Đặc biệt là Hình Diễm Thần, vừa mới tiếp quản tập đoàn Hình thị không lâu, hắn ta đã đàm phán được một thương vụ lớn. Nếu thương vụ này thành công, chắc chắn sẽ giúp hắn ta đứng vững trong nội bộ Hình thị.
Thế nhưng, một vụ làm ăn đang tiến triển suôn sẻ lại bất ngờ xảy ra vấn đề.
Chỉ vì một sơ suất nhỏ trong khâu tiếp nhận mà đối phương ngay lập tức trở mặt.
Sau khi tốn không ít công sức để giữ lại thương vụ, khi ngồi phân tích lại toàn bộ quá trình, Hình Diễm Thần phát hiện ra có dấu hiệu cho thấy ai đó đã âm thầm phá hoại.
Hắn ta đi đường vòng, nhờ cậy đủ mối quan hệ, cuối cùng cũng nghe ngóng được chút tin tức.
"Tổng giám đốc Hình, việc Tập đoàn Trường Tân bất ngờ trở mặt là có nguyên nhân cả đấy."
Người kia ngập ngừng một lát rồi hạ thấp giọng, "Tôi cho anh một lời khuyên, gần đây Hình thị có phải đã chọc vào chuyện gì rắc rối không?"
"Rắc rối gì cơ?"
"Ài..." Người đó tỏ vẻ khó nói, chần chừ một hồi, "Tôi cũng chỉ nghe người ta đồn thôi, ai cũng nói Tổng giám đốc điều hành của Trường Tân khá thân thiết với cậu cả nhà họ Hứa."
"Hứa gia, chính là Hứa gia ở đế đô..."
Dường như không thể nói thêm gì nữa, người kia lập tức im bặt, sau khi dứt lời liền nhanh chóng rời khỏi, để lại một mình Hình Diễm Thần đứng sững tại chỗ.
Nhìn cánh cửa vừa khép lại, Hình Diễm Thần thu lại ánh mắt, đôi con ngươi dần tối sầm.
Rõ ràng, người không mời mà đến kia là có người cố ý sắp đặt để đến cảnh báo hắn ta.
Về cái gọi là Hứa gia, Hình Diễm Thần không biết nhiều. Bởi người nhà họ Hứa từ trước đến nay luôn cực kỳ kín tiếng, gần như chưa từng lộ diện, nhưng những lời đồn về Hứa gia thì lại không thiếu.
Chỉ cần nhìn vào quy mô ngành nghề mà Hứa gia chiếm giữ — toàn là những lĩnh vực béo bở nhất ở thủ đô, cũng đủ để người ta hiểu.
Huống hồ gì ông cụ nhà họ Hứa vốn đã là một nhân vật truyền kỳ.
Năm xưa, ông ấy là người có thể đứng cạnh nhân vật quyền lực nhất đế đô — quyền thế sâu không lường nổi.
Nhưng nhà họ Hứa lại vô cùng khôn ngoan, thấm thía đạo lý "cây cao thì đón gió".
Mấy năm nay, họ ngày càng kín đáo, thậm chí rất ít khi xuất hiện trước công chúng. Khiến người ngoài mỗi lần nghe đến Hứa gia, lại vô thức cho rằng không thể là nhà họ Hứa kia được.
Làm sao có chuyện một gia tộc khủng khiếp như thế lại để ý đến mình chứ?
Họ làm gì rảnh đến thế.
Thế mà, tình huống này lại đang thực sự xảy ra.
Khẽ lặp lại hai chữ "Hứa gia" trong miệng, ánh mắt Hình Diễm Thần trở nên âm trầm, hàng lông mày sắc nét cũng cau chặt lại.
Người mang họ Hứa từng tiếp cận hắn ta, chỉ có Hứa Cảnh Dịch.
Thế nhưng hắn ta đã từng cho người điều tra anh ta, kết quả trả về lại hoàn toàn bình thường — chỉ là một doanh nhân trẻ rất đỗi bình thường mà thôi.
Thế nhưng đến hôm kia, khi hắn ta cho người điều tra lại, lần này lại thu được một nguồn tin rất mơ hồ — Hứa Cảnh Dịch dường như có mối quan hệ thân thiết với Hứa gia.
Vừa nghĩ đến đây, Hình Diễm Thần liếc sang Sở Lam đang ngồi bên cạnh, hỏi thẳng: "Gần đây, chuyện làm ăn của nhà cậu hình như cũng xảy ra vấn đề phải không?"
"Đừng bất ngờ, là ông nội tôi vô tình nhắc tới nên tôi mới biết."
