Sau Khi Thiếu Gia Giả Pháo Hôi Nằm Ăn Hại

Chương 29

Sương mù như phủ lên Hạ Trì một tấm màn mỏng, khiến dung nhan xinh đẹp của cậu trở nên mờ ảo, không rõ ràng, nhưng lại gợi cảm đến khó cưỡng.

Lục Cận thuận theo động tác của Hạ Trì mà cúi người xuống.

Người trong nước hơi ngồi thẳng dậy, chiếc áo choàng tắm ướt đẫm dính sát vào cơ thể, phần ngực hơi mở, lộ ra làn da trắng mịn, không biết có phải vì ngâm nước nóng hay không mà ửng lên sắc hồng nhàn nhạt.

Ánh mắt Lục Cận trầm xuống.

Ánh đèn vàng nhạt trong sân nhỏ không quá sáng, nhưng lại khiến bầu không khí trở nên mập mờ, ám muội.

Hạ Trì đứng trong nước, còn Lục Cận trên bờ cúi người áp sát. Ánh đèn kéo dài bóng của hai người, in xuống mặt nước, trông chẳng khác nào một đôi tình nhân đang hôn nhau.

Nhìn gương mặt Hạ Trì, Lục Cận hơi khép mắt, yết hầu khẽ chuyển động, ánh nhìn dừng lại trên đôi môi mỏng khẽ mở khẽ khép của cậu.

"Em nói gì?" Lục Cận không nghe rõ.

"Em nói muốn ăn lê. Lê đông lạnh." Hạ Trì đáp.

Lục Cận: "..."

Hạ Trì chớp mắt. Cậu không dám nói mình còn muốn uống chút rượu, chủ yếu là sợ uống vào lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Dù sao hai lần trước, tuy không thể nói là tệ, nhưng cũng khiến Hạ Trì không biết nên xử lý thế nào.

Nghe xong, vẻ mặt Lục Cận hơi khựng lại.

Hạ Trì không biết anh đang nghĩ gì, bèn bĩu môi: "Thôi, để em tự đi lấy."

Lục Cận chỉ khẽ thở dài trong lòng, đứng dậy: "Đừng động, anh đi lấy ngay."

Hạ Trì hài lòng ngồi xuống trở lại.

Lục Cận vào phòng, gọi điện xuống lễ tân. Chẳng mấy chốc, robot đã mang đồ lên, không chỉ có lê đông lạnh mà còn có thêm các loại trái cây khác.

Anh đặt khay trái cây lên khay gỗ, mang đến cho Hạ Trì.

"Đừng ngâm quá lâu."

Nói rồi, anh định quay người đi.

Nhưng Hạ Trì lại níu lấy vạt áo anh, khẽ dùng sức kéo anh xuống.

Cậu ngẩng đầu, chạm nhẹ môi lên má Lục Cận: "Quà cảm ơn."

Nói xong, cậu định lặn xuống nước lần nữa. Không ngờ Lục Cận phản ứng cực nhanh, vòng tay ra sau đầu Hạ Trì, giữ cậu ở tư thế ngẩng đầu.

Nụ hôn từ má trượt xuống môi.

Hơi thở nóng rực của anh lập tức bao trùm, Hạ Trì bị động tiếp nhận sự tấn công mạnh mẽ ấy.

Ngón tay Lục Cận luồn vào mái tóc đen của cậu, nhẹ nhàng xoa ở sau gáy.

"Ưm..." Cả người Hạ Trì như bị điện giật, khẽ run, vô thức hé môi khẽ rên.

Chính hành động này đã cho Lục Cận cơ hội xâm nhập.

Hàng mi dày như cánh quạ của Hạ Trì khẽ rung, trước sự chủ động áp đảo của Lục Cận, cậu hoàn toàn không có khả năng chống đỡ.

Chỉ có thể bị động đón nhận, rồi thuận theo bản năng mà tận hưởng khoảnh khắc này.

