Sau Khi Tiên Nhân Biến Mất (Bản Dịch)

Chương 1 - Đây Là Đâu, Ta Là Ai?

Trên đường núi gập ghềnh, hắn đuổi theo một con dê rừng què chân tiến vào giữa một sườn núi rậm rạp. Vừa định chém một đao quyết định thì từ chỗ cách ba trượng phía trước bất thình lình có một con báo cực lớn màu vàng cát xông ra, vồ hắn ngã bổ nhào.

Hắn cầm chủy thủ đâm mười mấy nhất trên người con báo, những tất cả đều đã muộn.

Một người một báo lăn lộn rồi cùng nhau rơi xuống vực sâu trăm trượng, thậm chí con báo kia trước khi chết còn tác quái, cắn một cú vào cổ hắn.

Một tiếng “rắc” nhỏ vang lên! Khối ngọc phù bên hông hắn tỏa ánh sáng đỏ rồi vỡ nát.

Trong khoảnh khắc đó, hình ảnh cuối cùng trong mắt hắn chính là bốn cái răng nanh dính máu.

Hạ Linh Xuyên mờ mịt mở mắt, từ từ tập trung ánh mắt, xuyên qua kẽ lá nhìn lên trời cao xanh thẳm với những đám mây trắng lững lờ trôi.

Góc độ này, tựa như nằm dưới tàng cây nhìn bầu trời.

Cơ mà hình như có gì đó sai sai?

Hắn sững sờ mấy giây, bỗng nhiên phản ứng kịp...

Không đúng, hắn vừa mới băng qua giao lộ chỉ có tường xi măng, cột điện với xe đẩy nhỏ bán hàng rong, hai hàng cây bên đường vừa thấp vừa bé lại còn có hai cây trụi hết lá, lấy đâu ra cành dài lá thắm?

Giật mình rồi, hắn lập tức chú đến mảnh trời bằng bàn tay trên đầu, nhìn quanh lại thình lình phát hiến bốn phía đều là vách đá dựng đứng, cây cỏ um tùm.

Nói cách khác, hắn ở trong núi.

Nói chính xác hơn, ở chỗ chân vách núi, bởi vì bên tai cho tiếng nước, mà phía trên cách đó hơn mười trượng hình như là vách đá.

Hắn vừa định ngồi dậy, cảm giác đau đớn đột nhiên càn quét khắp người, khiến hắn vừa há hốc mồm thở mấy ngụm lớn, vừa rên rỉ xuýt xoa những tiếng ôi a, nghe như gió thổi qua động.

Hạ Linh Xuyên cúi đầu xem xét, thấy trên người có to nhỏ mười mấy lỗ máu, lại có vô số vết cắt, xương chân phải bị gãy, xương cốt trắng hếu đâm lòi cả ra ngoài.

Hắn toan đưa tay lên, kết quả ngực đau dữ dội, chẳng biết đã gãy mấy mấy khúc xương sườn.

Chỉ dùng mấy giây đồng hồ, Hạ Linh Xuyên đã phát hiện ra mình giờ đang máu thịt be bét nằm ngửa trên mặt đất, chỉ hơn người chết được mỗi một hơi thở.

Chuyện này là thế nào đây?

Hắn nhớ bản thân mới bước qua giao lộ được mấy bước, đỉnh đầu chợt đau điếng như bị vật nặng đập trúng, sau đó mắt liền tối sầm.

Khu chung cư kia thường xuyên có vật lạ rơi xuống đường, người đi đường đã khiếu nại nhiều lần mà không có kết quả. Hạ Linh Xuyên không biết hung khí đập trúng mình là cái gì, cơ mà bất luận là cái gì thì cũng không nên dẫn hắn tới cảnh người đầy lỗ máu nằm trong sơn cốc chứ?

Cũng may chưa gãy cổ, hắn còn có thể tự do quay đầu.

Sắc trời rất sáng, nhưng chân vách núi ẩm ướt u ám, thảm thực vậy tươi tốt dị thường. Hạ Linh Xuyên nghiêng đầu, đột nhiên nhìn thấy một thứ màu vàng đốm đen đè lên trên mấy khóm Ráng Ổ Phụng (1), chỉ cách chỗ hắn hơn một trượng...

Hửm? Đây là...báo?

Nếu không phải đưa tay tốn sức, Hạ Linh Xuyên thật muốn dụi mắt nhìn cho rõ.

Nằm trên cỏ, đúng là một con báo lớn.

Nó có hình có thể so với sư hỗ, đang nằm rạp trên mặt đất, hé cái miệng rộng đủ nhét vừa đầu người ra.

Hạ Linh Xuyên bị dọa kêu to một tiếng, da đầu tê dại.

Cái này không hợp thói thường gì cả, đồ chơi này có hình thể tối thiểu cũng lớn gấp hai lần hiểu biết của hắn.

Mình trọng thương cũng thôi đi, thế quái nào còn phải nằm ở dưới đáy cốc với một con báo?!

Nhưng hắn rất nhanh phát hiện ra hai mắt nó nhắm nghiền, người không động đậy, đồng thời vết máu từ thất khiếu chảy ra cũng đã đông lại.

Trên người nó cũng có chi chít vết thương, có vài vết thương cực sâu, không giống như quệt vào đâu. Không hài hòa nhất chính là, hàm răng của nó còn ngậm một sợi dây đỏ, dây này treo một mặt dây chuyền hình trăn khuyết màu trắng nhạt, không biết làm từ chất liệu gì nhưng trông rất nổi bật trên nền rêu xanh.

Chết rồi sao?

Nơm nớp lo sợ hồi lâu, hắn không dám tiến tới thăm dò. Một mặt là vì hắn cơ hồ không thể động đậy, mặt khác, hắn cũng sợ mãnh thú này còn chưa chết hẳn, lúc nào cũng có thể cắn người.

Lúc này, Hạ Linh Xuyên mới cảm giác y phục trên người hắn không phải là bộ trước kia, áo dài đến gối, thắt lưng đeo ngoài, trên cổ tay còn có thủ trạc kim loại.

Hắn lật bàn tay, phát hiện lòng bàn tay và ngón tay đều có vết chai mỏng, ở trong bụi cỏ cách đó một thước, còn thấy một thanh chủy thủ dính máu.

Thế thì, hắn rốt cuộc vì cái gì mà xuất hiện ở đây?

Vấn đề vừa ra, trong đầu lập tức có vô số ký ức ùn ùn kéo đến, nhưng chẳng có ký ức nào là của hắn. Hạ Linh Xuyên chỉ thấy đầu như muốn nổ tung, khó chịu đến rên rỉ thành tiếng.

Bình Luận (0)
Comment