Hắn ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Chắc cũng có liên quan đến Hứa gia đúng không?"
Nghe vậy, Sở Lam không trả lời ngay. Anh ta suy nghĩ rồi đáp: "Dạo gần đây tôi đi công tác liên tục, cũng không rõ tình hình làm ăn trong nhà, nhưng đúng là gặp phải không ít cản trở."
"Công tác? Cậu là giáo viên, công tác cái gì?"
"Chương trình trao đổi giữa các trường đại học."
Sở Lam đơn giản giải thích, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc:
"Nhưng lạ lắm, những chương trình trao đổi kiểu này thường diễn ra vào nửa đầu năm, năm nay lại bị đẩy lên sớm bất thường."
"Hơn nữa viện trưởng còn yêu cầu tôi nhất định phải có mặt. Hồi đó tôi không nghĩ gì, nhưng giờ nhớ lại... quả thật có phần đáng ngờ."
Rất có thể, thật sự có người âm thầm thao túng.
"Tôi đoán chuyện này cũng có liên quan đến Hứa Cảnh Dịch." Giọng Hình Diễm Thần trầm xuống, sắc mặt trở nên nghiêm túc: "Hắn ta làm vậy chẳng qua là muốn đuổi chúng ta ra khỏi thủ đô."
"Cậu nghĩ xem, mục đích thật sự của hắn ta là gì?"
Tại sao lại phải đẩy họ rời khỏi thủ đô?
Rốt cuộc là vì điều gì?
"Hừ, xem ra cậu cũng nghĩ tới rồi."
Thấy Sở Lam hơi khó chịu, Hình Diễm Thần lại khẽ nhếch môi, nhưng trong đôi mắt kia không có lấy một tia cười.
"Hắn ta không muốn chúng ta gặp được Tô Nhung."
Lời vừa dứt, cả căn phòng lập tức chìm vào im lặng.
Hình Diễm Thần cầm ly rượu mạnh lạnh đóng cặn trên bàn, uống một ngụm, ánh mắt dừng lại trên hình ảnh Tô Nhung với mái tóc dài đang livestream, đôi mắt dần tối lại:
"Cậu nói xem, người đang giành top 1 với chúng ta trong livestream của Tô Tô... có phải là hắn ta không?"
Sở Lam cũng nhìn về phía màn hình, ánh mắt rơi lên người cậu thiếu niên đang say mê ca hát, trầm giọng: "Có khả năng."
"Thế cậu nghĩ... chúng ta nên làm gì tiếp theo?"
...
Buổi livestream cuối cùng cũng kết thúc, Tô Nhung tắt hết thiết bị rồi đi tìm Hứa Cảnh Dịch.
Cậu nhẹ nhàng gõ cửa phòng làm việc, chỉ ló đầu vào trong.
"Anh Cảnh Dịch ơi, em xong rồi."
Lúc này trên người cậu vẫn còn mặc bộ váy kia, có vẻ vẫn chưa quen với việc mặc đồ con gái mà phải đối mặt với người khác ngoài đời thực.
Ánh mắt ngại ngùng rơi xuống sàn gỗ sẫm màu, giọng cậu lí nhí:
"Em... em đi thay đồ đây. Rồi mình ra ngoài ăn nhé."
"Ừ."
Hứa Cảnh Dịch nhìn chăm chú vào cậu thiếu niên đang e thẹn, ánh mắt từ gương mặt Tô Nhung chậm rãi trượt xuống, cuối cùng dừng lại ở phần ngực.
Giọng anh khàn khàn:"Vậy em mau thay đồ đi."
"Vâng ạ." Tô Nhung khẽ gật đầu rồi xoay người đi. Nhưng như sực nhớ ra điều gì, cậu bất ngờ quay đầu lại:
"À đúng rồi... anh Cảnh Dịch..."
"Vừa nãy anh chắc là không xem livestream của em đâu nhỉ?"
Việc mặc váy và hát trước đám đông qua màn hình livestream đã trở thành chuyện bình thường với Tô Nhung. Nhưng nếu trong số khán giả có người quen, thì đúng là xấu hổ muốn chết.
Trước khi lên sóng, cậu đã nhấn mạnh hàng trăm lần rằng Hứa Cảnh Dịch tuyệt đối không được vào xem. Thế nhưng cậu vẫn lo lắng không biết anh có lén vào xem không.
"Không có đâu, anh bận làm việc suốt."
Hứa Cảnh Dịch vừa nói, vừa xoay màn hình máy tính về phía Tô Nhung như để chứng minh lời mình nói, gương mặt lộ vẻ hơi tổn thương: "Tiểu Nhung lại không tin anh sao?"