Luật sư cũng đành bất lực, trong tay anh ta không chỉ có video giám sát ở phòng tiếp khách mà còn có cả nhân chứng.
Vốn dĩ cứ nghĩ mọi chuyện đã chắc thắng trong tay, không ngờ đối phương lại đưa ra được thứ đó, khiến vụ việc giờ chỉ có thể lập hồ sơ điều tra, hoàn toàn không thể cấu thành tội phạm.
Bầu không khí trong văn phòng lập tức trở nên tĩnh lặng, các luật sư nhìn nhau, ai nấy đều biết hiện tại Hình Diễm Thần đang nổi giận, chẳng ai dám hé miệng.
Bỗng có tiếng "ong ong ong" vang lên, mọi người trong văn phòng ngẩng đầu nhìn quanh, tìm xem ai lại không tắt chuông điện thoại.
"Chuyện gì?"
Giữ vẻ mặt lạnh lùng bắt máy, nhưng vừa nghe nội dung cuộc gọi, ánh mắt của Hình Diễm Thần lập tức lóe lên sát khí rợn người, khí áp quanh thân cũng tụt xuống.
"Bị hải quan giữ lại ?" Bàn tay đang cầm điện thoại siết chặt đến mức gân xanh nổi rõ, cơn giận ào ạt dâng lên. "Lý do giữ là gì?"
"... Khai báo giá trị không khớp với định giá?" Hình Diễm Thần lặp lại lời bên kia, rồi giận quá hóa cười: "Thế thì tại sao lô hàng tuần trước lại thông quan trót lọt?"
Mỗi khâu đều đã được sắp xếp ổn thỏa, hàng tuần trước cũng vào được hải quan, sao tuần này lại bị chặn?
Bảo không có người cố tình nhắm vào, có đánh chết hắn ta cũng không tin.
Không biết người đầu dây nói gì thêm, Hình Diễm Thần trầm mặc một lúc, ánh mắt càng trở nên sâu tối: "Khoan đã, điều tra cho tôi xem có ai đang âm thầm giở trò."
Cúp điện thoại, lửa giận vẫn còn hiện rõ giữa lông mày hắn, nhưng Hình Diễm Thần cố kìm nén cảm xúc, ra lệnh: "Luật sư Từ, chuyện đánh người tạm gác lại. Anh cũng nghe rồi đấy, lô hàng bị giữ rồi, xử lý chuyện này trước."
"Vâng, Tổng giám đốc Hình."
Chờ mọi người rời khỏi văn phòng, Sở Lam mới mở miệng: "Anh nghi ngờ là Hứa Cảnh Dịch?"
"Không phải nghi ngờ, tôi chắc chắn là hắn."
Giọng của Hình Diễm Thần lạnh như băng, nghiến răng ken két:
"Không phải hắn thì còn ai vào đây?"
"Tôi đúng là lần đầu biết tay nhà họ Hứa lại thò được dài như thế."
Nói xong, hắn ta cười lạnh một tiếng, nhìn sang Sở Lam với ánh mắt sắc như dao: "Tôi đoán, nhà họ Sở các cậu cũng bị nhắm tới rồi."
Nghe vậy, Sở Lam cau mày, định nói gì đó thì đúng lúc nhận được điện thoại từ người nhà.
Vừa nghe điện, sắc mặt anh ta liền thay đổi, ánh mắt trở nên trầm hẳn:
"Được, tôi lập tức quay về."
Nhìn thấy ánh mắt nhướng lên đầy ẩn ý của Hình Diễm Thần, Sở Lam để lại một câu trước khi rời đi: "Anh đoán đúng rồi, nhà họ Sở cũng bị nhắm vào rồi."
*
Chiếc xe dừng lại trước cổng trường, trước khi xuống xe, Tô Nhung lại hỏi để xác nhận lần nữa: "Anh Cảnh Dịch, bọn họ thật sự sẽ không làm gì anh chứ..."
"Em yên tâm."
Cắt ngang câu hỏi còn chưa nói hết của cậu, Hứa Cảnh Dịch bật cười, đưa tay vuốt nhẹ gò má Tô Nhung.
Bàn tay lớn đưa lên cao, định vuốt phẳng hàng lông mày đang nhíu chặt của cậu.
Không muốn cậu cứ mãi bận tâm về chuyện này, anh đổi chủ đề: "Tiểu Nhung, gần đây sao em lại thường xuyên quay về ký túc xá? Trước kia chẳng phải rất ghét ở đó sao?"
