Đá người ta ra xong, Trình Dã thản nhiên như không: "Chúng ta đến nơi rồi thì phải."
Giang Thời nhìn ra ngoài cửa sổ xe, quả nhiên thấy xe của tổ chương trình đã đến đầu chợ.
Hai người xuống xe. Giang Thời chẳng mang gì, trong túi chỉ có bốn trăm tệ. Y nhìn con phố dài dằng dặc, hơi mờ mịt: "Mua gì bây giờ? Chúng ta có nên lập một danh sách không?"
Chẳng biết từ lúc nào Trình Dã lại chỉnh điện thoại chĩa lên trời xanh, trong phòng livestream vang lên một tràng gào thét. Lát sau, nhân viên công tác tìm đến họ.
"Tổng giám đốc Trình, thầy Giang, ống kính điện thoại của hai vị bị lệch rồi."
Giang Thời quay sang nhìn Trình Dã, thấy cái góc quay quen thuộc thì khựng lại. Vẻ mặt Trình Dã vô cùng vô tội: "Chưa livestream bao giờ, chắc là lỡ tay đụng phải."
"..."
Giang Thời còn biết nói gì nữa, y chìa tay ra: "Anh cầm cho."
Trình Dã không muốn lắm: "Trời nóng, cầm mệt lắm.”
"Một cái điện thoại thì mệt cái gì? Anh không cầm thì lát nữa mua đồ ai xách?"
Trình Dã nói: "Vậy anh đừng chĩa vào mặt anh. Phòng livestream không có filter làm đẹp, camera trước chĩa thẳng vào mặt không đẹp, quay xấu anh mất."
[Không muốn cho xem thì nói thẳng, còn bày đặt viện cớ.]
[Cái điệu bộ y như chính cung diễn xuất tiểu tam thế, tôi nhổ vào!]
[Một lần là lỡ tay, hai lần là cố ý rõ ràng.]
[Diễn lố rồi, vợ anh là thiên tiên chắc, tưởng ai cũng thèm xem à?]
[Vợ ổng đúng là thiên tiên thật mà. Bao năm nay, anti fan nhiều thế, có ai chê ổng xấu đâu.]
[Vợ ổng đâu, đây rõ ràng là vợ tui. Vợ ơi mau đến cho tui thơm một cái, chụt chụt chụt...]
Trình Dã tiện tay đá người vừa bình luận bay khỏi phòng livestream rồi mới đưa điện thoại cho Giang Thời.
Giang Thời cầm điện thoại xem thử, không có filter, đúng là quay ngang làm mặt y bị to ra thật. Y lật camera lại: "Đây là khu chợ mà tổ đạo diễn nói, bán đủ thứ hết. Nhiệm vụ của chúng ta là dùng bốn trăm tệ còn lại để mua những thứ cần thiết..."
Vừa nói, y thấy bình luận bảo Trình Dã cố ý, bất giác bật cười khẽ, giọng điệu lười biếng kéo dài: "Đừng nói bậy, em ấy thật thà lắm."
[Ẻm~ thật~ thà~ lắm~]
[Định nghĩa lại hai chữ "thật thà".]
[Vợ ơi, tui cũng thật thà lắm, nhìn tui đi.]
Giang Thời không xem bình luận nữa.
Mấy năm nay y bị Trình Dã nuôi đến mức gần như mất hết khả năng sinh hoạt, nghĩ mãi cũng chỉ nhớ tới cảnh Trình Dã bưng cái chậu húp mì tối qua.
"Chúng ta phải mua hai cái bát đúng không?"
Trình Dã "ừ" một tiếng, hỏi Giang Thời: "Anh có khát không? Đói không? Hay là ăn gì trước đã?"
"Ăn gì mà ăn..." Giang Thời nói: "Không phải chúng ta vừa ăn sáng xong à? Vả lại, anh đang bàn chuyện mua đồ với em, sao em cứ nghĩ đến ăn thế?"
Thấy đúng là y không đói, Trình Dã mới dẫn y đến cửa hàng bán bát đĩa duy nhất trên phố.
Chủ quán bán đủ loại xoong nồi bát đĩa. Chắc là mấy nhóm trước đã đến mua rồi, nên khi thấy có người cầm máy quay tới, bà cũng không ngạc nhiên.
"Mua đồ hả? Xem cần gì đi, trong tiệm cái gì cũng có hết.”
Trình Dã đi một vòng trước hàng bát đĩa, nhìn thấy bộ bát hình bí ngô giống hệt ở nhà. Hắn ngồi xổm xuống chọn ra một bộ.
