Từ nhóm lửa, nhào bột, rửa rau, cho đến khi kéo mì và thả vào nồi, toàn bộ quá trình cộng lại cũng chỉ mất khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Hiệu suất làm việc của Trình Dã nhanh đến kinh ngạc. Bắp chân còn đang mỏi nhừ vì leo núi của Giang Thời còn chưa kịp hồi phục, hắn đã cầm bát múc mì cho y.
Tôn Gia Vũ thèm đến mức mắt sắp rớt vào trong nồi, nhìn Trình Dã múc xong một bát mì, cậu ta tha thiết hỏi: "Em ăn được chưa ạ?"
Trình Dã nghiêng người nhường đường cho cậu ta qua. Hắn đảo mắt nhìn quanh sân, căn nhà này đổ nát đến mức một cái bàn ăn cũng không có.
Hắn đặt bát mì lên bếp lò, quay người sang góc tường bê mấy viên gạch xỉ, rồi tìm một tấm ván gỗ trông có vẻ vuông vức, dội nước lên, lớp bụi bặm liền trôi đi sạch sẽ. Hắn gác tấm ván lên mấy viên gạch, ghép thành một cái bàn ăn tạm bợ.
Bát mì của Giang Thời được đặt lên bàn, y kéo ghế ngồi xuống, phát hiện độ cao vừa vặn.
Trình Dã nhét đũa vào tay y: "Ăn đi."
Mặc dù buổi trưa cũng ăn mì, nhưng vật lộn cả một ngày, Giang Thời đói muốn lả đi, chỉ ngửi mùi thôi đã hơi nuốt nước bọt.
Trên bát mì kéo tay là một lớp rau xanh phủ đầy, nhiều đến mức sắp tràn ra ngoài. Y cầm đũa khều khều, phát hiện dưới đáy bát trông có vẻ bình thường lại giấu gần nửa bát thịt bò. Nhìn lượng thịt này, ước chừng một nửa miếng thịt bò mà Tôn Gia Vũ cống nạp đều nằm trong bát y.
Giang Thời ngẩng đầu, người đàn ông đứng trước bàn nhìn y, trong đôi mắt đen thẳm ánh lên một nụ cười.
Tôn Gia Vũ bưng bát đi ngang qua sau lưng Trình Dã, lại một lần nữa tha thiết: "Giang Thời, em có thể ngồi cùng anh không?"
Trình Dã thu lại nụ cười trong mắt, quay đầu liếc một cái.
Tôn Gia Vũ bị hắn nhìn đến phát sợ, vô thức sửa miệng: "Anh Trình, em có thể ngồi cùng thầy Giang không ạ?"
Căn nhà đổ nát của Giang Thời và Trình Dã tổng cộng chỉ có hai cái ghế, Giang Thời một cái, Tôn Gia Vũ một cái, hai người đàn ông còn lại đành phải đứng ăn.
Trình Dã làm rất nhiều mì, ba người đầu tiên múc xong mà trong nồi vẫn còn gần một nửa.
Tôn Gia Vũ và Triệu Truyền đều rất đói, mì này chỉ ngửi thôi đã thấy thơm rồi. Nhưng dù sao hai người cũng là minh tinh, còn phải giữ hình tượng, nên không dám múc quá nhiều.
Triệu Truyền đứng bên cạnh Trình Dã, nhìn chỗ mì trong nồi, đề nghị: "Hình như chúng ta ăn không hết, hay là hỏi xem các khách mời khác ai chưa ăn không?"
"Đúng rồi, còn một chuyện nữa..." Cậu ta lại nói: "Vừa nãy em có dạo một vòng trong nhà hai anh, không thấy có bát thừa. Chỗ bọn em ở có đấy, hay là em đi lấy một cái qua đây nhé?"
"Không cần."
Vẻ mặt Trình Dã lạnh lùng, trên người mặc một chiếc áo khoác đen. Triệu Truyền liếc nhìn, là hàng hiệu, cũng phải mấy vạn.
Nói xong, Trình Dã xắn tay chiếc áo mấy vạn tệ lên, đổ nước trong cái chậu inox vừa dùng để rửa rau đi, rồi bưng cả cái nồi gang, trút hết phần còn lại vào chậu.
Không tìm thấy đũa, hắn bẻ một cành từ cây hồng sai trĩu quả trong sân, tuốt sạch lá, "rắc" một tiếng bẻ đôi, thế là có ngay một đôi đũa tạm bợ.
