Thấy trên mặt Hứa Cảnh Dịch có vết thương, Tô Nhung cẩn thận đưa tay lên, muốn chạm vào nhưng lại không dám: "Có đau không anh?"
"Không đau."
Hứa Cảnh Dịch nắm lấy bàn tay trắng mịn ấy, khi thấy trên cổ tay mảnh khảnh kia còn hằn rõ dấu vết bị bóp đỏ lên, ánh mắt anh chợt trầm xuống, cố gắng đè nén sự điên cuồng vẫn chưa hoàn toàn tan biến nơi đáy mắt.
Anh vuốt nhẹ lên cổ tay ấy, đầy xót xa, như muốn xóa đi vết thương kia.
Thật đáng tiếc khi nãy chưa ra tay tàn nhẫn hơn...
Không biết Hứa Cảnh Dịch đang nghĩ gì, Tô Nhung hít hít mũi, đưa tay lau đi giọt nước còn đọng trên mi, giọng vẫn mang theo chút lo lắng: "Liệu Hình Diễm Thần có tìm anh gây chuyện không?"
Lúc nãy không chỉ bảo vệ mà cả cảnh sát cũng đến, cậu còn nghe thấy cả luật sư nói chuyện nữa.
Lần này không giống như những lần trước, cậu cảm thấy sự việc này rất khó giải quyết.
Giờ đây, Tô Nhung chỉ lo lắng cho Hứa Cảnh Dịch, hoàn toàn không buồn nghĩ đến chuyện Hình Diễm Thần bị đánh tơi tả nằm dưới đất.
Nhưng như thế là quá đỗi bình thường — đối với Tô Nhung, Hứa Cảnh Dịch mới là người quan trọng hơn tất cả.
Huống chi khi nãy, Hình Diễm Thần đã túm cậu, lớn tiếng đe dọa và uy *****. Hành vi ấy đã để lại một bóng đen rất lớn trong lòng cậu, làm gì còn có thể quan tâm hắn ta được nữa?
Chỉ cần nghĩ đến tính cách thù dai của Hình Diễm Thần, Tô Nhung lại càng thêm lo lắng.
"Anh không sao đâu."
Hứa Cảnh Dịch biết chắc Hình Diễm Thần sẽ nắm lấy cơ hội này, nhưng anh không hề sợ hãi.
Anh tin chắc Hình Diễm Thần sẽ không làm nên chuyện.
Biết nói vậy vẫn không thể hoàn toàn an ủi được Tô Nhung, anh dừng một chút rồi bổ sung: "Luật sư Tiêu là luật sư riêng của anh, có biệt danh là 'tướng quân toàn thắng'. Từ lúc hành nghề đến giờ chưa từng thua một vụ kiện nào, nên em không cần lo đâu."
Vừa nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, Hứa Cảnh Dịch vừa đổi đề tài, hỏi:
"Tiểu Nhung, sao em lại đến tập đoàn Hình thị?"
"Là anh Sở Lam bảo em đi cùng..."
Tô Nhung không suy nghĩ gì mà kể lại hết toàn bộ nguyên nhân sự việc cho anh nghe.
Vừa dứt lời, cậu nghe thấy anh hỏi: "Sở Lam nói với hắn ta là cậu ta đang quen em?"
"Ừm." Tô Nhung gật đầu, rồi vội vàng bổ sung:
"Nhưng em không có thừa nhận."
Ngay cả khi nãy ở trong hoàn cảnh như thế, cậu cũng không hề nhận lời, vì cậu biết có những lời nói dối không thể tùy tiện thốt ra.
Quả nhiên, sau khi nghe được câu trả lời ấy, trên mặt Hứa Cảnh Dịch hiện ra một nụ cười hài lòng, sự tàn bạo còn sót lại trong mắt cuối cùng cũng hoàn toàn tan biến.
Giây phút ấy, cả người anh trở lại dáng vẻ ấm áp ôn nhu như thường ngày.
Anh khẽ lẩm bẩm: "Không thừa nhận là đúng rồi."
Nếu không... anh cũng không dám chắc bản thân sẽ làm ra chuyện gì điên rồ nữa.
*
Chương 47
Những ngày sau đó, Tô Nhung luôn trong trạng thái thấp thỏm bất an.
Cậu nghĩ Hình Diễm Thần sẽ sớm ra tay với Hứa Cảnh Dịch, nhưng đã gần một tuần trôi qua rồi mà vẫn không thấy có động tĩnh gì.
