Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát

Chương 74

"Không... thật sự không cần đâu..."

 

Tô Nhung còn chưa kịp nói dứt câu, đã thấy Giang Tiền bước đến, cầm lấy lọ dầu xoa nhỏ. Động tác của anh ta rất thuần thục, đầu ngón tay chạm vào miệng chai lấy chút dầu, rồi xoa hai đầu ngón tay với nhau vài lần trước khi nhẹ nhàng đặt lên hai bên thái dương của Tô Nhung.

 

Động tác nhanh đến nỗi khi Tô Nhung kịp phản ứng lại, thì hai bên thái dương của cậu đã ấm lên bởi những động tác xoa bóp nhè nhẹ.

 

Hương thơm thảo dược dịu nhẹ kết hợp với lực tay nhẹ nhàng khiến cậu không ngờ lại có hiệu quả tốt đến vậy.

 

Không biết từ lúc nào, Tô Nhung đã nhắm mắt lại. Cơn đau đầu âm ỉ khi nãy giờ đã biến mất, thay vào đó là một cảm giác thoải mái dịu dàng lạ thường.

 

Giang Tiền lặng lẽ quan sát khuôn mặt thiếu niên đang nhắm mắt trước mặt mình, ánh mắt dần tối đi, còn động tác trên tay lại càng thêm nhẹ nhàng hơn.

 

Một lúc sau, khi Tô Nhung mở mắt ra, thì phát hiện trong phòng giờ chỉ còn lại cậu và Giang Tiền. Viện trưởng Đình chẳng biết đã rời đi từ lúc nào.

 

"Dì Đình ra ngoài nghe điện thoại rồi," Giang Tiền nhìn thấy vẻ thắc mắc trong mắt cậu, nhẹ giọng giải thích, "trước khi đi dặn tôi ở lại trò chuyện với em."

 

"Muốn đi dạo một chút không? Tôi dẫn em đi xem lớp học ở đây."

 

Ban đầu Tô Nhung định từ chối, nhưng khi nghe đến phần "xem lớp học", cậu không kìm được mà nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.

 

"Vậy thì đi xem một chút nhé."

 

Có người dẫn đường, Tô Nhung gần như đã đi một vòng quanh toàn bộ viện phúc lợi.

 

Khi đến trước cửa lớp học, cậu và Giang Tiền cùng đứng yên ở cuối lớp, lặng lẽ lắng nghe âm thanh đọc bài vang ra từ bên trong.

 

"Các em ấy đang học Ngữ văn đấy."

 

Tô Nhung tò mò nghiêng đầu nhìn vào, quả nhiên thấy các em nhỏ đang cầm sách đọc bài rôm rả, còn cô giáo thì đang quay lưng về phía lớp, bước lên bục giảng.

 

"Em muốn vào nghe thử không?" Giọng của Giang Tiền vang lên bên tai.

 

Tô Nhung lắc đầu, không nói gì, rồi tiếp tục đi theo anh ta.

 

"Căn nhà nhỏ này mới được xây mấy năm gần đây, là một thư viện mini."

 

Vừa dẫn Tô Nhung đến căn nhà nhỏ, Giang Tiền vừa giải thích, vừa lặng lẽ quan sát biểu cảm của cậu.

 

"Nơi này trước đây là một bãi đất trống, dùng làm sân chơi nhỏ."

 

Thấy trên mặt Tô Nhung hiện lên vẻ khác thường, ánh mắt Giang Tiền khẽ dao động, nhẹ giọng nói: "Em đã từng đến đây rồi."

 

Câu nói đó không phải là câu hỏi. Dựa vào một số biểu hiện của Tô Nhung và những ký ức mơ hồ trong đầu mình, Giang Tiền rất chắc chắn – cậu bé này chính là đứa trẻ năm xưa từng lạc đường.

 

Là cậu bé xinh đẹp từng tặng anh ta một hộp kẹo.

 

"Muốn ăn kẹo không?"

 

Tô Nhung cẩn thận đón lấy viên kẹo, nắm chặt trong lòng bàn tay, cảm nhận được lớp giấy gói nhựa mềm mại cọ vào da.

 

Cậu len lén ngước mắt nhìn Giang Tiền, không ngờ lại bị bắt gặp ngay ánh mắt.

 

Đang định quay mặt đi, thì nghe thấy đối phương lên tiếng: "Tô Nhung, thật lòng cảm ơn em."

 

Tô Nhung ngây người, khi lời nói ấy vừa rơi xuống, cậu lập tức nhận ra sự xa cách mơ hồ giữa họ từ trước đến nay chợt tan biến hoàn toàn.

 

Dường như có điều gì đó... đang dần thay đổi.

 

"Lát nữa em còn có việc gì không? Muốn về trường cùng nhau không?"