Không có ghế, hắn bưng chậu mì ngồi lên viên gạch xỉ thừa bên cạnh Giang Thời, cúi đầu bắt đầu ăn.
Tôn Gia Vũ và Triệu Truyền chứng kiến toàn bộ quá trình: "..."
Giang Thời giải thích: "Em ấy ăn nhiều lắm."
Đây đã không còn là vấn đề sức ăn nữa rồi...
Tôn Gia Vũ ngẩn ngơ một lúc lâu, cuối cùng thốt ra một câu như đang mơ: "Tổng giám đốc Trình đúng là... có phong cách riêng biệt thật haha..."
So với vị tổng giám đốc không giống lời đồn cho lắm, bát mì trên tay vẫn có sức hấp dẫn hơn. Có lẽ là bị Trình Dã ảnh hưởng, Triệu Truyền vốn đang giữ kẽ đứng ăn, cuối cùng cũng bê một viên gạch xỉ đến ngồi xuống.
Trong phút chốc, sân nhỏ chỉ còn lại tiếng ăn mì.
Giang Thời đói thì đói thật, nhưng dạ dày y nhỏ, ăn được nửa bát đã bắt đầu kén cá chọn canh.
Miếng rau này vị không đúng, ném vào chậu của Trình Dã.
Mấy sợi mì này bị dính vào nhau, ném vào chậu của Trình Dã.
Miếng thịt bò này có gân, ném vào chậu của Trình Dã.
Trình Dã bưng cái chậu, Giang Thời ném cái gì hắn ăn cái đó, đúng chuẩn ai đưa cũng nhận.
Tôn Gia Vũ nhìn mà bỗng thấy bát mì trong tay mình không còn thơm nữa. Cậu ta nghĩ, mấy tin đồn trên mạng đúng là vớ vẩn, tình cảm của hai người này trông tốt muốn chết, chỗ nào giống như đang diễn kịch chứ?
Chỉ là cậu ta không ngờ vị tổng giám đốc Hằng Viễn trị giá hàng tỷ không chỉ biết nấu cơm, mà mùi vị còn ngon đến mức khó tin.
Nghĩ đến việc còn phải ở cái nơi quỷ quái này ba tháng, Tôn Gia Vũ đảo mắt một vòng, nảy sinh ý định lôi kéo đồng minh.
"Giang Thời à, vừa nãy em đi tìm ghế, thấy cửa sổ phòng ngủ của hai anh đều bị vỡ rồi. Tối ngủ không chỉ lùa gió mà còn nhiều muỗi nữa. Hôm nay cũng muộn thế này rồi, hay là hai anh qua bên em ngủ tạm cho ấm?"
Giang Thời không quen ngủ chung với người khác, y vừa định từ chối, Trình Dã đã lên tiếng: "Không cần."
Hắn nói: "Cửa sổ tôi sửa được."
Nói chuyện với Giang Thời thì không sao, chứ với Trình Dã thì Tôn Gia Vũ vẫn hơi sợ. Nhưng bữa mì tối nay thật sự quá thơm, cậu ta không nhịn được mà nói: "Sau này bọn em có thể qua ăn ké cơm nhà hai anh được không? Hai anh yên tâm, nguyên liệu bọn em sẽ đưa đủ."
Dù sao thì trong show thực tế kiểu này, nguyên liệu chính là tiền tệ, Tôn Gia Vũ cảm thấy mình đã đưa ra thành ý rất lớn rồi. Thêm hai đôi đũa thôi mà, đối với Giang Thời và Trình Dã mà nói thì đúng là lời chứ không lỗ.
Sau đó Trình Dã lên tiếng: "Bữa này là trả công cho số nguyên liệu, chuyện sau này để sau này nói."
Triệu Truyền hỏi: "Nói sau là nói thế nào?"
Trình Dã: "Tùy thuộc vào việc chúng tôi có cần đồ của các cậu hay không."
Nói tóm lại là, muốn ăn cơm thì phải xem đồ trong tay các cậu có phải là thứ chúng tôi muốn hay không.
Giây phút này, Tôn Gia Vũ và Triệu Truyền đều cảm nhận được sự áp bức của giới tư bản.
Thỏa thuận ăn ké không thành, nhưng nhà cửa vẫn chưa dọn dẹp xong. Ăn uống no nê, Tôn Gia Vũ và Triệu Truyền lại vội vã chạy về nhà dọn dẹp.
