Hạ Trì chớp mắt, ánh nhìn dừng lại ở một điểm vô định.
Dù giữa hai người còn một khoảng cách, nhưng Lục Cận vẫn nắm chặt tay cậu, ngón tay còn đan xen mạnh mẽ vào kẽ tay, không hề có ý định buông ra.
Không biết có phải vì do đi vội vàng khiến quá mệt hay do bệnh, mà chẳng bao lâu sau, bên cạnh đã vang lên tiếng thở đều đều.
Hạ Trì đợi một lúc, thấy đối phương không có động tĩnh mới chậm rãi xoay người, quay mặt về phía Lục Cận.
Anh nằm ngửa trên giường, đeo khẩu trang, trông lại có chút cảm giác tủi thân.
Hạ Trì khẽ bật cười, dùng bàn tay còn lại nhẹ nhàng tháo khẩu trang cho anh, mượn ánh trăng mờ nhạt để phác họa từng đường nét trên gương mặt.
Thực ra chẳng thể nhìn rõ, chỉ có thể thấy bóng dáng lờ mờ.
Từ xa chạy tới, lại nói mấy lời khiến người ta không biết phải phản ứng thế nào, xin lỗi thì chẳng có chút thành ý nào.
Hạ Trì khẽ động ngón tay, nhẹ chạm vào mu bàn tay Lục Cận, thì thầm: "Ghét anh."
Giọng cậu rất nhỏ, bên ngoài gió rít dễ dàng nuốt trọn âm thanh ấy.
Bông tuyết bị gió cuốn, đập vào khung kính, tạo nên một nhịp điệu êm dịu như thôi miên.
Hạ Trì kéo chăn cao lên, rúc vào bên trong, cảm nhận hơi ấm rồi nhắm mắt lại.
Tuyết rơi suốt đêm cho đến sáng vẫn chưa dừng, sân nhỏ lại được phủ thêm một lớp trắng xóa, trừ khu vực quanh bể suối nước nóng.
Hôm qua chơi quá mệt, cộng thêm Lục Cận bị bệnh, khiến Hạ Trì ngủ muộn, nên sáng nay cũng dậy trễ.
Khi tỉnh lại, bên cạnh đã trống không.
Cậu ngồi dậy, đưa mắt nhìn quanh căn phòng nhỏ, phòng tắm không có tiếng động, Lục Cận không ở đó.
Nếu không phải đồ đạc của anh vẫn còn, cậu đã nghĩ tối qua chỉ là mơ.
Hạ Trì trước tiên nhắn tin cho Hạ Khải Quốc để báo bình an, sợ ông lo nên không nhắc tới chuyện Lục Cận bị bệnh.
Vừa rửa mặt xong, Lục Cận đã từ ngoài bước vào.
Đứng trước anh, Hạ Trì cảm nhận rõ luồng khí lạnh bám trên người anh vừa từ ngoài về, theo phản xạ khẽ rùng mình.
Thấy vậy, Lục Cận bước lùi vài bước để giữ khoảng cách.
"Nhiệt độ đã hạ chưa mà anh lại ra ngoài?" Hạ Trì nhìn bông tuyết vương trên tóc anh, hỏi.
Lục Cận lấy chiếc bánh bao nóng hổi trong tay ra, đặt vào tay cậu: "Hạ rồi."
Nhìn chiếc bánh còn ấm, mắt Hạ Trì sáng lên: "Cảm ơn anh."
Lục Cận khẽ cong môi trước vẻ mặt ấy, đợi hơi lạnh trên người tan bớt trong hơi ấm của phòng rồi mới cởi áo khoác, tiến lại gần.
"Hôm nay định làm gì?" Giọng anh trầm thấp.
Hạ Trì khẽ cử động tai, cắn một miếng bánh, nhai chậm rãi. Đúng là vị chay ba món mà cậu thích.
"Muốn cùng Từ Chính Thanh và mọi người ra quảng trường xem băng điêu khắc."
Cậu muốn ở lại chơi thêm vài ngày, hiếm khi tới được đây, hơn nữa thời tiết ở Lâm Bạch Tuyết Sơn lạnh thế này, phải chơi cho đã mới về.
"Anh đi với em."
"Hả?" Hạ Trì nhìn anh, vẻ nghi hoặc. "Anh đi làm gì?"
"Em yếu thế này, lỡ đi một vòng về lại ốm thì sao?"
Lục Cận im lặng. Hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, anh hoàn toàn không yếu như cậu nghĩ.
So với giải thích, hành động còn nhanh hơn.
Anh bước tới, bế bổng Hạ Trì đặt lên bàn, rồi chen vào giữa.
Hạ Trì bất ngờ, cơ thể căng cứng, ngẩng đầu nhìn anh, khẽ hỏi: "Làm gì vậy?"
"Cho anh đi cùng nhé, anh muốn ở bên em." Giọng Lục Cận mang theo sự dịu dàng như lời tình nhân thì thầm.
Hạ Trì nghe vậy, mặt khẽ ửng đỏ, cắn môi: "Anh muốn đi thì đi."
Nói xong cậu đưa tay đẩy anh: "Thả em xuống."
Không ngờ trước đây lại không phát hiện, Lục Cận cũng biết cách làm nũng như vậy...
Anh vòng tay ôm eo cậu, đặt xuống như khi bế lên.
Hạ Trì liếc anh: "Công ty anh không bận à?"
"Không bận, mấy ngày nay anh nghỉ." Lục Cận thản nhiên đáp.
Còn ở cách đó cả ngàn cây số, Trần Phi đang nhìn đống công việc chất như núi, chỉ muốn lật bàn phản đối.
Không còn cách nào khác, tối nay cậu vẫn phải ngủ chung với Lục Cận.
Do vị trí địa lý nên ở Lâm thị trời tối rất nhanh. Khi Hạ Trì và Lục Cận quay về phòng thì sắc trời bên ngoài đã dần sẫm lại.
Vào phòng, Hạ Trì đi vào phòng tắm thay quần áo, rồi mở cửa ban công. Một luồng gió lạnh ùa vào khiến cậu không khỏi rùng mình, lập tức bước xuống bồn nước nóng.
Cảm nhận dòng nước ấm bao bọc lấy cơ thể, Hạ Trì khẽ thở dài một tiếng.
Thật dễ chịu...
Bao nhiêu mệt mỏi trên người lập tức tan biến, cậu dựa vào mép bồn, bàn tay khẽ đung đưa trên mặt nước, từng vòng sóng gợn lan ra.
Hạ Trì nhắm mắt tận hưởng, trong lòng nghĩ, lúc này mà có thêm chút rượu vang và hoa quả thì thật hoàn hảo.
Nghĩ vậy, bỗng một bóng người phủ xuống, bao trùm lấy cậu.
Cậu mở mắt, thấy Lục Cận mặc áo phao dày đứng phía trên, cúi đầu nhìn xuống mình.
Làn sương bốc lên từ mặt nước khéo léo che đi thân hình của Hạ Trì dưới làn nước. Cậu ngẩng đầu lên, khóe môi khẽ cong, đuôi mày hơi nhướng.
Cổ tay trắng nõn mảnh khảnh từ mặt nước đưa lên, ngón tay khẽ ngoắc, ra hiệu cho Lục Cận cúi người xuống.