"Cái này ăn bún hoặc mì, cái này ăn cơm, cái này đựng canh, cái này đựng hoa quả, còn thiếu cái thìa..." Hắn đảo mắt một vòng, tìm được cái thìa có hình dáng xinh xắn, thả vào bát phát ra tiếng "leng keng" trong trẻo.
Bà chủ đứng sau lưng họ: "Cậu thanh niên đúng là có mắt nhìn, bộ cậu cầm là bộ bán chạy nhất tiệm chúng tôi đấy. Cậu sờ thử xem chất lượng có phải tốt không thể tả không? Lại còn đẹp nữa. Thấy hai cậu đẹp trai, tôi không lấy đắt, nguyên bộ này chốt giá 58 tệ."
Trình Dã nói: "20 tệ."
Nụ cười của bà chủ cứng đờ trên mặt. Bà nhìn anh quay phim vẫn đang quay, rồi lại nặn ra một nụ cười: "Cậu nói thế mà nghe được, 20 tệ tôi còn chưa thu hồi vốn đấy."
Trình Dã giơ cái bát lên: "Viền bát bị mẻ, màu men không đều, ngay cả hình dáng cũng không đối xứng. Nhìn là biết hàng loại thải ra.”
Bà chủ lừa được hai tốp dân thành phố, vạn lần không ngờ lại gặp phải người sành sỏi. Nụ cười lập tức pha thêm mấy phần cay đắng: "20 tệ thì ít quá. Bát này tuy có chút lỗi, nhưng vẫn đựng đồ được ngon lành. Thôi thế này, mỗi bên lùi một bước, 30 tệ, cậu cầm đi cho xong."
Trình Dã: "Hai lăm, bà chị cho tôi thêm cái bát to inox nữa."
Mặt bà chủ xanh mét: "Cái bát to inox đó tôi bán 10 tệ đấy."
"Bát to của bà mỏng thế, đặt lên bếp hai phút là cháy thủng, giá nhập vào không quá ba tệ. Thôi thế này, mỗi bên lùi một bước, 27 tệ, tôi lấy bộ bát này và cái bát to inox, bà chị cho tôi thêm đôi đũa nữa."
Bà chủ: "..."
Chịu thua.
[Chịu thua luôn.]
[Sao lại càng kèm thêm nhiều đồ thế, hahahaha...]
[Nhìn thì tưởng lùi một bước, thực chất là không nhượng bộ tí nào.]
[Hai nhóm mua mấy cái bát vỡ với giá 58 tệ lúc trước cuối cùng đã biến thành hề hết rồi.]
[Đừng nói nữa, tôi thương Tôn Gia Vũ quá, thằng bé vẫn còn đang cười toe toét, mừng rỡ vì tưởng mình bỏ 58 tệ mà vớ được của hời.]
Cuối cùng, Trình Dã dùng ba mươi tệ mua được một bộ bát bí ngô tinh xảo, một cái bát inox lớn, và một bó đũa.
Giang Thời móc tờ một trăm tệ từ trong túi ra, nhận lại bảy mươi tệ tiền lẻ.
Ra khỏi cửa hàng, y đếm đi đếm lại số tiền lẻ trong tay, không nhịn được mà khen Trình Dã: "Em giỏi thật đấy."
Trình Dã thận trọng: "Cũng thường thôi, mấy cái này là kiến thức cơ bản."
Giang Thời không nhịn được cong mắt cười, nụ cười làm Trình Dã đứng hình tại chỗ.
[Ánh mắt anh Dã nhìn thẳng tắp luôn, đang nhìn gì thế?]
[Tất nhiên là nhìn vợ rồi.]
[Á á á á... Tôi nghe thấy tiếng cười của Giang Thời rồi, cười đến mức nửa người tôi mềm nhũn.]
[Camera quay qua đi, tôi cũng muốn xem vợ cười.]
[Ánh mắt này của Trình Dã, y hệt con chó lớn nhà tôi nhìn thấy xương, hình tượng tổng tài vỡ nát.]
[Ít nhất thì tổng tài bá đạo trên TV không ai mặc cả từ 60 tệ xuống 30 tệ đâu.]
"Tiếp theo chúng ta mua gì?"
"Mua cái nồi hầm canh."
Giang Thời sửng sốt: "Không phải tiệm ban nãy có à?”
