Cậu định ngủ 2 tiếng rồi mới đến gặp Úy Khanh Duẫn.
...
Trở lại căn nhà cũ, Tô Nhung đứng ở cửa hít một hơi thật sâu.
Khi mật mã khóa cửa vang lên, cậu mở cửa.
Trong nhà tối om, bật đèn lên, bên trong trống rỗng, mà tờ giấy cậu để lại trên bàn tròn nhỏ trong phòng vẫn ở nguyên đó.
Vẫn còn 10 phút nữa mới đến giờ hẹn.
Tô Nhung không thay quần áo theo lời Úy Khanh Duẫn dặn, đi đến ghế sofa ngồi xuống.
10 phút trôi qua, tiếng mở cửa đúng giờ vang lên.
Một người đàn ông trưởng thành mặc bộ âu phục sang trọng bước vào phòng, chiều cao ưu việt khiến hắn liếc mắt cũng có thể nhìn thấy thiếu niên đang ngồi ở sofa.
Đôi mắt đen của hắn tối sầm khi thấy đối phương không mặc đồ theo yêu cầu trước của mình, lông mày lạnh lùng nhíu lại.
Thân hình cao lớn đến gần, Tô Nhung lập tức cảm thấy cực kỳ áp bức.
Cảm giác này khá giống với lúc đối mặt với Giang Tiền, nhưng cũng khác.
Là một cảm giác sợ hãi cực độ quanh năm.
Đôi mắt Úy Khanh Duẫn lộ rõ vẻ lạnh lùng xa cách; dù vậy, có lúc lại nhìn thẳng vào cậu, như muốn nhìn thấy bóng hình nào đó trên người cậu.
Mỗi lần ở trước mặt đối phương, cậu đều run lên vì lo lắng.
"Úy tiên sinh..."
"Quần áo của cậu đâu ?"
Đôi mắt thu lại nhìn thiếu niên đứng ở trước mặt, tầm mắt sắc bén xuyên thấu qua tóc mái dài trên trán Tô Nhung.
"Vén tóc ra" hắn ra lệnh.
Khống chế đầu ngón tay run rẩy của mình, Tô Nhung theo phản xạ có điều kiện nghe theo mệnh lệnh, ngón tay vừa chạm vào tóc đột nhiên dừng lại.
Cậu nhớ lại mục đích hôm nay mình trở lại.
"Úy tiên sinh." Tô Nhung nắm chặt hai tay buông xuống, nói: "Tôi muốn chấm dứt thỏa thuận."
Thời gian lúc này tựa như ngưng lại, ngay cả không khí cũng trở nên loãng đi.
Một lúc sau, không nhận được phản ứng lại từ đối phương, Tô Nhung cẩn thận ngẩng đầu lên, đôi mắt sợ hãi nhìn vào đôi mắt đen lạnh lùng của đối phương.
Tim cậu đập rất nhanh, ngón tay giấu sau lưng khẽ run lên.
Một giây sau, trong căn phòng khách rộng rãi vang lên giọng nói lạnh lùng của người đàn ông:
"Tô Nhung, cậu nói lại lần nữa."
Đôi mắt đen láy của hắn liếc nhìn tờ giấy nhớ màu xanh nhạt trên chiếc bàn tròn nhỏ cùng một tấm thẻ ngân hàng đặt ở bên cạnh, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, con ngươi sắc bén lại nhìn Tô Nhung.
Không cần ngẩng đầu lên, Tô Nhung cũng biết đối phương đang nhìn chằm chằm mình.
"Tôi nói, tôi muốn chấm dứt thỏa thuận này." Cậu lấy hết can đảm nói tiếp: "Thỏa thuận có thời hạn 3 năm, giờ chỉ còn 1 năm."
"Năm còn lại, tôi sẽ cố gắng trả lại bằng cách khác."
"Bằng cách nào ?"
"Tôi muốn tự mình trả lại tiền cho anh." Cậu chỉ vào thẻ ngân hàng để trên bàn, có chút tự tin nói: "Trong thẻ này có hơn 20.000 tệ, số còn lại tôi sẽ từ từ trả lại cho anh..."
