Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát

Chương 76

Nói như vậy... thì Tô Yến Lâm biết với Úy Khanh Duẫn.

 

Nhận ra điều đó khiến Tô Nhung có phần bất ngờ, đồng thời cũng thấy thấp thỏm trong lòng.

 

Nhưng dù thế nào đi nữa, cậu cũng không muốn để Tô Yến Lâm biết cậu quen với Úy Khanh Duẫn — hoặc nói chính xác hơn là cậu không muốn anh ta biết lý do vì sao hai người lại quen nhau.

 

May mà gần đây Úy Khanh Duẫn đi công tác, chắc lần này sẽ không đụng mặt nữa đâu.

 

Cậu cúi đầu, cố gắng giấu đi vẻ kinh ngạc và bối rối trong mắt, nhưng không hề hay biết từng cử chỉ nhỏ ấy đều đã rơi trọn vào ánh nhìn quan sát cẩn thận của người đối diện.

 

Thu lại ánh mắt dò xét, Tô Yến Lâm bình thản hỏi: "Sao thế em? Không thích đồ ăn ở nhà hàng này sao?"

 

"Không... không có. Nhà hàng này cũng ổn lắm, chỉ là... món tráng miệng hơi ngọt quá thôi."

 

Tô Nhung lắc đầu lia lịa, nhớ đến món tráng miệng ngọt đến ê răng, cậu liền rùng mình, cảm giác ê buốt như trỗi dậy.

 

"Tráng miệng quá ngọt hả?" – Tô Yến Lâm khẽ lặp lại, nhưng trong lòng lại đang nghĩ đến một chuyện khác: Tô Nhung tại sao lại đi ăn ở một nhà hàng cao cấp như thế này với một... giáo viên? Hơn nữa còn gọi cả món tráng miệng?

 

Phải biết rằng nhà hàng này giá cả không rẻ, dù món ăn ngon, nhưng đối tượng khách chủ yếu là dân làm ăn hoặc các cặp đôi.

 

Mà giáo viên thì chắc chắn không phải kiểu người đến đây vì công việc kinh doanh, còn giả thuyết "cặp đôi" thì lại càng không hợp — anh ta tuyệt đối không tin Tô Nhung sẽ đi yêu đàn ông.

 

Trên phương diện nào đó mà nói, Tô Yến Lâm là một "trai thẳng" tiêu chuẩn.

 

Dù sống nhiều năm ở nước ngoài – nơi cởi mở và hiện đại – nhưng trong suy nghĩ của anh, khái niệm "đồng tính" vẫn luôn là điều rất xa vời.

 

"Lúc trước hai người gọi món tráng miệng nào thế? Anh xem thử có phải gọi nhầm không."

 

"Em nhớ xem... hình như là..."

 

Tô Nhung nghiêng đầu nhớ lại, nhưng còn chưa kịp nói xong, thì đã thấy gương mặt của Tô Yến Lâm thoáng khựng lại, khóe miệng nở nụ cười khách sáo kiểu xã giao thường thấy khi đối diện người ngoài.

 

Cậu ngơ ngác nhìn anh ta, vừa định hỏi thì một giọng nam trầm thấp quen thuộc đến rợn người bất ngờ vang lên từ sau lưng.

 

Trái tim cậu thót lại, không dám quay đầu.

 

"Trùng hợp thật, cậu cũng đến đây ăn?"

 

"Phải, cũng khá trùng hợp." – Tô Yến Lâm đáp.

 

Chưa đến ba giây sau, người đàn ông ấy đã bước tới trước bàn.

 

Mang theo nụ cười nhàn nhạt, Úy Khanh Duẫn chào hỏi Tô Yến Lâm, ánh mắt thuận tiện quét sang cậu nhóc đang cúi gằm đầu bên cạnh — và ánh mắt đó thoáng cái liền thay đổi.

 

Hắn nhận ra Tô Nhung.

 

Chương 40

 

Cảm giác ánh nhìn từ trên cao như đè nặng l3n đỉnh đầu, hai bàn tay đặt trên đùi của Tô Nhung siết lại thành nắm đấm.

 

Làm sao có thể trùng hợp như vậy?

 

Rõ ràng Úy Khanh Duẫn đang đi công tác cơ mà...

 

Tim đập dồn dập, cậu cảm thấy trái tim như sắp nhảy khỏi lồ ng ngực.

 

Cúi đầu thấp hơn nữa, cậu chỉ biết âm thầm cầu nguyện rằng đối phương chưa nhận ra mình.

 

"Yến Lâm, người này là?" – Úy Khanh Duẫn hỏi.

 

"Đây là em trai tôi, Tiểu Nhung." – Tô Yến Lâm đáp nhẹ, không muốn nói quá nhiều trước mặt Úy Khanh Duẫn.