"Đó là vì... vì..."
Tô Nhung ngập ngừng, dường như cũng thấy lý do của mình có phần buồn cười:
"Vì bạn cùng phòng em dạo này không về ở, nên em mới quay về ký túc xá..."
Từ lần gặp Giang Tiền ở viện phúc lợi đến nay, Tô Nhung không còn thấy anh ta ở trường nữa.
Tuy rằng một mình trong ký túc xá cũng khá thoải mái, nhưng lâu dần, cậu không khỏi thấy kỳ lạ.
Trước đây, dù Giang Tiền hay vắng mặt, nhưng ít nhất cách một hai hôm vẫn sẽ quay về. Vậy mà giờ đã mấy ngày cậu không thấy bóng dáng người kia.
Cậu đã thử nhắn tin hỏi thăm, nhưng mãi không nhận được hồi âm.
"Vậy à."
Nghe vậy, Hứa Cảnh Dịch cười nhẹ: "Anh nhớ cậu ta hình như là sinh viên năm tư, chắc phải đi thực tập rồi."
"Em cũng nghĩ chắc là đi thực tập..."
Ngừng một chút, anh nói tiếp: "Nhưng dù gì cũng là bạn cùng phòng, vậy mà không nói với em một tiếng nào, đúng là không ổn."
Có vẻ tìm được người đồng cảm, Tô Nhung gật đầu thật mạnh, giọng mang theo chút uất ức: "Đúng vậy, hơn nữa em nhắn tin mà anh ta cũng không trả lời..."
Trải qua khoảng thời gian gần đây, cậu còn tưởng hai người đã thân thiết hơn rồi.
Giang Tiền không chê cậu livestream mặc đồ nữ, thậm chí còn giúp cậu khâu vá váy...
Không ngờ tất cả chỉ là cậu tự nghĩ, còn đối phương thì không hề xem cậu là gì cả.
"Được rồi, đừng buồn vì chuyện đó nữa."
Hứa Cảnh Dịch nhẹ giọng an ủi, khẽ nhéo má cậu dỗ dành:
"Chúng ta không nhắc đến cậu ta nữa, được không?"
Tô Nhung cau mày, gạt tay đối phương ra, bĩu môi phản đối:
"Em không còn là con nít nữa."
"Được rồi, không nhéo nữa."
Dù có hơi tiếc nuối rút tay về, nhưng nhìn gương mặt tròn trĩnh đang phồng má lên, Hứa Cảnh Dịch không kiềm được lẩm bẩm: "Nhưng trong mắt anh, Tiểu Nhung mãi mãi là bé con."
Nghe vậy, Tô Nhung lại càng nhăn mặt.
Cậu mím môi, định nói gì đó để chứng minh mình đã trưởng thành, nhưng chưa kịp lên tiếng thì cằm đã bị nâng lên, gương mặt tuấn tú của người kia chậm rãi áp sát lại.
Hơi thở mát lạnh của đàn ông phả vào mặt, khoảng cách giữa hai người gần đến mức chỉ cần nghiêng nhẹ là có thể chạm vào nhau.
Nhìn vào đôi mắt dịu dàng quá mức kia, tim Tô Nhung đập loạn như trống trận.
Sao... sao lại đột nhiên lại đến gần như thế chứ...
Hai tay đặt trên đùi bất giác siết chặt, cả người cậu căng cứng vì căng thẳng.
"Tiểu Nhung..."
Ngắm nhìn gương mặt non nớt đáng yêu trước mắt, yết hầu của người đàn ông khẽ chuyển động.
Bàn tay Hứa Cảnh Dịch nhẹ nhàng lướt qua gò má đang ửng đỏ, giọng anh khàn đặc, giả vờ không hiểu hỏi: "Sao mặt em lại đỏ thế?"
Khoảng cách quá gần khiến Tô Nhung cứ có cảm giác... như môi đối phương sắp chạm vào mình vậy.
Cậu rụt rè đưa tay định đẩy ra, nhưng ngay giây sau liền bị giữ chặt cả hai cổ tay, phần eo chợt mềm nhũn, cả người ngả vào cánh cửa xe phía sau.
Vì lực quán tính, thân thể Hứa Cảnh Dịch cũng nghiêng về phía trước. Anh nhanh chóng buông tay khỏi cằm cậu, chuyển sang đỡ lấy sau đầu Tô Nhung, ngăn không cho cậu đập đầu vào cửa kính xe.