"Anh..." – Tô Nhung khẽ gọi một tiếng, "Sao anh lại đột ngột đến tìm em vậy?"
"Sao? Anh thì không được tìm em à?" – Tô Yến Lâm hỏi lại, giọng tuy lạnh nhạt nhưng ánh mắt nhìn Tô Nhung lại dịu dàng.
"Lâu như vậy rồi chúng ta chưa gặp lại."
Anh ta khẽ thở dài một tiếng, nhấn mạnh thêm: "Anh còn tưởng là Tiểu Nhung chẳng cần anh trai nữa rồi."
Nghe vậy, Tô Nhung ngẩn người, vội vàng xua tay phủ nhận: "Em không có đâu!"
"Thật không?"
"Thật mà!" – Cậu gật đầu thật mạnh, ra sức chứng minh bản thân không hề có ý đó.
"Thế thì tại sao anh gọi điện nhiều như vậy, nhắn tin cũng không biết bao nhiêu lần, thậm chí gửi lời mời kết bạn trên WeChat hết lần này đến lần khác... mà Tiểu Nhung đều không trả lời anh?"
"Hả...?" – Tô Nhung bối rối đến mức luống cuống tay chân, lập tức lấy điện thoại ra kiểm tra, nhưng lật tìm mãi cũng không thấy bất cứ tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào như lời đối phương nói.
"Em... em thật sự không nhận được..."
"Không nhận được?" – Tô Yến Lâm nhướn mày, đưa tay về phía cậu: "Đưa anh xem điện thoại."
"Dạ... đây ạ."
Cậu ngoan ngoãn đưa điện thoại cho anh trai. Sau một lúc thao tác, Tô Yến Lâm quả nhiên phát hiện tên mình nằm trong danh sách chặn cuộc gọi và tin nhắn.
Giọng anh ta trầm thấp: "Tiểu Nhung, dạo gần đây có ai từng mượn điện thoại em không?"
"Ờm... chắc chỉ có anh Cảnh Dịch từng dùng thôi."
Không hiểu vì sao Tô Yến Lâm lại hỏi vậy, Tô Nhung nghĩ một lúc rồi ngây thơ trả lời thành thật.
Quả nhiên là cậu ta!
Đôi mắt cụp xuống, Tô Yến Lâm siết chặt chiếc điện thoại trong tay, đôi môi mím lại rõ ràng là đang không vui.
Khi trả lại điện thoại cho Tô Nhung, anh ta tiện tay gỡ tên mình khỏi danh sách chặn... và kéo luôn cái tên "Hứa Cảnh Dịch" vào đó.
Anh ta căn dặn: "Thông tin trong điện thoại rất quan trọng, sau này đừng dễ dàng cho người khác dùng nữa, nghe chưa?"
"... Dạ... em biết rồi." – Cậu lí nhí trả lời.
Không khí trong xe lại rơi vào yên lặng. Tô Nhung cúi đầu nhìn đôi bàn tay đang đặt trên đùi mình, bỗng thấy có chút căng thẳng và lúng túng.
Lâu lắm rồi không gặp nhau, cậu thật sự không biết nên nói gì. Mà Tô Yến Lâm cũng không chủ động mở lời, chỉ yên lặng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cậu lén lút nhìn sang, vừa đúng lúc nghe thấy anh ta hỏi: "Tiểu Nhung, mấy năm nay em sống thế nào?"
Phản ứng có hơi chậm một nhịp, Tô Nhung khe khẽ đáp: "Cũng... ổn ạ."
"Chú út dạo này thế nào?"
"Ba em dạo này vẫn bận nghiên cứu một đề tài mới, cũng như trước đây, quanh năm suốt tháng ở trong viện nghiên cứu, nửa năm mới về nhà một lần."
Nhắc đến ba mình, trong lòng Tô Nhung chẳng có cảm xúc gì rõ rệt. Có lẽ vì từ nhỏ đã không gần gũi, nên dù là cha con ruột thịt, cậu cũng không có quá nhiều tình cảm sâu đậm.
Vì công việc của cha yêu cầu bảo mật tuyệt đối, nên từ bé Tô Nhung đã được gửi cho gia đình bác cả chăm sóc, lo cho ăn ở, sinh hoạt.
Đến khi lên cấp ba, cậu học nội trú, mỗi tuần không còn về nhà bác mà trở lại nhà mình.
