Sáng hôm sau lúc Giang Thời tỉnh dậy, Trình Dã đã không còn bên cạnh. Cửa sổ đã bị che lại, trong phòng tối om.
Không biết là mấy giờ, y đành phải xuống giường trước, gỡ tấm vải che camera ra, rồi lề mề mò mẫm gài micro.
Đêm qua đúng như lời tổ đạo diễn nói, trời đã mưa. Bên ngoài ẩm ướt, cây hồng được nước mưa gột rửa càng thêm xanh biếc, đất bùn toả ra hương thơm, phía đầu núi bên kia hửng lên ánh vàng.
Trình Dã đang ngồi ở chỗ hôm qua Giang Thời ngồi để xử lý tài liệu. Nghe thấy động tĩnh phía sau, hắn quay đầu lại nhìn: "Đạo diễn bảo chúng ta dậy thì ra cổng thôn tập trung."
Giang Thời vệ sinh cá nhân xong xuôi rồi cùng Trình Dã đi ra cổng thôn.
Họ đến không quá sớm cũng không quá muộn. Lúc đến nơi đã có hai cặp đôi ngồi sẵn ở đó, là hai cặp đôi dị tính khác. Giang Thời từng hợp tác với hai người trong số họ, những người còn lại đều không quen.
Vừa gặp mặt, khó tránh khỏi phải chào hỏi xã giao một lúc. Chào hỏi xong, họ vừa ăn bữa sáng do tổ chương trình chuẩn bị, vừa đợi những người khác.
Nhóm của Tôn Gia Vũ đến cuối cùng, cả hai đều mang bộ dạng thiếu ngủ, vừa đi vừa ngáp.
Tôn Gia Vũ là ca sĩ, nhà cũng khá giàu, cộng thêm tính cách hoạt bát, thường xuyên tham gia đủ loại show thực tế nên quan hệ với mọi người luôn tốt.
Cậu ta vừa xuất hiện, mấy người đã vẫy gọi lại ngồi chung. Ai ngờ cậu ta xoay mông một cái, tót sang ngồi cạnh Giang Thời.
Qua một đêm, cuối cùng cậu ta cũng hoàn hồn sau cú sốc mà Trình Dã gây ra ngày hôm qua.
"Anh đừng nói nữa, hôm qua em về nằm mơ toàn thấy cảnh anh Trình ngồi cạnh anh bưng cái chậu húp mì. Khác biệt, khác biệt một trời một vực."
Bữa sáng tổ đạo diễn chuẩn bị là món ăn vặt đặc sản của địa phương. Giang Thời cầm trong tay một chiếc bánh nhỏ giòn rụm, nghe vậy cũng hơi buồn cười: "Em ấy vốn lớn lên ở nông thôn mà, biết mấy thứ này cũng không có gì lạ."
"Khác chứ anh..." Tôn Gia Vũ nói: "Bill Gates trên báo nói rằng từ nhỏ đã sống khổ, với việc Bill Gates đứng nhóm lửa nấu cơm ngay trước mặt em, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.”
Tổng đạo diễn lại cầm loa ra.
"Tối qua mọi người ngủ có ngon không?"
Trừ Giang Thời và Trình Dã, những người khác lập tức vang lên một tràng than vãn.
"Chắc hẳn trước khi đến mọi người cũng đã tìm hiểu, 'Về chúng ta' là một show thực tế về cuộc sống. Năm cặp đôi tạo thành năm gia đình, hoàn cảnh ban đầu của mỗi gia đình đều khác nhau. Và việc các bạn cần làm là phải lao động và sinh tồn như những người dân bản địa... nỗ lực vun vén cho tổ ấm nhỏ của mình."
Đạo diễn lải nhải nói về ý tưởng và quy tắc của chương trình.
Trình Dã ngồi ở phía bên kia của Giang Thời: "Cái này ngon này."
Giang Thời cắn một miếng.
"Cái này cũng tạm."
Giang Thời lại cắn một miếng.
"Cái này hình như hơi hỏng rồi, anh đưa cho người bên cạnh ăn đi."
Tôn Gia Vũ đang đánh chén bữa sáng ào ào bên cạnh: "???"
Này anh bạn…
Tổng đạo diễn lại nói: "Vốn ban đầu của mỗi gia đình là năm trăm tệ. Nhưng hôm qua nhà của mọi người ít nhiều đều phát sinh vấn đề, sau đó đã giao dịch với tổ chương trình. Số tiền nợ hôm qua, bây giờ sẽ bị trừ thẳng vào vốn ban đầu của các bạn.”
Ông ta bắt đầu đọc số tiền mỗi nhóm bị trừ, đọc đến nhóm của Giang Thời thì khựng lại: "Nhóm Giang Thời và Trình Dã, không bị trừ một đồng nào. Vì vậy, các bạn là nhóm duy nhất sở hữu đủ năm trăm tệ tiền vốn."
Lời vừa dứt, các khách mời khác có mặt đều sững sờ. Mặc kệ vẻ kinh ngạc của họ, đạo diễn lại nói tiếp: "Hôm qua lúc đến các bạn cũng thấy rồi, đồ đạc trong nhà không đầy đủ. Nhiệm vụ sáng nay của các bạn là dùng số vốn còn lại trong tay để đi mua sắm những vật dụng cần thiết."