 

Tô Nhung còn đang định gật đầu thì chuông điện thoại vang lên – là một số lạ gọi đến.

 

Giọng nam trong điện thoại vừa quen thuộc lại vừa xa lạ: "Tiểu Nhung, còn nhớ anh là ai không?"

 

Chương 39

 

Giọng nói trong điện thoại mang theo chút lành lạnh, sau một lúc suy nghĩ, cuối cùng Tô Nhung cũng nhận ra người đó là ai.

 

Cậu nói khẽ: "Anh."

 

Nghe thấy cách gọi ấy, khóe môi Tô Yến Lâm khẽ nhếch lên một cách khó nhận ra, nhưng giọng điệu lại bình thản, như thể mang theo một lớp sương mờ: "Thì ra Tiểu Nhung vẫn còn nhận ra anh à."

 

Không hiểu vì sao đối phương lại nói như vậy, Tô Nhung ngẩn ra, chưa kịp trả lời thì đã nghe anh ta tiếp lời: "Anh còn tưởng em không nhận người anh này nữa rồi."

 

Những lời đó khiến Tô Nhung càng thấy khó hiểu. Cậu vừa định nói không phải vậy, muốn hỏi rõ lý do thì lại nghe Tô Yến Lâm nói muốn gặp mặt mình.

 

Liếc sang Giang Tiền đang đứng bên cạnh với gương mặt không biểu cảm – Tô Nhung do dự trong giây lát, rồi cũng đồng ý.

 

"Được rồi, Tiểu Nhung gửi địa chỉ cho anh, anh đến đón em ngay."

 

Sau khi gửi địa chỉ, Tô Nhung gác máy rồi quay sang Giang Tiền, hơi áy náy nói: "Anh Giang, chiều nay em có việc, chắc không về trường cùng được rồi."

 

Giang Tiền chỉ "ừ" một tiếng đơn giản.

 

Thấy Tô Nhung hơi bối rối, ánh mắt anh ta khẽ động, rồi nói thêm: "Vậy đi thôi, anh dẫn em đi xem khu vườn phía sau. Ở đó có một vườn rau nhỏ."

 

"Dạ, được ạ!"

 

...

 

Nhìn chiếc xe màu đen mà Tô Nhung vừa bước lên rời đi, đến khi xe khuất hẳn khỏi tầm mắt, Giang Tiền mới thu lại ánh nhìn.

 

Trong đầu anh ta hiện lên khuôn mặt người đàn ông phía sau lớp kính xe. Đôi mắt anh ta tối sầm lại, môi mím chặt thành một đường.

 

Người đó... là anh của Tô Nhung sao?

 

Chỉ một câu nói đã khiến Tô Nhung lập tức đi theo...

 

Cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng, anh ta tháo mũ ra, đưa tay luồn vào mái tóc rối bời, gãi lấy gãi để như muốn phát tiết tâm trạng.

 

Quay đầu nhìn tấm biển treo trước viện phúc lợi, Giang Tiền đứng lặng rất lâu, mãi gần năm phút sau mới quay người bước vào bên trong.

 

Trên xe.

 

Tô Nhung không biết Giang Tiền đã đứng đó bao lâu. Sau khi lên xe, toàn bộ sự chú ý của cậu đều đặt lên người người đàn ông ngồi bên cạnh – Tô Yến Lâm.

 

Nhiều năm không gặp, ngoại hình của Tô Yến Lâm đã có vài phần thay đổi so với trong ký ức.

 

Tóc được chải chuốt gọn gàng, ngũ quan tuấn tú, sống mũi cao và sắc nét. Trên mặt đeo một cặp kính gọng bạc mảnh, ẩn sau tròng kính là đôi mắt đen sâu thẳm, lấp lánh sự sắc sảo và điềm tĩnh.

 

Trên người là bộ vest tối màu, cà vạt sọc tinh tế chỉnh tề dưới cổ áo sơ mi – cả người toát lên khí chất lạnh nhạt, nghiêm túc và khó gần.

 

Anh là hình mẫu tiêu chuẩn của một tinh anh chốn công sở. Còn Tô Nhung – thiếu niên mặc áo phông rộng và quần jean đơn giản lại giống như một chú nai con ngơ ngác.

 

Một người sắc sảo chững chạc, một người ngây ngô mờ mịt – nhìn qua trông hoàn toàn như hai thế giới khác biệt.

 

Nếu không phải giữa hai người vẫn còn đôi chút tương đồng về đường nét khuôn mặt, e là người ngoài sẽ chẳng tin họ là anh em cùng huyết thống.

 

Từ khi Tô Nhung lên xe, Tô Yến Lâm chỉ nói với tài xế một câu "lái xe", sau đó tấm vách ngăn giữa khoang trước và sau được nâng lên, cả không gian lập tức trở nên yên tĩnh đến lạ thường.

Bình Luận (0)
Comment