Trên cùng là tin nhắn của lớp trưởng.
[Tô Nhung, sao cậu không đi học ?]
Nửa tiếng sau
[Tôi đã giúp cậu xin phép giảng viên rồi, nhớ sau nộp giấy nghỉ nhé.]
[Khi nào tỉnh lại thì báo tôi một tiếng.]
Có lẽ bác sĩ phòng y tế đã thông báo cho lớp trưởng.
Sau khi gửi tin nhắn cho đối phương, Tô Nhung vừa định rời khỏi trang chat thì lớp trưởng đã trả lời tin nhắn.
[Lịch thi lại đã gửi vào nhóm lớp rồi, cậu nhớ kiểm tra nhé.]
Nhận được tin nhắn, Tô Nhung lập tức đi kiểm tra thời gian thi lại 2 môn của mình.
Xác nhận xong, cậu chuẩn bị tắt điện thoại, lại chú ý thấy bên cạnh avatar của Hứa Cảnh Dịch có 3 chữ nhỏ.
[Cuộc gọi thoại]
Nhấn vào, tin nhắn mới nhất là [Thời lượng cuộc gọi 00:58]
Thời gian anh ấy gọi vào lúc 9h13 sáng nay, khi đó cậu vẫn chưa tỉnh lại.
Vậy ai đã nghe cuộc gọi này hộ cậu.
Còn chưa nghĩ ra, đột nhiên có cuộc gọi đến.
Nhìn thấy tên trên điện thoại, Tô Nhung nắm chặt điện thoại, tinh thần trở nên căng thẳng.
Là Úy Khanh Duẫn.
"Alo ?"
Trong điện thoại im lặng, ngay khi Tô Nhung nghĩ rằng tín hiệu của mình không tốt, đầu dây bên kia cuối cùng cũng truyền đến giọng nam trầm thấp từ tính.
"Cậu đang ở đâu ?"
Thanh âm băng lãnh không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, nghe có vẻ trầm tư hỏi tội khiến người ta căng thẳng khẩn trương.
"Tôi đang ở trường." Tô Nhung nhỏ giọng trả lời.
"Đi học ?" Lúc này người đàn ông mới nhớ ra, 2 ngày nay Tô Nhung hẳn là bắt đầu đi học rồi, Úy Khanh Duẫn hỏi: "Mấy giờ tan học ?"
Không trả lời câu hỏi, Tô Nhung dừng lại, chần chừ nhỏ giọng: "Úy tiên sinh, anh có thấy tờ giấy tôi để lại không ?"
Nghe vậy, con ngươi đen nhánh của hắn lập tức liếc nhìn tờ giấy nhớ màu xanh nhạt để ở trên chiếc bàn trò trước mặt, ánh mắt dừng lại trên dòng chữ thanh tú.
Úy Khanh Duẫn nói: "Không thấy."
Tô Nhung nhất thời nói không nên lời, vốn dĩ cậu không có ý định trực tiếp nói chuyện với Úy Khanh Duẫn, nhưng tình hình hiện tại hình như không cho phép cậu trốn tránh.
"Úy tiên sinh." Cậu hít một hơi thật sâu, tay không khỏi nắm chặt dưới chăn, "Là như vậy, tôi muốn nói với anh, về thỏa thuận kia..."
"Tôi mặc kệ cậu muốn nói gì, hôm nay tan học liền quay về gặp tôi ngay."
Trực tiếp cắt ngang lời Tô Nhung đang nói, thái độ của Úy Khanh Duẫn rất cứng rắn: "Còn nữa, trước 7 giờ tối cậu phải thay quần áo."
Nói xong, điện thoại liền bị cúp.
Tô Nhung đã sớm quen với thái độ này của Úy Khanh Duẫn, cũng không bị dao động, chỉ bất đắc dĩ thở dài.
Xem ra vẫn phải quay lại.
Ít nhất chuyện kết thúc thỏa thuận này cũng phải kết thúc rõ ràng minh bạch cho cả 2 bên.
