Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát

Chương 85

Không ngờ Sở Lam lại thổ lộ với cậu những lời từ tận đáy lòng như vậy, trong lòng Tô Nhung vô cùng kinh ngạc, nhưng bên ngoài vẫn cố giữ bình tĩnh, khẽ khàng an ủi:

 

"Anh Sở... chuyện này..."
Cậu ngập ngừng một chút, suy nghĩ xem nên nói thế nào cho phù hợp, "Hay là... anh thử nói chuyện với anh ta trước xem? Có khi... có khi anh ấy cũng không phải người quá cố chấp đâu..."

 

Càng nói, Tô Nhung càng nhỏ giọng, càng cảm thấy thiếu tự tin.

 

Bởi trong tiềm thức, Hình Diễm Thần đúng là kiểu người khá cố chấp. Dù tuổi tác không còn nhỏ, nhưng lại rất dễ xúc động.

 

Đặc biệt là những lần trước từng chạm mặt nhau, hành động của hắn ta thực sự quá mức bốc đồng.

 

Thật sự không hiểu ban đầu mình trúng tà gì mà lại đi thích người như vậy nữa.

 

"Anh ta có thể thật sự ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc với anh sao?"
Trong mắt Sở Lam cũng tràn đầy nghi ngờ, hai hàng lông mày nhíu lại, anh ta nói:
"Tô Tô, ngày mai em có thể đi cùng anh đến gặp anh ta không?"

 

Thấy vẻ mặt Tô Nhung có vẻ muốn từ chối, ánh mắt Sở Lam khẽ tối lại, giọng cũng trùng xuống nghe đầy cô đơn:
"Anh không muốn một mình đối mặt với anh ta..."

 

"Em có thể đi cùng anh không?"

 

Đúng là... thầy giáo vẫn luôn biết cách nắm bắt tâm lý học sinh.

 

Chỉ cần lộ ra một chút vẻ buồn bã, lại nói thêm vài câu khiến người ta không nỡ từ chối, nếu không phải là chuyện gì quá đáng, thì đa số người đều sẽ gật đầu đồng ý.

 

Hơn nữa, con người thường hay thương cảm kẻ yếu, mà Sở Lam lại khéo léo đẩy vai "người xấu" về phía Hình Diễm Thần, để mình trở thành "người đáng thương", như vậy thì càng dễ chiếm được lòng đồng cảm của thiếu niên.

 

Còn việc hình tượng của Hình Diễm Thần trong lòng Tô Nhung có bị ảnh hưởng hay không, anh ta không hề để tâm — chỉ cần Tô Nhung đứng về phía anh ta là đủ.

 

"Vậy... ngày mai em đi cùng anh."

 

Thấy chưa? Chỉ cần tỏ ra yếu thế một chút thôi, là có thể khơi dậy lòng thương nơi cậu nhóc ấy.

 

Mục đích đã đạt được.

 

"Tô Tô, cảm ơn em."
Sở Lam nhìn Tô Nhung đầy chân thành, "Nếu tối nay không gặp được em, có lẽ anh lại mất ngủ rồi."

 

"Anh Sở thường bị mất ngủ ạ?"

 

"Ừm."
Sở Lam gật đầu: "Gần đây cứ đến khuya là đầu lại đau, mất ngủ cũng mấy hôm rồi."

 

"Vậy phải làm sao đây... anh có đi khám chưa?"

 

Sở Lam lắc đầu, khóe môi khẽ cong lên nụ cười nhẹ:
"Anh không đi, vì anh tìm được bí quyết để dễ ngủ rồi."

 

Nghe đến đó, Tô Nhung không khỏi tò mò: "Là bí quyết gì vậy ạ?"

 

"Ừm..."
Sở Lam ngập ngừng: "Bí quyết này... khó nói lắm."

 

Tưởng rằng đối phương không muốn bị đào sâu chuyện riêng, Tô Nhung cũng không hỏi tiếp.

 

Hai người lại nói chuyện thêm vài câu, sau khi hẹn rõ thời gian gặp vào ngày mai, cậu mới chào tạm biệt và quay về ký túc xá.

 

Ánh mắt Sở Lam nhìn theo bóng cậu thiếu niên nhỏ nhắn đang dần đi xa, càng lúc càng sâu thẳm. Đôi môi mỏng khẽ cong lên một nụ cười khó phát hiện.

 

Anh ta thì thầm thật khẽ:

 

"Bí quyết của anh chính là em."

 

"Tô Tô yêu dấu của anh..."

 

*

 

Hôm sau, sau khi tan học, Tô Nhung vội vã đến chỗ đã hẹn với Sở Lam.

 

"Em xin lỗi, anh Sở, em đến muộn rồi."

