Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát

Chương 84

"Không có gì đâu, em chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi mà..."
Biết rõ bản thân có phần chột dạ, Tô Nhung luống cuống vung tay xua đi, vừa cười gượng vừa nói dứt câu đã vội vàng rời khỏi thư phòng, chỉ sợ Hứa Cảnh Dịch đột nhiên giữ cậu lại tra hỏi đến cùng.

 

...Nhưng cũng không thể trách cậu nghĩ nhiều được.

 

Bởi vì buổi livestream chiều nay, so với những lần trước thì rõ ràng đã bớt náo nhiệt hơn, vậy mà lại đột ngột xuất hiện hai ID lạ hoàn toàn mới, không nói lời nào, chỉ lẳng lặng spam quà tặng điên cuồng.

 

Đặc biệt hơn nữa, cả hai ID đều là tài khoản mới lập, danh sách theo dõi chỉ có mỗi mình cậu — nếu nói họ là khán giả qua đường thì ai mà tin nổi?

 

Chưa kể, họ đâu có tặng mấy món quà bình thường.

 

Trời mới biết, khi mở phần quản lý tài khoản ra để kiểm tra số dư, cậu đã há hốc miệng vì kinh ngạc.

 

Vừa thay chiếc váy trên người, Tô Nhung vừa không ngừng suy nghĩ xem rốt cuộc hai ID đó là ai.

 

Tuy chiếc váy kia khá mát mẻ vì ít vải, nhưng thiết kế ôm sát vẫn không thể nào thoải mái bằng quần áo thường ngày của cậu.

 

Cậu ôm chiếc váy vừa thay ra, định tìm một cái túi để đựng rồi mang theo. Nhưng khi cúi xuống, cậu lại nhìn thấy hai tờ giấy ăn nhàu nát rơi trên sàn.

 

Vèo một cái, chuyện lúc nãy mà cậu suýt nữa đã quên liền ập về như cơn sóng.

 

*

 

"Thay đồ xong rồi à?"

 

Hứa Cảnh Dịch đứng chờ cạnh cửa kính lớn trong phòng khách, nghe thấy tiếng bước chân phía sau thì quay lại, vừa hay trông thấy cậu thiếu niên đang cúi đầu, lặng lẽ bước tới gần.

 

"Em sao thế? Mặt sao đỏ vậy?"

 

Tô Nhung khẽ lườm anh một cái.

 

Mặt cậu đỏ như vậy, còn không phải là vì vừa nhìn thấy hai tờ giấy ăn đó, lại nhớ tới cảnh đối phương từng dùng tay giúp cậu nhét chúng vào bên trong ngực.

 

Cả người lại bắt đầu nóng bừng lên, cứ như nơi nào từng bị anh chạm qua đều thiêu đốt, khiến cậu xấu hổ muốn chui xuống đất.

 

Quá mất mặt... chắc phải mất vài ngày cậu mới có thể xóa ký ức đó đi được.

 

Nhìn thấy Tô Nhung chỉ đỏ mặt mà không nói lời nào, Hứa Cảnh Dịch hơi nhướng mày — không ngờ cậu lại ngượng đến vậy chỉ vì chuyện đó.

 

Anh bước tới, khẽ xoa đầu cậu một cái đầy cưng chiều: "Đi thôi, đến giờ ăn tối rồi."

 

"Vâng..."

 

*

 

Bữa tối hôm đó được chuẩn bị đơn giản.

 

Sau khi ăn xong, ban đầu Hứa Cảnh Dịch còn định đưa Tô Nhung ra ngoài hóng gió một vòng, nhưng nghe cậu nói muốn về trường sớm thì đành thôi.

 

Xe dừng lại trước cổng trường. Sau khi cầm túi đựng quần áo, chào tạm biệt với Hứa Cảnh Dịch, Tô Nhung quay người đi thẳng về phía ký túc xá.

 

Vừa đi qua khu giảng đường, lúc ngang qua bồn hoa, một giọng nói bỗng gọi cậu lại.

 

Khi cậu nhìn về phía giọng nói thì thấy Sở Lam đang đứng dưới ánh đèn đường. Tô Nhung khựng lại, rồi nhỏ giọng gật đầu chào: "Chào thầy Sở."

 

"Lâu rồi không gặp, Tô Tô."

 

Quả thật đã lâu không gặp, tính kỹ thì cũng đã hơn hai tuần rồi cậu chưa thấy mặt thầy Sở. Mấy tiết học trước, lớp của cậu cũng toàn là giảng viên khác dạy thay, nghe nói là do thầy Sở ra ngoài tham gia chương trình trao đổi.

 

"Thầy Sở, chương trình trao đổi xong rồi ạ?"
Tô Nhung tò mò hỏi.

