"Không phải cố ý đâu... chỉ là mỗi sáng thức dậy thì luôn như vậy..."
Anh không nói hết câu, nhưng Tô Nhung lại hiểu rõ ý của đối phương.
Nhưng mà... vấn đề là ở chỗ đó sao?
Không phải.
Vấn đề nằm ở chỗ Hứa Cảnh Dịch rõ ràng đã cảm nhận được điều đó, nhưng anh không những không lập tức rời ra, mà ngược lại còn ôm cậu chặt hơn nữa.
Điều đó khiến cậu sinh ra một cảm giác kỳ lạ: nếu cậu không lên tiếng, thì anh sẽ cứ ôm như thế mãi... mãi cho đến... đến...
Đến thế nào thì Tô Nhung cũng không thể nói ra, cậu chỉ thấy tình huống này... rất kỳ quặc.
"Tiểu Nhung cũng sẽ như vậy vào buổi sáng chứ?"
Bàn tay ấm áp đặt trên đầu cậu, vuốt theo mái tóc mềm mượt rồi nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cậu lên.
Ngón tay cái của anh nhẹ nhàng vuốt v e đôi má mềm mại của cậu. Cảm giác làn da mịn màng dưới đầu ngón tay khiến anh không khỏi tán thưởng trong lòng, nhưng vẻ mặt thì vẫn giữ dáng vẻ chững chạc đàng hoàng.
Thậm chí, anh còn dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc để bàn luận với Tô Nhung về "phản ứng s1nh lý bình thường của đàn ông vào buổi sáng".
"Có đúng không? Vậy em thường giải quyết thế nào?"
Tô Nhung hoàn toàn không thể thảo luận những chuyện như vậy bằng giọng điệu bình thường như Hứa Cảnh Dịch được.
Cậu đỏ mặt, mắt đảo nhanh tìm chỗ né tránh, giọng nói nhỏ xíu như muỗi, vừa ngượng vừa lúng túng: "Thì... thì kệ nó thôi..."
Sao tự nhiên lại nói đến chuyện này?
Làm ơn đi, nói chuyện khác đi được không, cậu thật sự không chịu nổi nữa rồi.
Khóe môi Hứa Cảnh Dịch cong lên nhẹ đến mức gần như không nhìn thấy. Thấy cậu nhóc xấu hổ đến muốn chui xuống đất, anh cũng không tiếp tục trêu chọc nữa.
Anh xoa đầu Tô Nhung, dịu giọng: "Vậy chúng ta dậy thôi."
Cuối cùng cũng chờ được câu này, Tô Nhung gật đầu lia lịa, xoay người định xuống giường, nhưng vừa nhìn thấy căn phòng xa lạ xung quanh, cậu lại sững người.
Đây là đâu vậy...?
"Rửa mặt trước đã, lát nữa anh sẽ nói cho em biết mọi chuyện."
"Vâng."
*
Theo Hứa Cảnh Dịch đến trước một căn nhà khác, Tô Nhung tò mò ló đầu ra khỏi sau lưng anh.
Bốn bề xung quanh toàn là rừng cây rậm rạp cao lớn, nơi họ đang đứng là một khoảng đất trống được khai hoang rõ ràng.
Ba phía đều dựng những căn nhà gỗ nhỏ. Ngoài căn phòng hai người vừa bước ra, bên phải là một gian bếp thô sơ kiêm phòng thuốc, phía trước là một căn nhà lớn hơn một chút.
Theo lời Hứa Cảnh Dịch, hai người đã cứu cậu hiện đang sống trong căn phòng phía trước.
Khi thấy anh bước lên gõ cửa, Tô Nhung hít sâu một hơi theo phản xạ, tay liền túm lấy vạt áo của anh, trông có vẻ rất căng thẳng.
"Đây đây, đến ngay."
Cánh cửa mở ra, một giọng nam sảng khoái vang lên: "Chào buổi sáng! Thế nào rồi, người tỉnh rồi hả?"
"Ừ, tỉnh rồi."
Hứa Cảnh Dịch nghiêng người một chút, giới thiệu: "Tiểu Nhung, đây là anh Trác Tiêu."
"Chào... chào anh Trác ạ."
