Chẳng qua hắn ta chỉ tình cờ xuất hiện và kịp thời cứu cậu một lần lúc cậu không cẩn thận ngã cầu thang thôi, mà không hiểu sao Tô Nhung lại si mê người đó đến vậy?
Chuyện này đến chính cậu cũng không thể nói rõ.
"Tô Tô... Tô Tô... Em đang ngẩn người gì thế?"
Giọng nói bên tai càng lúc càng gần, cảm giác vai bị người ta vỗ nhẹ vài cái, Tô Nhung lúc này mới bừng tỉnh, trên mặt thoáng hiện vẻ ngượng ngùng: "Em vừa rồi mải nghĩ linh tinh..."
Mải nghĩ đến mức không hề nhận ra thang máy đã mở từ lúc nào.
Thấy Sở Lam vẫn đang giữ nút mở thang máy chờ mình, Tô Nhung vội vàng bước ra ngoài.
"Thật ngại quá..."
"Không sao."
Không thể kể lại những gì mình vừa nghĩ, Tô Nhung đành lảng tránh, trả lời cho có.
Thấy Sở Lam không hỏi gì thêm, trong lòng cậu lại cảm thấy lấn cấn và bất an.
Đến tận bây giờ, cậu vẫn không chắc liệu việc mình đi cùng Sở Lam đến đây có phải là quyết định đúng đắn hay không.
Dù rằng giờ cậu đã không còn ôm mộng gì với Hình Diễm Thần, nhưng chuyện từng điên cuồng theo đuổi vị hôn phu của Sở Lam là sự thật không thể phủ nhận. Thân phận ấy khiến cậu cảm thấy cực kỳ ngượng nghịu.
Nhưng chưa kịp nghĩ thêm gì, cậu đã được thư ký dẫn đến một phòng tiếp khách.
Ngồi cẩn thận bên cạnh Sở Lam, Tô Nhung căng thẳng đến mức cứ xoắn hai tay vào nhau, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm nước trên bàn để xoa dịu cảm xúc.
Dáng vẻ căng thẳng này sao có thể qua mắt được Sở Lam.
Ánh mắt hơi cụp xuống, anh ta đưa tay phủ lên đôi bàn tay lành lạnh của cậu, giọng nói dịu dàng: "Đừng căng thẳng, anh đã nghĩ ra nên nói gì với anh ta rồi."
"Là... là nói gì ạ?"
Ngẩng đầu nhìn Sở Lam, Tô Nhung ngạc nhiên nhận ra, chỉ với một câu nói nhẹ nhàng ấy, cậu đã dần trấn tĩnh lại. "Anh nghĩ ra một cách nói, nhưng cần em phối hợp."
Sở Lam không nói thẳng ra kế hoạch, chỉ dặn dò cậu: "Lúc đó, em chỉ cần phối hợp gật đầu là được, những chuyện khác không cần nói gì cả."
"Nếu anh ta có hỏi em, em cũng có thể không trả lời."
"Cứ để mọi việc cho anh lo. Đừng sợ."
"Em..."
Tô Nhung hơi ngập ngừng, mơ hồ cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng nhất thời không thể nắm bắt được, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý theo lời đối phương:
Thấy cậu gật đầu, trong mắt Sở Lam thoáng hiện lên vẻ hài lòng.
Cả quá trình, Tô Nhung hoàn toàn bị Sở Lam dắt mũi.
Rõ ràng tối qua Sở Lam nói là sợ một mình đối mặt với Hình Diễm Thần, nên mới nhờ cậu đi cùng. Vậy mà giờ phút này, thái độ và cách làm của anh lại hoàn toàn trái ngược.
Sở Lam lúc này, lại giống như một người đàn ông mạnh mẽ, dẫn theo người mình yêu đến đối đầu với kẻ cản trở tình cảm của họ.
Chỉ có thể nói là phản ứng của Tô Nhung vẫn còn hơi chậm. Nếu có thêm thời gian suy nghĩ, chắc chắn cậu sẽ nhận ra có gì đó không đúng.
Nhưng... cậu không còn thời gian nữa.
Cửa phòng tiếp khách mở ra, người đàn ông được nhắc đến suốt từ nãy đến giờ cuối cùng cũng xuất hiện.
