Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát

Chương 15

Ở một mức độ nào đấy, cả hai đều duy trì một loại ăn ý không thể diễn tả được.

 

Không biết qua bao lâu, Úy Khanh Duẫn mới ngẩng đầu, nhìn thẳng Tô Nhung đang yên lặng đọc sách.

 

Thiếu niên mảnh khảnh mặc bộ đồng phục học sinh kiểu Anh quốc, áo khoác âu phục màu xanh đậm được đặt một bên, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng được ủi phẳng, cổ áo đeo cà vạt sọc xanh lá, phía dưới mặc quần âu phục cùng màu với áo khoác.

 

Mái tóc hơi dài trước trán được vén lại, vầng trán mịn màng lộ ra, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại lộ ra, mang theo khí chất ngây ngô non nớt.

 

Vẻ ngoài ngây ngô này rất giống người trong ấn tượng của Úy Khanh Duẫn

 

Chỉ có điều...

 

Im lặng đứng dậy, Úy Khanh Duẫn ngồi vào một chiếc ghế khác, trước mặt đặt giá vẽ, bên cạnh là bộ dụng cụ vẽ chuyên nghiệp.

 

Cầm bút lên, bắt đầu phác thảo, Úy Khanh Duẫn từng chút một vẽ hình người trong đầu mình lên tờ giấy trắng.

 

Đầu bút chạm vào giấy vẽ phát ra tiếng "xào xạc", Tô Nhung sau khi nghe thấy, động tác lật trang khựng lại, lập tức giữ nguyên động tác.

 

Cậu biết Úy Khanh Duẫn đang vẽ tranh.

 

Hầu như lần nào Úy Khanh Duẫn gọi cậu đến đây, chủ yếu muốn cậu làm người mẫu. Mượn vẻ ngoài của cậu để phác họa hình ảnh người vẫn luôn ở trong tâm can hắn.

 

Mặc dù chưa bao giờ nhìn thấy thành phẩm do Úy Khanh Duẫn vẽ, nhưng Tô Nhung biết đối phương vẽ nhất định là bạch nguyệt quang, nếu không hắn đã không vẽ cẩn thận tỉ mỉ như vậy...

 

Suy nghĩ dần trôi đi, không biết qua bao lâu, cho đến khi có người gõ cửa, Tô Nhung mới phục hồi lại tinh thần.

 

"Thiếu gia, cơm tối đã chuẩn bị xong rồi."

 

"Biết rồi."

 

Sau khi nhàn nhạt đáp lại một tiếng, Úy Khanh Duẫn ngừng vẽ, Tô Nhung cũng không tùy tiện chuyển động.

 

Thời gian lại trôi qua, đến khi Tô Nhung cảm thấy cơ thể cứng ngắc đến mức tê dại, cuối cùng mới nghe được Úy Khanh Duẫn nói: "Được rồi."

 

Dứt lời, Tô Nhung lập tức thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nhịn xuống cánh tay bị chuột rút.

 

Thư giãn một lát, cậu mới chậm rãi đứng lên, không nói gì, lặng lẽ chờ yêu cầu tiếp theo của Úy Khanh Duẫn.

 

"Cậu xuống trước đi."

 

Ngón tay buông thõng của Tô Nhung hơi cuộn lại, cũng không nói nhiều, chỉ cúi đầu ừ một tiếng rồi đi qua Úy Khanh Duẫn.

 

Lúc sắp ra khỏi phòng làm việc, lần *****ên cậu muốn quay đầu lại nhìn bản phác họa kia. 

 

Đáng tiếc, thân hình to lớn của Úy Khanh Duẫn đã chặn bức tranh lại, hoàn toàn không thể nhìn thấy nhân vật trong tranh.

 

Cánh cửa thư phòng nhẹ nhàng đóng lại, ánh mắt Úy Khanh Duẫn vẫn dán chặt vào nhân vật chính nhỏ bé trong bức tranh, đôi mắt mắt luôn vô tình vô cảm khi nhìn vào đứa nhỏ trong tranh lại trở nên rất dịu dàng ôn nhu hoài niệm.

 

Tô Nhung ngồi ở bàn ăn không nhúc nhích chút nào, cậu đang chờ chủ nhân nơi này xuất hiện.

 

Dì giúp việc đột nhiên đi đến bên cạnh, nhỏ giọng: "Tiểu Tô, vừa rồi thiếu gia nói không cần chờ cậu ấy, con ăn trước đi."

 

"Để dì hâm nóng canh cho con, sắp nguội hết rồi."