"À phải rồi, vì chương trình kết hợp cả livestream và bản cắt dựng, nên trong ba tháng tới, mỗi tuần các bạn phải livestream đủ mười bốn tiếng đồng hồ. Nhân viên sẽ phát điện thoại chuyên dụng để livestream cho các bạn. Lát nữa khi đi mua sắm, các bạn cũng phải bật livestream."
Nhân viên đưa điện thoại cho Giang Thời, vừa đưa vừa nói: "Thầy Giang, của anh là phòng livestream số 3. Trên điện thoại chỉ có phần mềm livestream, ngoài việc đó ra không thể làm gì khác."
Tôn Gia Vũ gào lên: "Đường lên núi khó leo như thế, không lẽ bắt bọn em mua đồ xong còn phải tự xách leo lên à?”
Đạo diễn cười tủm tỉm: "Đó chỉ là con đường các bạn đi ngày đầu tiên mới đến thôi. Trên đỉnh núi còn một con đường khác có thể lái xe. Các bạn đi từ đây hai phút là tới."
Giang Thời: "..."
Đúng là chó thật.
Những người khác đã lục tục chuẩn bị đi mua đồ, Giang Thời vẫn ngồi trên ghế loay hoay tìm cách mở livestream.
Y huých Trình Dã: "Ấn vào đây à?"
Trình Dã ghé sát qua nhìn: "Chắc là nó."
Hắn đưa tay nhấn một cái, màn hình đột ngột hiện lên khuôn mặt được phóng đại của Giang Thời, rõ đến mức có thể thấy cả sắc màu của ánh nắng đọng trên mi mắt y.
[Cú visual chí mạng!]
[Mở màn chí mạng!]
[Bốn mươi chín cái bao chí mạng!]
Giang Thời hơi bị cận, đang định ghé sát vào xem bình luận nói gì thì Tôn Gia Vũ bên cạnh rầu rĩ cất tiếng: "Giang Thời ơi, bọn em vay hai anh ít tiền được không?"
Nhóm Tôn Gia Vũ là thảm nhất, không có nước, không có chăn, bị tổ đạo diễn lừa mất bốn trăm, giờ trong tay chỉ còn có một trăm tệ.
Mấy chuyện tiền nong Giang Thời không muốn làm chủ, y nói thẳng: "Cậu hỏi Trình Dã ấy."
Thế là Tôn Gia Vũ và Triệu Truyền lại quay sang nhìn Trình Dã.
Những người khác đã đi cả, Trình Dã đang cầm túi dọn dẹp đồ ăn sáng còn thừa trên bàn. Nghe vậy, hắn rất hào phóng nói: "Vay được."
Mắt Tôn Gia Vũ sáng lên.
Rồi lập tức nghe thấy hắn nói tiếp: "Vay một trăm, trả hai trăm."
"...”
Triệu Truyền càm ràm: "Anh bạn, dù gì chúng ta cũng có tình nghĩa một bữa cơm mà."
Trình Dã nói: "Nếu không thì là trả ba trăm đấy."
Tôn Gia Vũ kéo Triệu Truyền lại: "Chúng ta ra vay tổ đạo diễn."
Tổ đạo diễn còn chưa biết bên này xảy ra chuyện gì, cứ theo kế hoạch mà nói: "Vay được thôi, vay một trăm, trả ba trăm."
"..."
Một người còn lừa đảo hơn người kia.
Hai người lại tiu nghỉu quay về: "Anh Trình, một trăm thôi, không thể hơn được nữa."
Trình Dã móc từ trong túi ra một trăm tệ đưa cho họ.
Tôn Gia Vũ cảm thấy mình đúng là tiện thật, mới một ngày đã bị Trình Dã lừa hai vố, nhưng cậu cứ có cảm giác nhóm của Giang Thời lại đáng tin cậy một cách kỳ lạ.
"Giang Thời, bọn em đi mua đồ chung với hai anh được không? Đi đường có bạn có bè cho vui."
"Không được." Trình Dã nhét cái túi đựng đồ vào ba lô một cách thành thạo, đội mũ chống nắng cho Giang Thời: "Các cậu tự đi đi."
Nói xong, hắn kéo Giang Thời đi luôn.
Giang Thời giơ điện thoại đi theo bên cạnh, đi được một đoạn xa mới hỏi: "Sao không cho họ đi cùng?”
Trình Dã đáp: "Hai đứa đó nhìn là biết không có kinh nghiệm sống, phiền phức."
"Lại chẳng cho mình đồng nào, sao phải giúp họ?"
Giang Thời chọc chọc hắn: "Đang livestream đấy."
Trình Dã khựng bước, liếc mắt qua màn hình, thấy camera đang chĩa thẳng vào mặt Giang Thời, hắn bèn dịch điện thoại đi, nhìn thấy màn hình hiện lên bầu trời xanh mới thu tay về.
"Livestream thì sao? Chúng ta có vi phạm quy tắc đâu."
Giang Thời: "..."