Cậu lễ phép gật đầu chào, vừa rồi đã nghe Hứa Cảnh Dịch kể Trác Tiêu chính là người đã vớt cậu ngoài bãi biển. Vì thế Tô Nhung lập tức cúi đầu cảm ơn: "Cảm ơn anh đã cứu em..."
Tuy cậu vẫn còn lạ lẫm khi nói chuyện với người lạ, nhưng cậu hiểu rõ một điều — ơn cứu mạng không thể không biết ơn.
Nếu không nhờ Trác Tiêu đưa cậu về kịp lúc, cho dù Tác Gia Nhiên có giỏi y thuật đến đâu, e rằng cũng không thể cứu sống cậu.
"Ôi dào, chuyện nhỏ thôi, không cần cảm ơn làm gì."
Trác Tiêu xua tay như thể đó chỉ là một việc tầm thường chẳng đáng nhắc đến, chỉ đơn giản là cúi người nhặt một thứ lên.
Dù có là mèo hoang hay chó con, chắc anh cũng sẽ làm vậy.
"Đừng đứng ở cửa nói chuyện nữa, vào nhà đi, tôi đi gọi A Nhiên."
*
Đi theo vào phòng, Tô Nhung ngồi cạnh Hứa Cảnh Dịch, không dám nhìn quanh, chỉ cúi đầu, không biết đang nghĩ gì. Bất ngờ, trước mặt cậu xuất hiện một bát thuốc màu nâu sẫm.
"Thuốc này nấu từ sáng, là liều cuối rồi."
Ngước mắt nhìn, Tô Nhung thấy người đàn ông đối diện đeo một sợi dây chuyền bạc đặc biệt, trên dái tai trái có một nốt ruồi đỏ rực.
Cậu ta mặc áo choàng đỏ sẫm, lớp trong là hoa văn bí ẩn mang đậm sắc thái dân tộc.
Thoang thoảng trong không khí là mùi thơm nhè nhẹ của thảo dược, khiến Tô Nhung không phân biệt được đó là mùi từ bát thuốc, hay từ chính người kia.
"Chào... chào anh, em là Tô Nhung."
"Chào em, anh là Tác Gia Nhiên."
Lần này không gọi là "cậu nhóc" nữa, Tác Gia Nhiên cũng chọn gọi theo cách mà Hứa Cảnh Dịch gọi: "Tiểu Nhung, cơ thể thấy sao rồi? Còn đau đầu không?"
"Em đỡ nhiều rồi, đầu cũng không đau nữa."
Cách gọi thân thiết của đối phương khiến Tô Nhung cảm thấy dễ chịu hơn. Cậu vừa trả lời vừa nghiêm túc cảm ơn: "Nếu không gặp được mọi người... em thật sự đã..."
Tác Gia Nhiên khẽ lắc đầu, ý cười trong mắt dịu nhẹ: "Em may mắn lắm đấy. Tự mình dạt được đến hòn đảo này, bọn anh chỉ góp một chút sức nhỏ thôi."
"Uống nốt bát thuốc này đi, uống xong là gần như hồi phục hoàn toàn rồi."
"Vâng..."
Giọng Tô Nhung nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhìn bát thuốc đen sì trên bàn mà hơi chùn bước.
Cậu rất sợ vị đắng.
"Thuốc này không đắng lắm đâu, chỉ là nhìn trông hơi đáng sợ thôi."
Nhìn ra sự do dự trong mắt Tô Nhung, Tác Gia Nhiên mỉm cười dịu dàng: "Anh đi lấy ít mứt cho em, chờ chút nhé."
Sau khi cảm ơn vì món mứt, Tô Nhung lấy hết can đảm, nhắm mắt uống cạn bát thuốc.
Cậu vừa nhăn mặt đặt bát xuống, miệng còn chưa kịp kêu thì đã bị nhét một miếng mứt nhỏ.
"Ngậm lại đi."
Nhìn Tô Nhung ngoan ngoãn nhận lấy món ăn từ tay Hứa Cảnh Dịch, ánh mắt Tác Gia Nhiên lóe lên như định nói gì, nhưng vừa thấy Trác Tiêu đi đến thì lại thôi.
"Hôm nay trời đẹp đấy, ra ngoài ăn luôn nhé?"
Cả ba người đều không phản đối.
Bữa sáng là cháo trắng đơn giản và bánh bao tự làm, tuy hình thức không đẹp nhưng hương vị lại vô cùng ngon.