 

Sở Lam gật đầu, "Xong rồi, tôi mới về hôm qua."

 

Anh ta hơi ngừng lại, sắc mặt có phần không vui: "Chỉ mới hai tuần không gặp, mà em đã lạnh nhạt như người xa lạ rồi."

 

Nghe vậy, Tô Nhung vội vàng phản ứng lại:
"Anh Sở à... em đâu có xa lạ với anh đâu, chỉ là..."

 

Sở Lam mỉm cười lắc đầu, bước vài bước đã đến trước mặt Tô Nhung. Ánh mắt lướt qua túi quần áo cậu đang cầm, khẽ lóe sáng:  "Em đang về ký túc à?"

 

"Dạ vâng, em đang về phòng."

 

Nhìn nét mặt anh ta có vẻ như muốn nói lại thôi, Tô Nhung do dự một lúc, rồi nhẹ giọng hỏi: "Anh Sở... anh làm sao vậy?"

 

Cậu không để ý rằng sau khi hỏi câu đó, mắt Sở Lam khẽ lóe lên tia sáng lạnh. Chỉ thấy anh ta nhẹ nhàng thở dài, chậm rãi nói: "Dạo này anh có một chuyện rất phiền lòng."

 

Sắc mặt anh ta hiện rõ vẻ bối rối:
"Nhưng mà chuyện này... anh cũng không biết phải nói thế nào nữa."

 

Lại một tiếng thở dài. Khuôn mặt vốn luôn ôn hòa và tuấn tú của anh ta lúc này tràn đầy vẻ phiền muộn, cứ như tâm trạng cả người đều bị chuyện đó ảnh hưởng nặng nề.

 

"Xin lỗi nhé, không phải anh cố tình nói ra mấy chuyện này, nhưng mà..."

 

Anh ta dừng lại, giọng trầm buồn:
"Thật lòng thì... ở trường này, anh không có đồng nghiệp nào để giãi bày tâm sự cả, nên... mới vô thức nói với em vài câu."

 

"Dạ, không sao đâu ạ!"
Tô Nhung nghe vậy thì lập tức khẩn trương, vội vã an ủi: "Em... em có thể nghe anh tâm sự mà."

 

"Thật chứ?"

 

Tô Nhung gật đầu mạnh một cái, quên cả chuyện về phòng, nghiêm túc nhìn anh nói:
"Hay là... anh kể cho em nghe đi? Nói ra sẽ thấy nhẹ lòng hơn đó."

 

Sở Lam như đang suy nghĩ nghiêm túc, trầm mặc một lát rồi mới gật đầu.

 

Ánh mắt anh ta nhìn cậu thiếu niên đang lặng lẽ quan sát mình, giọng nói nhẹ như gió: "Vậy thì... chuyện này anh chỉ kể với một mình em thôi, hy vọng em có thể giúp anh nghĩ cách."

 

"Tô Tô, anh muốn hủy bỏ hôn ước với Hình Diễm Thần."

 

"Em có thể giúp anh không?

 

Chương 44

 

Tô Nhung cứ ngỡ là mình nghe nhầm.

 

Cậu sững người nhìn Sở Lam, không biết nên phản ứng ra sao.

 

Miệng mấp máy vài lần, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ dám khẽ hỏi một câu:
"Vì sao vậy ạ?"

 

"Bởi vì..."

 

Trong mắt Sở Lam hiện lên nét buồn man mác và vẻ khao khát được giải thoát:
"Anh và anh ta vốn chẳng có chút tình cảm nào cả. Cả hai đều bị gia đình ép buộc mới phải ký vào hôn ước đó."

 

Anh ta thở dài, giọng mang theo chút bất lực:  "Lúc đó là thời điểm Hình Diễm Thần vừa tiếp quản nhà họ Hình. Nếu liên hôn với nhà họ Sở, anh ta sẽ có chỗ đứng vững chắc hơn. Còn ông nội anh, lại từng nợ cụ ông nhà họ Hình một ân tình, nên mới đồng ý chuyện hôn sự đó."

 

"Vậy... nếu hai người hủy bỏ hôn ước, thì... hai bên gia đình có xảy ra vấn đề gì không ạ?"

 

"Anh cũng không chắc."
Sở Lam lắc đầu, vẻ mặt anh tuấn hiện rõ vẻ khó xử: "Anh muốn nói rõ ràng với Hình Diễm Thần, nhưng lại sợ... anh ta không đồng ý."

 

Chưa để Tô Nhung lên tiếng, anh ta đã nói tiếp: "Anh ta là người rất coi trọng lợi ích của công ty, cho nên..."

Bình Luận (0)
Comment