Còn Tô Yến Lâm thì từ lúc cậu học cấp ba đã ra nước ngoài, từ đó mối liên hệ giữa hai người dần dần phai nhạt.
Sau này cậu lại đổi số điện thoại, từ đó đến nay không liên lạc gì nữa.
"Vậy à." – Tô Yến Lâm nhẹ gật đầu, ánh mắt tối đi, không rõ đang nghĩ điều gì.
Một lúc sau, anh ta nói: "Tiểu Nhung, cuối tuần này về nhà với anh nhé. Ba mẹ nói đã lâu không gặp em rồi."
"Dạ vâng." – Tô Nhung gật đầu.
Cậu chợt nhớ lần gặp bác cả và bác gái gần đây nhất là mấy tháng trước, khi cùng ăn bữa cơm vào dịp Tết, sau đó thì không gặp lại nữa.
À không... nhớ nhầm rồi.
Lần trước Tô Yến Lâm về nước, nhà họ Tô có tổ chức một bữa tiệc chiêu đãi, cậu chỉ đứng từ xa nhìn thấy bác cả, bác gái. Khi ấy cậu mặc đồ con gái, không tiện đến chào hỏi.
Dù sao thì cũng là vai nhỏ trong gia đình, vẫn nên chủ động thăm hỏi người lớn. Bởi từ nhỏ đến lớn, gia đình bác chưa từng bạc đãi cậu.
Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ lướt qua từng chút một, Tô Nhung tò mò hỏi: "Anh ơi, mình đang đi đâu vậy?"
Tô Yến Lâm không nhịn được bật cười. Nụ cười khiến gương mặt lạnh lùng của anh ta bỗng trở nên sinh động hẳn: "Anh cứ tưởng em sẽ không hỏi đấy chứ?"
"Cũng không còn sớm nữa, anh dẫn em đi ăn cơm."
Nghe đến đây, Tô Nhung mới nhận ra bầu trời bên ngoài đã nhuộm sắc cam hồng rực rỡ, mà bụng mình cũng bắt đầu réo lên khe khẽ.
Cậu xoa bụng, chợt nhớ ra là mình đã ở viện phúc lợi cả buổi chiều mà chưa ăn gì.
"À đúng rồi, Tiểu Nhung." – Tô Yến Lâm hỏi – "Sao em lại đến viện phúc lợi?"
Tô Nhung đơn giản kể lại sơ lược một chút, nhưng chưa nói xong thì lại bị anh ta hỏi tiếp: "Còn người đứng cạnh em lúc đó là ai?"
"Là bạn cùng phòng em – Giang Tiền."
Tô Yến Lâm khẽ gật đầu, không hỏi thêm. Nhưng những ngón tay đặt trên ghế da lại lặng lẽ gõ nhịp, ánh mắt trầm xuống, trong đầu chợt lóe lên một hình ảnh.
Giang Tiền...
Anh ta như đã từng gặp người này ở đâu đó. Hình như là trong một buổi tiệc chiêu đãi lúc trước. Nhưng sao trong trí nhớ của anh ta, người đó lại là công tử lớn nhà họ Tần – Tần Tiền?
*
Tối hôm đó, hai người đến ăn ở một nhà hàng mà Tô Nhung khá quen thuộc.
Đợi Tô Yến Lâm gọi món xong, Tô Nhung mới nhỏ giọng hỏi: "Anh, sao mình lại đến nhà hàng này vậy?"
"Anh có một người bạn từng dẫn tới đây ăn, thấy đồ ăn cũng ổn." – Tô Yến Lâm nhìn biểu cảm lạ lạ của Tô Nhung, giả vờ hỏi như vô tình: "Sao vậy? Em từng đến đây rồi à?"
"Ừm, đến một lần rồi." – Tô Nhung gật nhẹ đầu.
"Với ai? Là con gái à?"
Tô Nhung khựng lại, ngập ngừng hai giây rồi đáp: "Là con trai, đi với thầy giáo em."
Lần đó, cậu được Sở Lam dẫn đến đây ăn, vô tình gặp Úy Khanh Duẫn trong nhà vệ sinh, khi rời đi còn thấy một bóng dáng quen quen.
Khoan đã...
Ánh mắt dừng lại trên gương mặt Tô Yến Lâm, lúc này Tô Nhung mới chậm rãi nhận ra — thì ra người cậu thấy hôm đó... thật sự chính là anh!