Nhìn Hình Diễm Thần bước vào với vẻ mặt lạnh tanh, Tô Nhung vừa chạm vào ánh mắt đối phương đã vội vàng né tránh, bối rối cúi đầu nhìn chằm chằm vào ly nước trước mặt.
"Các người đến đây làm gì?"
Giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía bên kia bàn. Khi Tô Nhung còn đang do dự không biết có nên mở lời không thì bên cạnh đã vang lên tiếng nói của Sở Lam:
"Hình Diễm Thần, hôm nay tôi đến đây để nói với anh một chuyện."
"Ồ? Chuyện gì?"
Hình Diễm Thần nhướng mày, ánh mắt lại dừng lại trên cậu thiếu niên đang cúi đầu bên cạnh Sở Lam.
Giây tiếp theo, bờ vai nhỏ nhắn ấy bị một cánh tay vòng qua ôm lấy.
Sắc mặt Hình Diễm Thần khẽ trầm xuống, đang định mở miệng bảo Sở Lam buông tay khỏi Tô Nhung, thì đã nghe thấy hai câu khiến hắn ta hoàn toàn bất ngờ.
"Tôi muốn hủy bỏ hôn ước với anh."
"Bởi vì... tôi và Tô Tô đang yêu nhau."
Chương 45
Câu nói của Sở Lam không chỉ khiến Hình Diễm Thần kinh ngạc, mà ngay cả nhân vật chính là Tô Nhung cũng vô cùng sửng sốt. Cậu gần như không phản ứng kịp.
Cậu hoàn toàn sững sờ.
Tại sao Sở Lam lại nói như vậy?
Ngơ ngác nhìn người đàn ông đang nhìn mình đầy "thâm tình", Tô Nhung còn chưa kịp mở miệng thì Hình Diễm Thần đã giận dữ quát lên: "Cậu nói lại lần nữa xem?!"
Quay đầu nhìn về phía anh ta, chỉ thấy Hình Diễm Thần nhướng mày, gương mặt đầy vẻ lạnh lẽo, trong ánh mắt nhìn cậu hiện rõ cơn tức giận.
Bị hắn ta dọa đến sợ, toàn thân Tô Nhung khẽ run lên, ánh mắt né tránh, không dám nhìn thẳng.
Chứ đừng nói là lên tiếng — cậu hoàn toàn không dám hé môi.
Trái ngược với phản ứng của cậu, Sở Lam nghe vậy không hề lùi bước, ngược lại còn mỉm cười khinh miệt: "Tai anh có vấn đề à?"
"Vậy để tôi nhắc lại lần nữa: Tôi và Tô Tô đang ở bên nhau. Làm phiền anh ký vào giấy hủy hôn ước."
Nói rồi, anh ta lấy từ túi bên cạnh ra hai bản hợp đồng: "Tôi đã nhờ luật sư soạn sẵn, anh xem qua đi, nếu không có gì thì ký vào. Tôi đã ký rồi. Sau khi cả hai ký xong, tôi sẽ tự mình giải thích với ông nội."
Nghe xong những lời lẽ rõ ràng và dứt khoát ấy của Sở Lam, Hình Diễm Thần tức đến bật cười, nghiến răng nói: "Đây là cái 'cách giải quyết hay' mà cậu nói đó à?"
Câu nói nửa chừng đó, Tô Nhung nghe không hiểu, nhưng Sở Lam thì hiểu rất rõ.
Anh ta chỉ thản nhiên đáp lại bằng một tiếng "ừ".
Chiều hôm qua, sau khi hai người họ xem xong buổi livestream của Tô Nhung, đã bắt đầu bàn bạc cách đối phó với Hứa Cảnh Dịch, người lúc nào cũng bám dính lấy Tô Nhung.
Nhưng vì không hiểu rõ về Hứa Cảnh Dịch, nên tạm thời không nghĩ ra phương án hiệu quả.
Thế là chủ đề chuyển hướng — sang Tô Nhung.
Qua thời gian tiếp xúc và thăm dò, cả hai đã dần nhận ra đối phương đối với Tô Nhung... rốt cuộc có thái độ như thế nào.