 

"Không cần đâu ạ, giờ con ăn luôn."

 

Tô Nhung vội ngăn dì giúp việc lại, không muốn làm phiền đối phương, chỉ là trước khi ăn xác nhận lại lần nữa: "Úy tiên sinh không xuống ăn đúng không ạ ?"

 

"Thiếu gia sẽ ăn sau."

 

Nhận được câu trả lời khẳng định, Tô Nhung mới bắt đầu ăn.

 

Cho đến khi sắp ăn xong, Úy Khanh Duẫn mới xuất hiện.

 

Đặt đôi đũa trên tay xuống, Tô Nhung dùng khăn lau miệng, cúi đầu, không biết mình đang nghĩ gì.

 

"Có chuyện gì ?"

 

Lời của Úy Khanh Duẫn khiến Tô Nhung ngẩng đầu lên, cân nhắc một chút, ***** giọng nói: "Lát nữa tôi phải về trường, sáng mai có chút việc."

 

"Ừ."

 

Vẽ xong, tâm trạng của Úy Khanh Duẫn tốt hơn hẳn, không hỏi nhiều là bận chuyện gì, trực tiếp để Tô Nhung về ký túc.

 

Không để ý đến bóng dáng nhỏ bé kia vội vàng rời đi, vẻ mặt Úy Khanh Duẫn vẫn không thay đổi, chậm rãi dùng bữa tối.

 

...

 

Tô Nhung trở về trước cửa ký túc.

 

Vừa bước vào phòng đã thấy Giang Tiền đang dựa vào giường xem điện thoại.

 

Nghe thấy tiếng mở cửa, Giang Tiền ngẩng đầu, liếc nhìn thời gian trên điện thoại, đem tầm mắt dừng lại trên người thiếu niên cúi đầu bước vào.

 

Buổi sáng còn bị ốm đến hôn mê bất tỉnh, tối lại chạy loạn bên ngoài, hơn nữa muộn như vậy giờ mới về.

 

Giang Tiền nhíu mày lại, thu lại tầm mắt, không nói gì.

 

Nghe thấy tiếng Tô Nhung đang tắm, còn có tiếng nước chảy từ phòng tắm, hắn tắt điện thoại, nằm xuống.

 

Chờ Tô Nhung tắm xong, dù đèn trong phòng vẫn sáng nhưng bạn cùng phòng của cậu hình như đã ngủ rồi, cánh tay thon dài rắn chắc che ngang mắt chặn ánh sáng.

 

Nhẹ nhàng tắt đèn, Tô Nhung cẩn thận leo lên giường, cố gắng không gây ra tiếng động gì.

 

Trong bóng tối, cậu dường như nhìn thấy giường đối diện chuyển động một chút.

 

Đôi mắt sâu nhắm lại mở ra lần nữa, nhìn Tô Nhung nghiêng người, đường cong được phác họa theo tấm chăn mỏng cùng đôi chân trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, đôi mắt Giang Tiền dần dần sâu thẳm hơn.

 

Ngày hôm sau, sáng sớm

 

Tô Nhung tỉnh lại trước khi chuông báo thức kêu, đứng dậy, thấy Giang Tiền vẫn ngủ say, động tác liền nhẹ nhàng.

 

8h30 cậu có lịch thi lại môn chuyên ngành, Tô Nhung nhanh chóng tắm rửa rồi ra ngoài.

 

Vội vàng ăn sáng xong, cậu vào phòng thi sớm.

 

Vị trí ngồi của Tô Nhung sát tường, trong khi chờ, cậu im lặng dựa vào tường, nhắm mắt lại dưỡng thần.

 

Chẳng mấy chốc, thi lại bắt đầu.

 

Sau khi giám thị đọc lại những điều cần chú ý liền phát đề thi cùng phiếu trả lời.

 

Tô Nhung nhận đề thi, sau khi đọc qua một lần, trong lòng cảm thấy tự tin hơn. 

 

Hầu hết các câu hỏi đề được lấy từ đề cương, trong quá trình ôn tập cậu đều đã gặp những loại câu tương tự như vậy.

 

Thời gian thi lại còn nửa giờ, trong quá trình tập trung làm bài, thời gian lặng lẽ trôi qua rất nhanh.

 

Đang thi giữa chừng, Tô Nhung nghe thấy trên bục giảng truyền đến tiếng hai vị giám thị nhỏ giọng nói chuyện với nhau, nhưng cậu cũng không ngẩng đầu lên nhìn.

 

—--------------------------
Lại drama gì đến với bé Nhung đây ?!

Bình Luận (0)
Comment