Nghe vậy, Úy Khanh Duẫn nhíu mày tuấn tú, ánh mắt đánh giá thiếu niên trước mặt, mặt vô cảm nói ra một con số.
"Cậu có chắc mình có thể trả lại ?" hắn hỏi ngược lại.
Tô Nhung kinh ngạc trước con số mà đối phương nói ra, vươn tay ra đếm, vẻ mặt kinh ngạc.
"Sao có thể nhiều như vậy ?"
Dù số tiền lúc đó cậu vay không nhỏ, nhưng lẽ ra theo thời gian có thể khấu trừ hết số tiền trong 2 năm, vì sao vẫn nợ hắn nhiều như vậy ?
"Cho dù cậu vay tiền ở ngân hàng, cũng phải nộp lãi chứ."
"Chuyện đấy mà cậu còn cần tôi giải thích rõ sao ?"
"Hơn nữa lãi suất của tôi còn thấp hơn ngân hàng đấy."
Đi qua Tô Nhung, ngồi xuống bên cạnh, Úy Khanh Duẫn lấy tay day hai bên thái dương, trong giọng nói mang theo mệt mỏi vô hình.
"Tô Nhung, cậu có thể trả lại được sao ?"
Ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía thiếu niên thân thể đã trở nên cứng đờ, đợi một lúc lâu cũng không nghe được câu trả lời của Tô Nhung đáp lại, Úy Khanh Duẫn ra lệnh: "Đi thay quần áo vào đi."
"Tôi, tôi có thể trả." Tô Nhung cắn môi, cận thận rụt rè nói: "Nhưng cần một ít thời gian."
Trong nháy mắt, phòng khách rơi vào im lặng.
"Vì sao ?"
Úy Khanh Duẫn buông tay ấn huyệt thái dương xuống, tháo đồng hồ ra, liếc nhìn Tô Nhung với ánh mắt khó hiểu.
"Tôi không muốn trở thành thế thân cho bất kỳ ai nữa."
Tô Nhung nắm chặt 2 tay, cao giọng nói: "Tôi thực sự muốn kết thúc thỏa thuận này."
"..."
"Tô Nhung, cậu không đọc kỹ thỏa thuận sao ?"
Úy Khanh Duẫn chờ Tô Nhung nói xong mới mở miệng, nhìn thẳng thiếu niên đang run rẩy, "Trong thời gian thỏa thuận, người duy nhất có thể đơn phương chấm dứt thỏa thuận chỉ có tôi."
Nghe vậy, Tô Nhung sửng sốt. Quả thật cậu không đọc kỹ thỏa thuận, vội vàng ký tên, lúc ký cũng chỉ nhìn thoáng qua.
"Tôi..." Úy Khanh Duẫn nói cho cậu một thông tin tác động rất lớn, nhất thời không nói nên lời.
"Giờ thì đi thay quần áo đi."
*
Nhìn mình trong gương, Tô Nhung cắn môi dưới, buồn rầu nhíu mày.
Cậu nghĩ rằng hôm nay có thể thuận lợi chấm dứt thỏa thuận này.
Trốn trong phòng tắm, xem qua những bức ảnh thỏa thuận đã chụp lại trước đó, cuối cùng ở Điều 15 quy định "Chỉ có Úy Khanh Duẫn mới có quyền chấm dứt thỏa thuận."
Thở dài cam chịu, Tô Nhung chú ý đến thời gian hiện trên điện thoại, vội vàng sửa sang lại, xác nhận không có vấn đề gì, bước ra khỏi phòng tắm.
'Cốc cốc' gõ cửa phòng làm việc.
Sau khi được đối phương cho phép vào, Tô Nhung nhẹ nhàng mở cửa.
Người đàn ông ngồi trước bàn làm việc nhìn văn kiện, cũng không ngẩng đầu lên nhìn, không để ý Tô Nhung đi vào.
Tô Nhung cũng đã quen với việc này, yên lặng ngồi trên sofa cạnh giá sách, cầm lấy cuốn sách đọc dở trên bàn lên.
—---------------------------
Thương bé con quá (・c_・') Sau này Úy tiên sinh sẽ bị 'vả mặt' thôi các bác (rất đau ấy) (゚∀゚)