Không biết có phải vì ở nơi hẻo lánh xa A thị hay không, mà giữa núi tuyết thưa thớt bóng người này, cả Hạ Trì và Lục Cận đều trở nên táo bạo hơn.

Một lúc lâu sau, Lục Cận mới buông cậu ra, nhưng tay vẫn đặt sau gáy, cảm nhận nhịp thở dồn dập của Hạ Trì.

Giọng anh trầm thấp: "Như vậy mới đủ thành ý."

Hạ Trì liếc anh một cái, im lặng dịch người ra, thoát khỏi sự kiềm chế của anh, chui xuống nước, chỉ để lộ đôi mắt và mái tóc ướt.

Như một cây nấm nhỏ đang trốn đi.

Lục Cận khẽ cười: "Hạ Trì."

"Ừ?" Cậu ngẩng đầu.

"Anh về phòng chờ em."

"Ừ." Hạ Trì gật đầu, thầm mong anh vào nhanh một chút.

Đúng là nam sắc hại người! Rõ ràng ban đầu cậu tính dày vò Lục Cận để anh nhận ra vấn đề nghiêm trọng, vậy mà chỉ vài ba câu đã bị sắc đẹp làm cho mềm lòng.

Lục Cận trở về phòng. Nghe tiếng cửa đóng lại, Hạ Trì mới thả lỏng, dựa vào mép bồn.

Cậu cắn một miếng lê đông lạnh, thầm tự nhủ:

Lát nữa, nhất định phải giành lại thế chủ động!

Ăn xong lê, Hạ Trì bước ra khỏi bồn, cởi áo choàng tắm ướt, thay chiếc khô sạch trên ghế.

Trở lại phòng, Lục Cận đang tựa đầu giường, ôm laptop xử lý công việc.

Hạ Trì vào phòng tắm tráng người qua loa, khi bước ra thì Lục Cận đã gác công việc sang bên.

Mái tóc mới gội của Hạ Trì chỉ lau qua bằng khăn, còn ướt, được cậu vuốt ra sau.

Thấy vậy, Lục Cận lấy máy sấy trên tủ đầu giường: "Ngồi lại đây."

Hạ Trì ngồi xuống mép giường, Lục Cận đứng trước mặt, bật máy sấy, mượn động tác hong tóc để luồn ngón tay vào mái tóc đen mượt ấy.

Hơi ấm dịu nhẹ từ máy sấy cùng động tác mềm mại của anh khiến Hạ Trì hoàn toàn thư giãn.

"Trước đây sao lại tránh anh?" Lục Cận hỏi.

Hạ Trì nheo mắt nhìn anh, đuôi mắt hơi nhướng, ánh mắt mang ý cười, như con mèo nhỏ giấu trò nghịch ngợm.

Lục Cận khựng lại một chút, rồi nói: "Vì không muốn dây dưa mập mờ."

Anh vốn là người truyền thống, suy nghĩ đơn giản, nên khi Hạ Trì thử đưa ra đề nghị hôm đó, phản ứng đầu tiên của anh là thấy vô lý.

Việc tránh mặt Hạ Trì vừa để bình tĩnh lại, vừa muốn cậu hiểu rằng, anh chưa từng hành động theo cảm tính.

Khi một tia sáng bất ngờ chiếu vào cuộc đời u ám của mình, dù tia sáng ấy có chói đến mấy, cũng muốn giữ lại.

Huống hồ, Hạ Trì rực rỡ mà không hề làm người khác khó chịu.

Cuộc sống vốn tẻ nhạt bỗng trở nên đầy màu sắc, anh vừa tham luyến, vừa không kìm nổi mà rung động.

"Không muốn dây dưa mập mờ?"

Hạ Trì cười sâu hơn: "Vậy bây giờ là gì? Muốn mập mờ với em sao?"

Ánh mắt Lục Cận khẽ đổi, nhưng anh bình tĩnh, nghiêm túc đáp: "Ừ."