Người trên phố cứ nhìn về phía họ. Trình Dã đi bên cạnh Giang Thời, che y ở phía trong: "Chất lượng nồi nhà đó không tốt, nghe thì rẻ, nhưng đáy nồi mỏng lắm. Chúng ta qua tiệm khác."
Hai người lại đi vào siêu thị nhỏ duy nhất trên phố, chọn một cái nồi không lớn không nhỏ, tốn sáu mươi tệ, lại mua thêm dao và thớt. Trong tay lập tức chỉ còn lại hai trăm ba mươi tệ.
Đúng là chưa lo bữa cơm chưa biết gạo đắt, nhìn tiền trong tay cứ vơi dần, Giang Thời không khỏi thở dài: "Từng này tiền có đủ mua không?"
"Đủ." Trình Dã nói: "Mua thêm tấm kính nữa là được."
"Hả? Kính? Kính gì?"
"Cửa sổ nhà mình hỏng rồi, không thể cứ che tạm bợ mãi thế, mua tấm kính về thay."
"Thế không phải lại tốn tiền mời thợ đến thay à?"
"Không cần, em biết thay."
"..."
Giang Thời cảm thấy không có việc gì mà Trình Dã không biết làm.
Một tấm kính không tốn bao nhiêu tiền, mua xong xuôi trong tay Giang Thời vẫn còn gần hai trăm tệ.
Giang Thời thèm cái xúc xích ven đường lâu lắm rồi. Vừa xuống xe đã muốn mua, nhưng Trình Dã chê không sạch sẽ, không cho y mua. Bây giờ Trình Dã phải mang đồ về xe trước, Giang Thời trông mong kéo vạt áo hắn: "Anh muốn ăn cái kia.”
Trình Dã cau mày: "Ven đường người qua kẻ lại, không sạch sẽ."
"Bao nhiêu người mua, không sạch sẽ chỗ nào? Anh vất vả cầm điện thoại cả buổi sáng, ăn một cây xúc xích cũng không được à?"
Trình Dã: "..."
Trình Dã không chiều y không được, cuối cùng vẫn phải mua cho y.
Trời nắng, hắn không cho Giang Thời chạy đi chạy lại với mình. Mua xúc xích xong, hắn tìm một quán ăn nhỏ cho y ngồi, gọi thêm một bát hoành thánh.
Xoong nồi bát đĩa chất đống trên đất.
Trình Dã ngồi xổm bên cạnh y, hắn lôi từ trong túi ra một cái quạt mini đặt trước mặt Giang Thời, cởi mũ trên y ra, ngắm nhìn lông mày và mắt của y.
"Anh cứ ngồi đây ăn đi. Em cầm tiền đi, mang đồ ra xe, rồi em đi mua ít rau nữa, sau đó chúng ta về."
Đang là cuối hè, trời nắng vẫn còn nóng. Giang Thời không chịu được nóng, bị nắng chiếu vào là héo rũ như bông hoa mất nước.
Cái quạt mini giúp y miễn cưỡng hồi máu, nhưng mông vừa đặt xuống ghế là không muốn đứng dậy nữa. Chỉ có cái miệng là còn giả lả: "Thế này không hay lắm, hay là anh đi cùng em nhé?"
Trình Dã cười khẽ một tiếng.
Giang Thời lập tức bất mãn: "Em cười cái gì?”
Trình Dã nói: "Được thôi, vậy anh đi cùng em."
Giang Thời xịu mặt xuống.
Dễ thương, muốn hôn, còn muốn…
Trình Dã không nghĩ nữa, đầu ngón tay xoa xoa bàn tay đang giấu dưới bàn của người thanh niên. Hắn đứng dậy xách hết đồ đi, tiện tay cầm luôn cả cái điện thoại đang livestream.
Hắn còn không được ăn chung với Giang Thời, người khác càng đừng hòng.
Không có Giang Thời bên cạnh, Trình Dã đi rất nhanh, đội nắng mấy phút đã ra đến xe.
Mua xong đồ dùng cần thiết, còn lại là đồ ăn. Giang Thời không ở bên, Trình Dã vốn đã trầm tính, ngoài việc mặc cả với chủ quán, những lúc khác hắn không hề nói chuyện, càng đừng nói đến việc tương tác với khán giả.
Xem cả một buổi sáng, khán giả trong phòng livestream cũng đã quen, xem hắn mặc cả với chủ quán cũng thấy thú vị.
[Thảo nào Tôn Gia Vũ cứ bám theo anh ấy, kỹ năng sống này đỉnh nóc luôn rồi.]
