề rẻ.

"Có, nhưng đợi tôi chút, tôi gọi điện." – Hạ Trì lấy điện thoại, tìm số Lục Cận và bấm gọi.

Lúc gần tưởng anh sẽ không bắt máy thì bên kia vang lên giọng trầm:
"Chuyện gì?"

"Cái thẻ anh đưa lần trước còn bao nhiêu tiền?" – Hạ Trì hỏi thẳng.

Có lẽ không ngờ cậu gọi chỉ để hỏi việc này, Lục Cận im lặng vài giây:
"Ba mươi triệu."

Hạ Trì vốn nghĩ nhiều lắm là vài triệu, không ngờ anh hào phóng đến vậy. Trong lòng cậu thầm tính toán, bấy nhiêu chắc đủ để đấu giá bộ ấm.

So với tên tra nam mà nguyên chủ từng vì hắn tiêu cả đống tiền, cuối cùng chỉ được trả lại mười vạn, thì Lục Cận quả thật hơn hẳn — vừa có tiền, vừa có sắc. Nguyên chủ à, đối đầu với nam chính đúng là dại dột.

Trong khi Hạ Trì đang cảm thán "người tốt" Lục Cận, thì Từ Chính ngồi cạnh lại nghe ra một nghĩa khác: cậu tiêu tiền còn phải báo cáo với anh. Trong mắt ông, đây là dấu hiệu Hạ Trì sống ở nhà họ Hạ rất khó khăn. Ông âm thầm quyết định, phải bàn với Lâm Lạc để không cho Lục Cận tiếp tục ức h**p cậu nữa.

Bình Luận (0)
Comment