Khoảnh sân lại yên tĩnh. Vị đạo diễn đứng chờ ở chân núi nãy giờ vẫn canh chừng bên cạnh họ, thấy vậy liền lên tiếng: "Có phải căn nhà này rất đổ nát không? Hai vị có muốn ở một nơi thoải mái và sang trọng hơn không?"
Không cần nghĩ Giang Thời cũng biết phía trước có cái hố đang chờ họ:"Không muốn, tuy ăn nhà này đổ nát nhưng lại có một nét riêng, chúng tôi rất thích."
Trình Dã từ viên gạch xỉ di chuyển sang cái ghế bên cạnh Giang Thời, hắn hỏi đạo diễn: "Cái giá là gì?"
Đạo diễn lại ho khan, trên mặt lộ rõ vẻ tính toán của kẻ âm mưu đã đạt được: "Cửa sổ của hai người bị hỏng rồi đúng không? Dự báo thời tiết nói tối nay có mưa đấy. Chúng tôi có dư phòng ký túc xá của nhân viên, nhưng đương nhiên là không thể cho hai người ở miễn phí được."
"Nếu hai người chỉ thuê tạm một đêm, thì ba trăm tệ. Nếu hai người muốn đổi nhà hoàn toàn, giá chốt hạ một nghìn tệ, trừ vào tiền lương ba tháng tới của hai người."
Đúng là lòng dạ đen tối hết chỗ nói.
Giang Thời cứ nghĩ theo thói quen của Trình Dã, hắn sẽ không đời nào đồng ý cái yêu cầu vô lý này của đạo diễn. Kết quả là hắn lại ngẩng đầu nhìn trời, dường như đang tính toán xem tối nay có mưa thật không.
Nhìn vài giây, hắn quay sang thương lượng với Giang Thời: "Thuê một đêm nhé."
"Không được." Giang Thời không đồng ý: "Ba trăm một đêm đấy, đắt chết đi được. Ở đây giá cả do họ quyết, ai biết làm bao lâu mới kiếm được ba trăm tệ."
Khổ một lúc hay là khổ cả đời, Giang Thời vẫn phân biệt được.
Trình Dã ăn xong gần nửa chậu mì, cuối cùng xử lý nốt phần thừa của Giang Thời. Hắn đứng dậy dọn dẹp, hỏi đạo diễn: "Dự báo thời tiết nói mấy giờ mưa?"
Đạo diễn xem đồng hồ: "Bây giờ là chín giờ tối, dự báo nói mười một giờ sẽ mưa."
Hắn đặt chậu và bát vào bồn rửa, tay chân nhanh nhẹn rửa sạch: "Vậy không đổi nữa."
Đạo diễn có chút kinh ngạc.
Tổ chương trình luôn giữ vững nguyên tắc gài bẫy khách mời. Năm cặp khách mời, nhà của ai cũng có vấn đề ít nhiều, nhưng tính chung thì nhóm của Giang Thời là thảm nhất. Tổ chương trình cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần cắt cổ nhóm này rồi.
Thật ra, ban đầu việc không có nguyên liệu chính là cái bẫy họ chuẩn bị sẵn, cái bếp lò lộ thiên chỉ có thể đun củi cũng vậy. Nhưng vạn vạn lần không ngờ, đường đường là Tổng giám đốc Hằng Viễn mà lại biết nhóm lửa nấu ăn, thậm chí còn biết cả kéo mì sợi.
Họ đành phải kiếm cớ ở vụ đổi phòng.
Dù sao thì căn nhà đổ nát thế này, ai nhìn mà chịu nổi? Tổ đạo diễn đã chuẩn bị sẵn tinh thần họ sẽ bỏ ra một nghìn tệ để đổi lấy căn nhà khác. Kết quả, đừng nói là đổi, ngay cả thuê một đêm họ cũng không chịu.
Nếu có xảy ra chuyện gì thì họ cũng phải chịu trách nhiệm, đạo diễn mếu máo khuyên nhủ: "Có ba trăm tệ thôi mà, thật ra làm vài cái nhiệm vụ là kiếm lại được ngay. Cùng lắm thì hai người bỏ ra một nghìn, đổi lấy một căn nhà tốt hơn, ổn định lâu dài. Cái cửa sổ vỡ nát như thế, hai người cũng đâu ngủ được, đúng không?"