[Anh Dã ơi, em xin lỗi vì sự nông nổi lúc trước của em.]
[Thật sự, lợi hại quá. Làm thế nào mà anh ấy tìm được hàng hoa quả tươi nhất trong bao nhiêu hàng, rồi làm thế nào mà chọn được miếng thịt lợn ngon nhất trong cả đống thịt thế?]
[Nhìn là biết thường xuyên đi chợ nấu cơm rồi, không ngờ một tổng tài bá đạo đường đường lại là một ' quý ông nội trợ' chính hiệu.]
[Mọi người có phát hiện không, tuy anh Dã mua đồ thì keo kiệt, nhưng mua cho Giang Thời thì toàn lựa đồ đắt tiền.]
[Măng cụt mọng nước, 20 tệ/cân, anh ấy trả tiền không chớp mắt, nho cũng vậy, chọn loại đắt nhất, ngọt nhất.]
[Mua bát cho vợ dùng, mua nồi để hầm canh cho vợ, thịt với hoa quả chắc cũng để cho Giang Thời ăn... Bốn trăm tệ, chẳng thấy anh ấy mua gì cho mình cả...]
[Sao lại không? Cái bát to inox 30 tệ 'kèm theo' kia không phải của anh ấy à?]
[Của vợ: Gốm sứ bí ngô tinh xảo. Của mình: Bát inox to đùng hai phút là cháy thủng.]
[Quá là sống động' rồi.]
[Nói thật nhé, trong năm nhóm, Trình Dã là người tốt với vợ nhất. Giang Thời từ đầu đến cuối, việc nặng nhất cậu ta làm là cầm cái điện thoại.]
[Diễn thôi, ngày đầu tiên ai mà chẳng diễn. Lâu rồi sẽ lộ nguyên hình ấy mà.]
Trình Dã lười liếc nhìn điện thoại. Mua xong rau dưa cần thiết, trong tay còn đúng mười tệ cuối cùng, hắn vào tiệm tạp hóa mua hộp kem đắt nhất, vừa tròn mười tệ.
Lúc hắn quay lại quán ăn, Giang Thời vừa ăn xong. Hắn đặt hộp kem còn đang bốc hơi lạnh trước mặt y: "Tráng miệng sau bữa ăn."
Mắt Giang Thời sáng lên, hỏi hắn: "Bao nhiêu tiền thế?"
"Không đắt.”
[Đúng là không đắt, chồng cậu vừa tiêu sạch sành sanh tí gia tài cuối cùng rồi đấy.]
Giang Thời còn chưa nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, vui vẻ mở hộp kem ra, còn định nhường miếng đầu tiên cho Trình Dã ăn.
"Thế chúng ta còn lại bao nhiêu tiền?"
Miếng đầu tiên Giang Thời đút, Trình Dã chắc chắn phải ăn. Hắn cầm thìa, nói: "Không nhiều không ít, vừa hay tiêu sạch rồi."
Giang Thời: "??"
Y giật phắt miếng kem lại: "Không phải chứ, sao mua ít rau mà hết hai trăm tệ?"
Trình Dã thành thật báo cáo, Giang Thời càng nghe càng mông lung.
"Chúng ta vốn đã không có tiền, em còn mua măng cụt?"
"Anh thích ăn, giờ không mua, qua thời gian nữa là hết mùa."
"Nhà mình có đúng bốn trăm tệ, hết mùa thì thôi, mắc gì phải ăn ngay bây giờ."
"Anh thích ăn."
Giang Thời: "..."
Giang Thời hít một hơi thật sâu: "Thôi được, vậy em nói anh nghe, nho gì mà mười tệ một cân?"
"Là loại lần trước anh ăn bảo ngon ấy, nhưng đây là phiên bản thấp hơn thôi."
Giang Thời hận không thể cho hắn vài phát: "Giờ em tiêu hết sạch rồi, sau này tính sao?"
Chuyện này thì Trình Dã không lo: "Các nhóm khác chắc cũng tiêu hết rồi, tổ chương trình sẽ có cách. Vả lại, kiếm tiền là việc của em, anh chỉ cần vui vẻ là được rồi.”
Nói xong, hắn nhìn Giang Thời với ánh mắt đáng thương: "Em ăn miếng đầu tiên anh vừa định chia cho em được không?"
"..."
"Ăn cái rắm!" Giang Thời nói: "Em đi mà hít không khí."
Nói thì nói vậy, y ăn vài miếng rồi vẫn nhét kem vào tay Trình Dã: "Khó ăn chết đi được, em tự ăn đi."