...
Truyền dịch không mất nhiều thời gian, Tô Nhung rời khỏi phòng y tế trước 3 giờ chiều.
Bây giờ còn khá sớm nên cậu về ký túc xá trước.
Vốn tưởng lúc này Giang Tiền đang đi học, không ngờ lại gặp phải hắn.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú vô cảm của đối phương, Tô Nhung do dự, trầm giọng nói:
"Cái đó, Giang tiền bối."
"Cảm ơn anh đã đưa tôi đến phòng y tế."
Mặc dù lúc đó cậu bất tỉnh, nhưng khi nghe y tá nói, cậu căn bản đoán được chính bạn cùng phòng mới này đã đưa cậu đến phòng y tế.
Nhàn nhạt ừ một tiếng, Giang Tiền không có phản ứng gì nhiều sau khi nghe vậy, hắn chỉ liếc nhìn Tô Nhung một cái.
Một cảm giác ngượng ngùng khó hiểu tràn ngập trong căn phòng ký túc, Tô Nhung cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Muốn trốn khỏi ký túc xá.
Giang Tiền quay lưng thay áo, động tác dừng lại, chợt nhớ ra điều gì, nhìn Tô Nhung đứng bên cạnh, nói: "Sáng nay, tôi vô tình nghe điện thoại của cậu."
"Xin lỗi." Thanh âm lạnh lùng nghe không ra một tia áy náy.
Tô Nhung sửng sốt một chút, sau khi hiểu được ý của đối phương, xua tay nói: "Không sao đâu."
Hai người trầm mặc, trong phòng lại yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Cậu nhìn xuống mũi giày mình, không biết qua bao lâu, tiếng mở cửa vang lên
"Tối nay, tôi..."
Giang Tiền mở cửa, lại nhìn Tô Nhung một lần nữa, nhưng hắn dừng lại, chỉ nói 3 từ, "Quên đi, không có gì."
"Tôi đi đây."
Tiếng vang nhẹ, cửa ký túc đóng lại, Tô Nhung cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tuy không biết Giang Tiền muốn nói gì, nhưng lời đối phương vừa nói ngược lại nhắc nhở cậu có chuyện quên làm.
Cậu muốn trả lời tin nhắn của Hứa Cảnh Dịch.
[Anh Cảnh Dịch, anh có đó không ?]
Tin nhắn vừa gửi, đối phương lập tức trả lời tin nhắn cậu.
[Anh đây.]
Tô Nhung cân nhắc soạn thảo nội dung, giải thích ngắn gọn tình huống hôm nay, chờ một lát, anh liền nắm được tình hình.
[Sức khỏe Tiểu Nhung hiện giờ thế nào rồi ?]
[Thì ra đó là bạn cùng phòng mới của em.]
[Bây giờ em cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, cũng hạ sốt rồi ạ.]
[Vậy tốt rồi.]
Hứa Cảnh Dịch tạm thời dừng trả lời tin nhắn, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía màn hình máy tính, trên đó là báo cáo kết quả khám sức khỏe của Tô Nhung hôm nay.
[Tiểu Nhung, anh rất lo cho em.]
Nhìn tin nhắn Hứa Cảnh Dịch gửi tới, Tô Nhung cảm thất một sự ấm áp dịu dàng.
Cậu cong cong cười, tò mò hỏi: [Anh Cảnh Dịch, anh đang bận việc ạ ?"
[Ừ, chuẩn bị họp trực tuyến.]
[A, vậy em không làm phiền anh nữa.]
[Uống thuốc xong thì chợp mắt một chút, lần sau chúng ta nói chuyện nhé ~]
[Vâng ạ.]
[Vậy Tiểu Nhung nghỉ ngơi thật tốt nhé.]
Không thấy anh trả lời có gì bất thường, Tô Nhung tắt điện thoại, thay quần áo, nằm trên giường.
-----------------------------
Huuu, anh Dịch mau mau về với bé con đi (/'△'\)