 

Vừa đẩy cửa quán cà phê bước vào, Tô Nhung đã nhanh chóng nhận ra Sở Lam đang ngồi yên lặng ở một góc, liền vội vàng chạy tới. Còn chưa kịp ngồi xuống đã vội vàng xin lỗi.

 

Thật ra cậu vốn có thể đến sớm hơn, nhưng vì tiết học cuối bị giáo viên kéo dài, lúc rời khỏi lớp lại trùng với nhóm sinh viên khác đang đến học, nên mất thêm chút thời gian ngay trước cửa.

 

"Không sao đâu."

 

Sở Lam có vẻ như vừa trầm tư suy nghĩ điều gì đó, thấy Tô Nhung đến thì trên gương mặt điển trai liền nở một nụ cười dịu dàng quen thuộc, ánh mắt cũng ánh lên niềm vui.

 

"Anh cũng mới đến chưa lâu."

 

Anh ta đẩy ly cà phê trước mặt sang phía Tô Nhung: "Giờ còn sớm, uống chút cà phê trước đã nhé."

 

Ly cà phê trước mặt tỏa ra mùi thơm nồng nàn quyến rũ, Tô Nhung khẽ gật đầu, cầm lên nhấp một ngụm.

 

Nhiệt độ vừa đủ, nhưng... vị lại hơi đắng.

 

Thấy cậu nhíu mày, Sở Lam hỏi: "Không hợp khẩu vị hả? Anh gọi ly khác cho em nhé."

 

"Không cần đâu ạ!"
Tô Nhung vội vàng xua tay ngăn lại: "Chỉ cần thêm chút sữa là được rồi."

 

Vừa nói, cậu vừa lấy một gói sữa nhỏ từ chiếc giỏ gỗ bên cạnh, thêm vào cà phê. Quả nhiên, mùi vị ngon hơn hẳn.

 

Vừa khuấy cà phê, Tô Nhung vừa hỏi:  "Khi nào thì tụi mình đi vậy ạ?"

 

"Chắc khoảng nửa tiếng nữa."
Sở Lam nhìn đồng hồ: "Anh hẹn anh ta lúc ba giờ, mình đến sớm khoảng mười phút là vừa."

 

"Uống xong ly cà phê này là đến giờ rồi."

 

Tô Nhung gật đầu, không có ý kiến gì. Nghĩ ngợi một lúc, cậu lại hỏi:
"Anh Sở... anh đã nghĩ ra nên nói gì với anh Hình chưa ạ?"

 

Nghe vậy, Sở Lam hơi khựng lại, rồi mới trả lời:
"Chưa... nãy giờ anh vẫn đang nghĩ, nhưng cảm thấy rất khó mở lời."

 

Nói rồi, gương mặt anh ta lộ rõ vẻ bối rối, trông như thật sự đang bị chuyện đó làm phiền.

 

Thấy vậy, Tô Nhung liền an ủi: "Em sẽ giúp anh nghĩ xem nên nói sao cho ổn."

 

"Tô Tô, em thật tốt."

 

Giọng nói của Sở Lam nhẹ nhàng vô cùng. Ánh mắt anh ta nhìn cậu ánh lên một tia sâu thẳm, khóe môi cũng khẽ cong lên dịu dàng.

 

Anh ta rất thích dáng vẻ quan tâm người khác của Tô Nhung.

 

Điều đó... khiến anh ta say mê.

 

*

 

Nửa tiếng trôi qua nhanh chóng. Sở Lam lái xe đưa Tô Nhung đến trụ sở của tập đoàn Hình thị. Sau khi báo danh ở quầy lễ tân, họ thuận lợi đi thẳng đến thang máy dẫn lên tầng cao nhất.

 

Nhìn cảnh vật bên ngoài thang máy ngày càng nhỏ lại theo độ cao tăng lên, Tô Nhung dần chìm vào dòng suy nghĩ của riêng mình.

 

Cậu nhớ lại những lần từng đến nơi này.

 

Hồi đó, trong đầu chỉ toàn là hình bóng Hình Diễm Thần, ngày nào cũng nghĩ cách tiếp cận hắn ta, muốn tặng vài món quà nhỏ để xích lại gần hơn. Gần như cách ngày cậu lại đến đây một lần.

 

Thế nhưng... cậu chưa từng được lên tầng cao như bây giờ.

 

Mỗi món quà nhỏ mà cậu mang theo đều chỉ có thể để lại ở quầy lễ tân. Nếu muốn đưa tận tay, thì chỉ có thể đứng chờ ngoài cửa công ty.

 

Vậy mà cho đến cuối cùng... Hình Diễm Thần vẫn chưa từng nhận lấy bất kỳ món quà nào của cậu.

Bình Luận (0)
Comment