Ngoài ra, mấy hôm nay cậu cũng không còn thấy bóng dáng Sở Lam ở trường nữa.
Thật kỳ lạ.
Thấy Hứa Cảnh Dịch đang ung dung dùng bữa, Tô Nhung âm thầm đặt đũa xuống, lấy khăn giấy lau miệng.
Thấy cậu ăn quá ít, Hứa Cảnh Dịch hơi cau mày, nhẹ giọng hỏi:
"Không hợp khẩu vị à? Hay để anh gọi món khác nhé?"
Tô Nhung lắc đầu:
"Không phải không hợp ạ."
Ngược lại, cả bàn toàn là những món cậu thích. Chỉ là cậu ăn không vào — vì tâm trạng quá nặng nề.
Thấy cậu cúi đầu không nói lời nào, Hứa Cảnh Dịch hơi nheo mắt, đặt đũa xuống, rót cho cậu một ly nước nóng.
Anh hỏi bằng giọng bình thản: "Tiểu Nhung, em đang nghĩ gì vậy?"
Hai tay nâng ly nước, cậu khẽ nhấp từng ngụm nhỏ. Nghe vậy, Tô Nhung không nghĩ ngợi liền nói: "Em đang nghĩ về Hình Diễm Thần..."
"Em nghĩ đến ai?"
Giọng nói bên tai bỗng trở nên nguy hiểm. Ngước mắt lên, cậu bắt gặp ánh mắt sâu thẳm như mực của người đối diện, Tô Nhung lập tức nhận ra mình vừa lỡ lời.
Cậu đặt vội ly nước xuống, cuống quýt xua tay, ấp úng giải thích:
"Em... em muốn nói là, em đang lo Hình Diễm Thần không biết khi nào sẽ đến gây phiền phức cho anh..."
Sau khi nghe lời giải thích, sắc tối trong mắt Hứa Cảnh Dịch vơi đi đôi chút, môi anh hơi cong lên, nhàn nhạt nói: "Hắn không có rảnh để mà gây chuyện với anh đâu."
Hả?
Câu trả lời đó khiến Tô Nhung có chút ngẩn ra, cậu há miệng định nói gì đó nhưng rồi lại không thốt nên lời.
Bàn tay nhỏ bị anh khẽ xoa, rồi bị ép cầm đũa trở lại, trong bát đã có thêm mấy món ăn.
"Ăn cơm trước đã, ăn xong anh sẽ kể cho em nghe kỹ hơn."
Hứa Cảnh Dịch rất biết cách dỗ Tô Nhung, giống như buộc củ cà rốt trước mặt con ngựa nhỏ, dụ dỗ cậu ngoan ngoãn ăn trưa cho xong.
Thấy cậu bắt đầu chịu ăn, anh nở nụ cười dịu dàng, nhưng trong đáy mắt lại tối dần khi nhớ lại điều gì đó.
Hình Diễm Thần không phải là không làm gì.
Thực tế, ngay ngày hôm sau khi sự việc xảy ra, hắn đã bắt đầu hành động rồi.
*
"Cậu nói gì?!"
Hình Diễm Thần tưởng mình nghe nhầm, kinh ngạc nhìn luật sư trong nhóm, giọng cao hẳn lên: "Cậu lặp lại lần nữa — hắn nộp cái gì?!"
Vị luật sư đứng đầu hơi hoảng, run tay nhận tập hồ sơ từ trợ lý rồi đưa đến trước mặt hắn: "Tổng giám đốc Hình, đây là bản giám định tâm thần mà anh ta cung cấp."
Nhìn chằm chằm vào bản báo cáo, sắc mặt Hình Diễm Thần đen kịt. Hắn ta tiện tay lật vài trang rồi ném mạnh sang một bên.
Trừng mắt nhìn luật sư, hắn gằn giọng:
"Chỉ vì hắn bị bệnh tâm thần mà không thể khởi kiện vì tội cố ý gây thương tích à?!"
"Hắn giống người điên chỗ nào hả?!!"
Sở Lam cầm lấy tập hồ sơ trên bàn, sắc mặt cũng trở nên nặng nề, hỏi nhỏ:
"Chắc chắn đã điều tra rõ ràng chưa?"
"Chắc chắn rồi." Vị luật sư gật đầu: "Tuy bản báo cáo này đã được lập từ một năm trước, nhưng hiện vẫn còn hiệu lực, lại còn có xác nhận tư pháp, nên đúng là không thể buộc tội hình sự được."