[Keo kiệt quá, thái độ Tôn Gia Vũ tốt thế mà, đồng ý thì sao?]
[Còn nói người ta không có kinh nghiệm sống, không biết còn tưởng hai người lợi hại lắm.]
[Trình Dã có làm gì sai đâu, đồng ý hay không là tự do của họ, mấy người đừng có trói buộc đạo đức nữa.]
[Tôi muốn xem mặt, cho tôi xem bầu trời là cái quỷ gì vậy?]
Giang Thời và Trình Dã lên xe. Y thấy cái điện thoại sắp ngửa ra sau thì đưa tay chỉnh lại. Khoảng cách này y không thấy rõ chữ trên bình luận, bèn cười chào:
"Chào mọi người, chúng tôi lên xe rồi, đang chuẩn bị ra phố mua đồ đây.”
Y chia sẻ ống kính với người đàn ông bên cạnh: "Em nói xem, bốn trăm tệ của mình có đủ mua không?"
Trình Dã thận trọng nói: "Đủ mà."
Hắn gấp xấp tiền trong túi lại, đặt vào cái túi đeo chéo của Giang Thời: "Tiền anh cầm đi, tiền nhà mình đều do anh quản."
Nói mấy lời này ở nơi công cộng, Giang Thời tự dưng thấy hơi ngượng. Y càng không dám nhìn bình luận, bèn vươn tay kia ra nhéo Trình Dã một cái, lảng sang chuyện khác: "Thế chúng ta cần mua gì? Hình như ở nhà không có bát đúng không?"
Trình Dã ngơ ngác: "Anh véo em làm gì?"
Giang Thời: "..."
Giang Thời nói: "Chúng ta xem khán giả gợi ý mua gì nào."
Y híp mắt ghé sát lại, bình luận chi chít, tất cả đều nhấp nháy cùng một chữ.
[Bao!]
[Mua bao, quất luôn bảy bảy bốn mươi chín cái!]
Giang Thời: "...”
Sắc mặt y hết trắng lại xanh, rồi đỏ bừng lên vì ngượng: "Không phải chứ... mọi người đang nói gì vậy... cái gì..."
Bao.
[Hahahaha... Đỏ mặt kìa, giờ mới đỏ mặt có phải hơi muộn không?]
[Đã dám nói ra rồi, còn sợ bọn này biết à?]
[Thôi xong, giờ cả thiên hạ đều biết một tuần cậu và Trình Dã dùng bốn mươi chín cái bao rồi.]
Giang Thời sực tỉnh: "Mấy lời hôm đó... mọi người nghe thấy hết rồi à?"
[Hahahaha... đừng nói là hai người không biết đấy nhé?]
[Nghe thấy gì chứ, lên top search luôn rồi.]
[Cậu có biết Tổng giám đốc Trình bây giờ có biệt danh mới không? 'Người đàn ông một tuần dùng bốn mươi chín cái bao' đó.]
Giang Thời: "...”
Trái tim đang lơ lửng của Giang Thời... chết lâm sàng luôn rồi.
Trình Dã vẫn còn hỏi bên cạnh: "Hay mua cái quạt nhé? Trời nóng rồi, anh còn có thể hóng mát."
Giang Thời nói: "Anh muốn mua một cuộn băng keo dán miệng em lại."
Trình Dã: "..."
Trình Dã tủi thân: "Em lại làm gì chọc anh giận nữa à?"
Giang Thời đỏ mặt nhét điện thoại vào tay hắn.
Trình Dã cúi đầu nhìn, chi chít trên màn hình là:
[Người đàn ông một tuần dùng bốn mươi chín cái bao]
Hắn nhíu mày, suy nghĩ vài giây là hiểu ra ngọn ngành. Hắn không nhìn điện thoại nữa, mà quay sang xin lỗi Giang Thời trước: "Xin lỗi anh, em không biết hôm đó nói chuyện bị nghe thấy."
Giang Thời tức không biết xả vào đâu, cũng chẳng màng đang livestream, giơ tay đánh Trình Dã một cái: "Xin lỗi thì có ích gì! Trong sạch của anh bị em hủy hết rồi!"
Trình Dã khựng lại: "Không sao, em có thể chịu trách nhiệm mà."
Giọng điệu còn có vẻ rất mong chờ.
Giang Thời quát: "Em cút xuống xe cho anh!"
Trình Dã: "...”
"Đang trên xe, lát nữa hẵng cút."
[Hahahahahahahaha...]
[Lúc đầu không phải trông hai người này như không quen nhau sao? Sao lại thành cái kiểu này?]
[Cứu mạng, sao mà hài hước thế.]
[Tôi tuyên bố, hai người này là tình nhân thật, cái thứ này người thường không diễn ra được đâu.]
[Thương sếp Trình ghê, bao không mang theo được, vợ lại còn giận.]
[Không ai nói à? Giang Thời lúc nổi giận cũng đẹp trai vãi, 'vợ ơi' theo em đi, em chắc chắn tốt với 'vợ' hơn sếp Trình.]
Tổng giám đốc Trình tiện tay đá luôn người này ra khỏi phòng livestream.