"Thế nào, ổn chứ? Món sở trường nhất của tôi chính là bánh bao đấy."
Thấy Hứa Cảnh Dịch và Tô Nhung đều gật đầu khen ngon, Trác Tiêu vui ra mặt, liền gắp một cái bánh bao bỏ vào đ ĩa trước mặt Tác Gia Nhiên.
"A Nhiên, nếm thử xem?"
Tác Gia Nhiên cắn một miếng nhỏ, nuốt xuống rồi cũng đưa ra nhận xét tương tự: "Ngon."
"Ngon là được rồi, nếu em thích, lần sau anh lại làm cho."
"Được."
Thấy hai người kia qua lại ăn ý như vậy, Tô Nhung nhìn mà trong lòng không khỏi tò mò, thầm đoán quan hệ giữa họ: Là anh em à?
Nhưng trông có vẻ thân mật lắm, rốt cuộc họ là... quan hệ gì nhỉ?
"Hai người tính rời đi thế nào?"
Tiếng hỏi của Tác Gia Nhiên kéo Tô Nhung về thực tại, vừa nghe xong cậu liền nghe thấy Hứa Cảnh Dịch trả lời: "Nếu cậu không muốn bị người khác quấy rầy, tôi dự định sẽ lái thuyền rời khỏi vùng biển này..."
"Lái thuyền á?"
Đang cắn một miếng bánh bao dở dang, Trác Tiêu bất chợt lên tiếng. Thấy mọi người đều nhìn về phía mình, anh ta vội nuốt nhanh rồi nói: "Thuyền của cậu hỏng rồi, bên trái bị va tạo thành một lỗ lớn, chắc không thể chạy nổi nữa đâu."
Nghe vậy, Hứa Cảnh Dịch nhíu mày, sắc mặt trầm xuống.
"Không chạy được?"
*
Chương 56
Thấy Hứa Cảnh Dịch nhìn về phía mình, Trác Tiêu gật đầu, vừa nhai nốt miếng bánh bao cuối cùng, vừa nói:
"Ừ, hôm qua tôi thấy bên trái du thuyền bị vỡ một mảng. Sáng nay quay lại xem thì thấy lỗ đó còn nứt to hơn."
"Với cả bên trong đã ngấm nước rồi, tôi đoán là tạm thời không thể sử dụng được."
"Tôi sẽ qua xem thử."
Hứa Cảnh Dịch gật đầu bình tĩnh. Thấy Tô Nhung đang căng thẳng nhìn mình, anh liền giơ tay xoa nhẹ đầu cậu: "Không sao đâu, anh sẽ xử lý được."
"Anh đi xem tình hình một chút, em có muốn..."
"Em muốn đi cùng anh."
Tô Nhung chưa để anh nói hết câu đã nhanh chóng xen lời.
Từ lúc tỉnh lại, Tô Nhung như một chiếc bóng nhỏ, dính chặt lấy Hứa Cảnh Dịch, không rời anh nửa bước.
Dù rằng người cứu cậu là Trác Tiêu và Tác Gia Nhiên, nhưng trong hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ như ở hòn đảo này, với Tô Nhung, Hứa Cảnh Dịch mới là người quen thuộc duy nhất – là người duy nhất khiến cậu cảm thấy an toàn.
Biết rằng Hứa Cảnh Dịch đã một mình ra khơi để tìm cậu, Tô Nhung lại càng không muốn rời xa người ấy.
Giống như chú nai nhỏ được thần linh cứu giúp, chỉ khi ở bên thần linh mới thấy bình yên.
"Được, vậy chúng ta cùng đi xem."
*
Thực tế còn tệ hơn lời Trác Tiêu mô tả.
Chiếc du thuyền bị mắc kẹt trên bãi đá ngầm, thân thuyền đầy những vết trầy xước chẳng biết do cái gì cào vào. Xung quanh là những lá khô ngấm nước biển, dính lại thành từng mảng màu nâu. Phía dưới mạn trái có một lỗ thủng to bằng cái đ ĩa ném, nước biển đã ngấm vào trong thân thuyền.
Tô Nhung ngẩng đầu nhìn Hứa Cảnh Dịch đang đứng trên du thuyền kiểm tra, cậu vừa định bước lên vài bước thì đã bị gọi giật lại.