Hạ Trì giật mình. Cậu vốn định trêu, không ngờ Lục Cận lại sẵn sàng bỏ nguyên tắc để chiều theo mình.

Cậu thu lại nụ cười, cúi mắt, thẳng thắn bày tỏ:

"Nhưng trước đó anh đã làm em không vui."

Từ nhỏ đến lớn, Hạ Trì luôn thuận buồm xuôi gió, muốn gì có nấy, lại chẳng ham vật chất, nên hiếm khi buồn phiền.

"Xin lỗi."

Hạ Trì ngẩng lên nhìn thẳng vào anh: "Em không muốn nghe xin lỗi. Nếu thật lòng thích em thì hãy thể hiện bằng hành động, đừng chỉ nói suông."

Đúng là khúc gỗ.

Cậu thầm mắng — người ngay thẳng có ưu điểm, nhưng cũng có khuyết điểm.

"Được." Lục Cận nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt đen sâu.

Yếu thế đôi khi cũng là một cách để nhận được yêu thương.

Thấy anh đồng ý, Hạ Trì leo lên giường, nằm về phía của mình: "Ngủ đi, em mệt rồi."

Nghe vậy, Lục Cận tắt đèn trần, chỉ để lại chiếc đèn ngủ nhỏ ở đầu giường.

..................................

Nói thì dễ, nhưng chỉ người trong cuộc mới hiểu, đâu thể nói buông là buông được.

Từ trong túi áo, Từ Chính Thanh lấy ra lá bùa hộ mệnh mà hôm qua vốn định tặng cho Hạ Trì.

Đây là thứ anh đặc biệt xin cho Hạ Trì. Trước đây anh từng đưa một lần, nhưng khi đó Hạ Trì lại cười nhạo anh mê tín nên không nhận.

Giờ lá bùa ấy vẫn chưa được trao đi.

"Anh khó chịu lắm." – Từ Chính Thanh nói – "Lâm Lạc, tim anh đau quá."

"Haiz." Lâm Lạc thở dài, đỡ Từ Chính Thanh lên giường.
"Đừng nghĩ nữa, ngủ một giấc sẽ đỡ thôi."

Từ Chính Thanh nhắm mắt, xoay mặt sang một bên, khóe mắt lăn xuống một giọt lệ.

Cho mối tình chưa kịp bắt đầu đã kết thúc của mình.

Sáng hôm sau, Hạ Trì vốn định ra tiễn Từ Chính Thanh và Lâm Lạc, nhưng khi tỉnh dậy lại nhận được tin cả hai đã rời đi.

Cậu đành nhắn vào điện thoại: "Đi đường cẩn thận, về A thị gặp lại."

Hạ Trì và Lục Cận quay về khách sạn, cuối cùng cũng không cần ngủ chung một giường nữa.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, ngủ thêm nữa thì cảm giác mình sắp "mất phòng tuyến" rồi.

Đặc biệt là sáng nay, Hạ Trì rõ ràng cảm thấy nóng bức bất thường.

Sợ Lục Cận nhận ra điều khác lạ, cậu đã tự trốn vào phòng tắm nửa tiếng để bình tĩnh lại mới bước ra.

May mắn là Lục Cận đang bận xử lý công việc.

Khu nghỉ dưỡng có nhiều chỗ vui chơi, lại có nhiều món ngon. Hạ Trì kéo Lục Cận đi dạo khắp xung quanh, vừa hay Hạ Tú Mai cũng đã an toàn xuống núi từ Bạch Tuyết Sơn.

Ba người hẹn nhau ăn tối.

Trong bữa ăn, nhìn Hạ Tú Mai, Hạ Trì chợt nhớ lại khoảng thời gian tiếp xúc vừa qua, cậu hầu như chưa từng thấy chị xử lý công việc.

Cậu nhớ rằng Hạ Tú Mai cũng có cơ sở kinh doanh riêng.

Bình Luận (0)
Comment