Trong lúc anh ta nói, Trình Dã đã rửa xong bát và chậu. Hắn lau tay, đi một vòng trong nhà, tìm ra được một cái búa.
Đạo diễn không nhịn được hỏi: "Tổng giám đốc Trình, cậu định làm gì đấy?"
Trình Dã nói: "Sửa cửa sổ."
Mười một giờ mưa, hơn một tiếng đồng hồ, đủ để hắn sửa xong.
Đạo diễn: "..."
Không phải chứ, hắn còn có cả chức năng này á?
Nhiệt độ ở đây không cao, buổi tối hạ nhiệt xuống còn hơi lạnh. Giang Thời kéo khóa áo khoác đút tay vào túi, đi theo sau Trình Dã: "Cái này sửa thế nào?"
Trình Dã đứng bên giường nhìn qua, rồi lục trong vali ra một cái đèn pin đội đầu. Hắn đeo đèn lên, không biết lại moi từ đâu ra một quả đào mọng nước đặt vào tay Giang Thời.
"Trái cây tráng miệng, ăn xong là có thể đi ngủ rồi."
Quả đào vừa mới rửa, trên vỏ còn đọng hơi nước mát lạnh. Giang Thời sờ sờ: "Em lấy đào ở đâu ra thế?"
"Vừa nãy lúc hái rau dại gặp một người dân địa phương, em xin của ông ấy."
Trong cổ họng Trình Dã bật ra một tiếng cười trầm thấp: "Cũng không biết tổ chương trình có cho không, anh trốn trong phòng ăn vụng đi."
Nói xong, Trình Dã cầm búa đi ra ngoài.
Sửa cả một cái cửa sổ thì có lẽ hơi khó, nhưng che cái cửa sổ lùa gió lại thì dễ hơn nhiều.
Hắn tháo dỡ hết mấy tấm ván gỗ mục nát, rồi lại lôi ra được một tấm vải dầu từ xó xỉnh nào đó trong nhà. Tấm vải dầu được hắn gấp lại mấy lớp, dùng búa nạy mấy cái đinh trên tấm ván gỗ cũ ra, rồi đóng tấm vải dầu lên khung cửa sổ.
Chưa đến hai mươi phút đã giải quyết xong vấn đề cửa sổ lùa gió.
Tổ đạo diễn chứng kiến toàn bộ quá trình: "..."
Biết thế này thà đập luôn cả tường cho rồi.
Cặp khách mời đến muộn nhất lại là cặp đôi đi ngủ sớm nhất.
Anh quay phim theo nhóm Giang Thời cầm tài liệu quay về họp.
Trong phòng họp, máy tính đang chiếu lại cảnh quay hôm nay của nhóm Giang Thời.Mấy vị đạo diễn rơi vào trầm tư.
Một lúc sau, một phó đạo diễn không nhịn được lên tiếng: "Nói thật, khách mời như Tổng giám đốc Trình, đúng là lần đầu tiên tôi gặp."
Ban đầu lúc chốt danh sách khách mời, cặp mà họ không đặt nhiều kỳ vọng nhất chính là Giang Thời. Chỉ nhìn hình tượng bên ngoài của hai người là đã thấy không có cảm giác cặp đôi rồi. Vì vậy, ngay từ đầu trọng điểm của họ không đặt ở hai người này. Việc để họ đến cuối cùng cũng chỉ là muốn tạo thêm chút chủ đề thảo luận mà thôi.
Kết quả, sự việc không những không đi theo hướng họ dự đoán, mà ngược lại còn phát triển theo một hướng kỳ lạ...
Một phó đạo diễn khác cũng lên tiếng: "Cả một ngày hôm nay, nhóm khách mời nào cũng bị gài bẫy mất tiền. Cứ tưởng họ là con mồi béo bở nhất, ai ngờ một đồng cũng không lừa được."
"Vị Tổng giám đốc Trình này đúng là..."
Nghĩ mãi, anh ta cũng chỉ nghĩ ra được câu nói của Tôn Gia Vũ.
"Có phong cách riêng biệt thật."
Tổng đạo diễn nghe họ nói xong, là đập đùi một cái: "Bảo tổ hậu kỳ tăng ca, cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất dựng xong tập này."
Ông nhìn chằm chằm vào cảnh hai người cầm quả đào, dựa vào nhau nói chuyện trên máy tính, hai mắt sáng rực.
"Show của chúng ta sắp nổi rồi..."