"Tiểu Nhung, đứng yên tại chỗ, đường chỗ này khó đi lắm."
Xung quanh toàn là đá đen nhọn hoắt, hình thù kỳ lạ, xếp chồng lên nhau lỏng lẻo, rất khó để tìm được chỗ đặt chân vững. Mặt đá còn bám đầy sinh vật biển, nếu trượt ngã chắc chắn sẽ bị thương.
Tô Nhung ngoan ngoãn gật đầu, không bước tới nữa, đứng yên tại chỗ chờ anh kiểm tra xong.
"Sao rồi anh?"
Đợi Hứa Cảnh Dịch quay trở lại an toàn, cậu mới lên tiếng hỏi: "Du thuyền còn dùng được không ạ ?"
"Pin và dầu còn khá nhiều, hệ thống điện vẫn hoạt động được."
Anh giơ tay che ánh nắng đang chiếu thẳng vào đầu Tô Nhung, giọng trầm xuống: "Nhưng động cơ đã bị nước tràn vào, có thể sẽ ảnh hưởng."
"Anh vừa kiểm tra hệ thống dây điện, tín hiệu không ổn định, chập chờn. Phải sửa lại mới được."
"Phải sửa lại ạ?"
Hứa Cảnh Dịch "ừ" một tiếng, nhớ lại việc tối qua hứa với Tác Gia Nhiên, anh suy nghĩ rồi nói: "Tạm thời sửa thuyền trước đã. Đợi rời khỏi vùng biển này rồi mới bật hệ thống định vị."
Thấy Tô Nhung không có ý kiến gì với phương án này, anh mím môi, không nhịn được mà lại muốn xoa đầu cậu.
Em ấy ngoan quá mức.
Mới chưa tới mười giờ sáng, nhưng nắng ven biển đã gay gắt.
Địa hình đầy đá khiến khu vực này không có chỗ trú nắng, Tô Nhung chỉ có thể đưa tay che mắt, lặng lẽ đứng một bên chờ anh trở lại.
Việc kiểm tra vừa rồi kéo dài gần hai mươi phút, thế mà Tô Nhung không hề kêu ca, cũng không phàn nàn khi biết phải ở lại nơi này thêm ít lâu.
Nhưng Hứa Cảnh Dịch hiểu rất rõ — Tô Nhung muốn về nhà.
Môi ***** lạ, con người xa lạ, tất cả khiến cậu thấy bất an. Nhưng cậu lại giấu hết những cảm xúc ấy vào lòng, không để người khác phải lo lắng.
Mà chính điều ấy lại khiến người ta càng xót xa hơn.
Bàn tay đang khoác lên vai Tô Nhung khẽ siết lại, nhìn cậu bé ngoan ngoãn trong lòng, Hứa Cảnh Dịch thầm hạ quyết tâm — phải nhanh chóng đưa cậu trở về.
*
Do trên đảo thiếu dụng cụ nên việc sửa chữa du thuyền tiến triển rất chậm.
Ăn sáng xong, Hứa Cảnh Dịch lại giúp Tô Nhung bôi thuốc.
"Em thấy gần như khỏi hẳn rồi, không đau nữa đâu..."
Tô Nhung đỏ mặt, định đưa tay ngăn lại, nhưng lập tức hai bàn tay trắng mịn của cậu đã bị anh nắm lấy.
"Không đau cũng phải bôi tiếp, vết bầm vẫn chưa tan hết."
"Ngoan nào, chịu khó bôi thêm hai hôm nữa."
Anh nói khẽ, nhìn mấy vết bầm nhạt màu trên ngực Tô Nhung, hơi thở cũng như nghẹn lại, đôi mắt trầm xuống.
Làn da trắng như tuyết ấy, chỗ nào cũng là vết bầm — chỗ xanh, chỗ tím; tuy đã mờ đi kha khá so với trước, nhưng nhìn vẫn thấy nhói lòng.
Anh dùng đầu ngón tay lấy một ít thuốc mỡ trắng sữa, tỉ mỉ bôi lên từng vết bầm, không sót một điểm nào, cẩn thận đến mức cả mép vết thương cũng không bỏ qua.