 

Nhưng anh ta rất nhanh nhận ra khi ánh mắt Úy Khanh Duẫn rơi lên người Tô Nhung, gương mặt hắn rõ ràng thoáng qua một nét kinh ngạc.

 

Tô Yến Lâm lập tức nheo mắt lại, giọng điệu thản nhiên nhưng ẩn ý: "Cậu quen Tiểu Nhung à?"

 

Câu hỏi vừa dứt, Úy Khanh Duẫn đã nhìn về phía Tô Nhung, trả lời lạnh nhạt:

 

"Không quen."

 

Nghe vậy, toàn thân Tô Nhung cứng đờ.

 

Đôi môi nhợt nhạt mím chặt, ánh mắt cụp xuống, cậu lặng lẽ nhìn ly nước chanh trước mặt, cố gắng thu lại sự tồn tại của mình.

 

Thật ra thì... cậu vốn không hy vọng Tô Yến Lâm biết chuyện giữa mình và Úy Khanh Duẫn. Cũng sớm đoán trước Úy Khanh Duẫn sẽ không nhận quen cậu, bởi quan hệ giữa hai người vốn chỉ là "thỏa thuận".

 

Nhưng... không hiểu sao, khi nghe hắn thẳng thừng phủ nhận, cậu lại thấy buồn. Buồn một cách mơ hồ, khó diễn tả.

 

"Không quen sao?" – Tô Yến Lâm trầm giọng lặp lại, đồng thời nhận thấy rõ sự thay đổi cảm xúc trên gương mặt Tô Nhung. Anh ta thu lại ánh nhìn, chuyển hướng câu chuyện: "Trước nghe nói cậu đến nước G, mọi chuyện giải quyết ổn thỏa chứ?"

 

"Ổn rồi. Chỉ có chút trục trặc với bên cung ứng, giờ đã thương lượng xong." – Úy Khanh Duẫn trả lời vắn tắt, rồi nói tiếp: "Tối nay tôi còn phải gặp khách hàng, xin phép đi trước."

 

"Ừ, lần sau gặp lại nói chuyện tiếp."

 

Đợi Úy Khanh Duẫn rời đi, nụ cười lịch thiệp trên gương mặt Tô Yến Lâm cũng dần biến mất. Anh ta nhìn cậu em trai đang ngồi lặng thinh, giọng nói trầm thấp mang theo chút quan tâm: "Tiểu Nhung sao vậy?"

 

"Sao đột nhiên lại không vui?"

 

"Không có... không buồn mà..."

 

Tô Nhung lí nhí phủ nhận, nhưng người tinh ý ai nhìn vào cũng thấy cậu đang tủi thân.

 

Chắc chắn là tủi thân rồi — làm sao mà không?

 

Dù mối quan hệ giữa cậu và Úy Khanh Duẫn chỉ là quan hệ hợp đồng, nhưng hơn hai năm trời "làm công" vất vả, vậy mà chỉ một câu "không quen" đã xóa sạch tất cả.

 

Hai năm trời nhẫn nhịn chịu đựng tính khí thất thường của hắn... Cuối cùng lại bị phủi sạch không thương tiếc.

 

Càng nghĩ càng ấm ức.

 

Cái người Úy Khanh Duẫn này sao mà quá đáng thế chứ! Trước mặt cậu thì lạnh lùng như băng, vậy mà vừa rồi đối với Tô Yến Lâm thì lại dịu dàng, dễ chịu đến lạ thường.

 

Dịu dàng thật đấy. Dù cậu không dám ngẩng đầu, chỉ cần nghe giọng thôi cũng thấy thái độ kia mềm mỏng biết bao — chẳng có chút nào giống khi hắn nói chuyện với cậu.

 

Sao mà khác biệt lớn như vậy chứ? Rõ ràng cậu cũng mang họ Tô, cũng có chút giống Tô Yến Lâm đấy thôi...

 

Khoan đã...

 

Nghĩ tới "giống", Tô Nhung bỗng nhớ ra — từ nhỏ tới lớn, ai gặp cậu và Tô Yến Lâm cũng đều nói một câu: "Hai anh em họ này trông giống nhau thật đấy."

 

Chỉ là bây giờ ai cũng lớn cả rồi, ngoại hình, tính cách, khí chất đều đã khác đi nhiều.

 

Dòng suy nghĩ dần rõ ràng, trong lòng Tô Nhung dấy lên một nghi ngờ táo bạo.

 

Cậu ngẩng đầu, nhìn người anh trai với phong thái của một tinh anh giới kinh doanh trước mặt, cẩn trọng hỏi: "Anh... anh với ngài Úy kia quen nhau từ khi nào vậy?

Bình Luận (0)
Comment