Một tay Trình Dã cầm kem, một tay cầm điện thoại đi theo sau Giang Thời.
Hắn ăn thử một miếng. Tuy là loại đắt nhất trong tiệm tạp hóa, nhưng so với loại Giang Thời hay ăn ở nhà thì đúng là khác một trời một vực.
Đúng là không ngon thật.
Quần quật cả buổi sáng, ai cũng mệt lả.
Tổ chương trình chỉ bao bữa sáng, những ngày tiếp theo các khách mời phải tự sinh tự diệt.
Trời nóng, hoa quả và thịt không để được lâu. Nhà của Giang Thời và Trình Dã không có tủ lạnh. Trình Dã tìm đến Tôn Gia Vũ nhà bên cạnh có chiếc tủ lạnh.
Nhóm Tôn Gia Vũ vừa nghèo vừa thảm, tiền bị lừa sạch, đồ đạc chẳng mua được mấy món, đừng nói đến đồ ăn, ngay cả đồ dùng cơ bản trong nhà họ cũng chưa lo xong.
Nhưng Tôn Gia Vũ tính tình vô tư, Triệu Truyền thì ngồi bên cạnh sầu não thở dài.Cậu ta dùng một tệ vớt vát từ kinh phí mua một que kem, đang ngồi xổm trước cửa m*t, thì từ xa thấy một bóng người cao lớn đi tới.
Cậu ta đứng dậy chào Trình Dã: "Anh Trình, hai anh mua đủ đồ rồi ạ?"
"Cũng tàm tạm." Trình Dã hiếm khi chủ động bắt chuyện với Tôn Gia Vũ: "Các cậu thì sao?"
Vừa nhắc đến chuyện này, Tôn Gia Vũ lập tức nhăn mặt: "Đừng nhắc nữa anh ơi, tổ đạo diễn còn không bao cơm, bữa trưa của bọn em còn chưa biết ăn gì đây."
Nói rồi, cậu ta nhìn Trình Dã với ánh mắt đáng thương: "Anh ơi, bọn em qua ăn ké một bữa được không? Em xin anh đấy, anh bảo em làm gì em cũng chịu."
Lúc nãy khi nhóm Trình Dã về, cậu ta đã thấy họ xách bao nhiêu là rau và thịt.
"Cái này..." Trình Dã tỏ vẻ khó xử: "Dù sao thì kinh phí của bọn tôi cũng eo hẹp lắm."
Tôn Gia Vũ sắp khóc đến nơi.
Trình Dã khựng lại: "Giang Thời nhà tôi khá quý cậu, tôi cũng không nỡ làm anh ấy khó xử. Hay là thế này đi, tôi thấy nhà các cậu có cái tủ lạnh. Bữa trưa với bữa tối các cậu cứ sang ăn chung với bọn tôi, đổi lại các cậu cho bọn tôi dùng chung cái tủ lạnh, thấy sao?"
Chỉ là cái tủ lạnh thôi mà. Tôn Gia Vũ và Triệu Truyền nghèo đến mức này, cái tủ lạnh đó chắc cũng trống không.
Hai người bàn bạc, đồng ý ngay tắp lự, thậm chí còn thấy Trình Dã đúng là người tốt.
Vốn dĩ nếu hắn muốn dùng, họ cũng sẽ cho, bây giờ còn được ăn ké hai bữa cơm miễn phí, đúng là tốt bụng quá rồi.
Thế là Trình Dã thong thả bỏ đi.
Triệu Truyền nhìn bóng lưng hắn, càng nhìn càng thấy có gì đó không đúng.
"Đậu má! Hình như chúng ta bị anh ấy lừa rồi?"
Tôn Gia Vũ vẫn còn đang cười toe toét: "Sao thế?"
Mặt Triệu Truyền đầy hối hận: "Nhà anh ấy không có tủ lạnh. Trời nóng thế này, rau thịt mua về căn bản không để được. Nhà chúng ta là nhà duy nhất có tủ lạnh, vốn dĩ chuyện này là anh ấy phải đi xin chúng ta mới đúng."
"Đáng lẽ chúng ta phải nắm lấy điểm yếu này để chặt chém anh ấy một trận mới phải. Kết quả thì hay rồi, anh ấy không chỉ giải quyết được vấn đề bằng hai bữa cơm, mà còn khiến chúng ta phải mang ơn đội nghĩa."
"Gian thương, đúng là gian thương mà…”