Ký ức quá phức tạp, hắn không có sức lật xem toàn bộ, chỉ có thể tìm mấy điểm chính yếu trước: Mình hình như đã xuyên việt. Chủ nhân của thân thể sắp chết này cũng tên là Hạ Linh Xuyên, trưởng tử của Hạ Thuần Hoa, thái thú quận Thiên Tùng, Kim châu, Diên quốc. Hắn đến Hồ Lô sơn săn bắn, lại bị Sa báo tập kích, cả hai cùng rơi xuống vách núi.
Tất cả ký ức tới đây thì ngưng bặt.
Hạ Linh Xuyên không nhịn được đưa mắt nhìn vách núi ngay phía trên. Thì ra, đúng là từ chỗ cao như vậy rơi xuống, cho dù có sa báo đệm lưng giảm xóc, nguyên thân cuối cùng thương thế quá nặng, đơ luôn khỏi tỉnh, thế là túi da đổi chủ.
Hắn không biết vì sao ý thức của mình lại có thể xuyên vào một thân thể sắp chết, nhưng điều này có ý nghĩa gì chứ?
Để chết thêm lần nữa à?
Vết thương trên người vẫn còn chảy máu, hắn cảm thấy mình như một quả bóng nước đầy lỗ thủng, rất nhanh sẽ chảy cạn.
Đúng lúc này, từ trên cây mộc miên thấp trên vách núi, một nhúm bông trắng bồng bềnh rơi xuống, vừa vặn rớt trúng cái tai nhọn của sa báo.
Hạ Linh Xuyên nhìn thấy rõ ràng, lỗ tai con báo khẽ động.
Trừ mùi sắt rỉ, hắn còn cảm giác miệng đắng lưỡi khô: Cái thứ này vẫn còn sống.
Nguyên thân đâm mười mấy nhát lên người nó, còn dùng nó làm khiên thịt giảm xóc, thế mà nguyên thân ngủm rồi, con báo này vẫn còn chưa ợ ra rắm?!
Nó không chết, hắn còn mạng được sao?
Thời khắc sinh tử tồn vong, đầu óc Hạ Linh Xuyên lại bất ngờ tỉnh táo, đột nhiên nhớ ra có mang theo thuốc bên người.
Hắn run run lấy bình ngọc từ trong ngực áo, đổ viên thuốc to cỡ trứng chim bồ câu duy nhất bên trong ra.
Thuốc này đen thui, có tạp chất, tanh mùi bùn, tựa như tiện tay vo bùn mà thành. Nhưng hắn nhớ rất rõ, đây là Hạ Thuần Hoa, cha ruột nguyên thân tốn nhiều vàng mới cầu được từ chỗ Đại Tát Mãn, nghe nói là linh dược có thể giữ mạng.
Lòng cha thương con vô bờ bến, nói không chừng trước mắt có thể cứu hắn một mạng.
Ăn thuốc vào, tiếp đấy bò ra ngoài xin giúp đỡ trước khi con báo tỉnh lại, hoặc là...tiên hạ thủ vi cường, chơi chết nó?
Tuy là mãnh thú, nhưng vết thương chồng chất vết thương, giờ còn có thể còn lại bao nhiêu khí lực?
Cơ mà với thương thế của hắn bây giờ, liệu có thể trụ qua một lần chơi lớn nữa hay không?
Hạ Linh Xuyên còn chưa quyết định chắc chắn được, nhưng thuốc trước hết phải ăn đã, sau đấy mới tính bước tiếp theo.
Có điều ngay khi Hạ Linh Xuyên đang định bỏ viên thuốc vào miệng, lại nghe một tiếng nói rầu rĩ: “Chia cho ta một nửa."
Hắn giật mình, xém chút để rơi viên thuốc: “Ai đấy?"
Dưới chân vách núi này còn có người sống?
Khi hắn còn chưa kịp thấy người sống thứ hai, con báo nằm sấp bỗng mở mắt ra.
"Ta."
“Yêu, yêu...” Hạ Linh Xuyên run lẩy bẩy, hàm trên hàm dưới thi nhau đánh đàn, dây thanh quản cũng mất khống chế. “Có yêu quái!"
Dã thú đột nhiên mở miệng nói chuyện, không phải yêu quái thì là cái gì? Thân sắp chết còn gặp phải yêu quái, vận khí thực sự là quá 'Tuyệt'.
Thế giới này lại có yêu quái, cũng quá kích thích.
Tròng mắt báo vàng nhìn hắn chăm chăm, tiếng nói như phát ra từ lồng ngực: "Chia cho ta một nửa thuốc, không chia cắn chết ngươi."
Kinh dị qua đi, Hạ Linh Xuyên trái lại không sợ: “Sao phải cho ngươi? Chia hay không chia, ngươi đều sẽ cắn chết ta.” Hắn cũng chẳng biết vì sao mình lại đột nhiên trấn định, đại khái là bởi hai bên có thể giao lưu sao?
"Chia thuốc cho ta, ta sẽ không cắn ngươi, hơn nữa còn cứu ngươi một mạng." Con báo nói chuyện đứt đoạn, tựa như không quen mở miệng lên tiếng vậy.
Hạ Linh Xuyên nửa câu cũng không tin: "Tin ngươi cái quỷ, ta đi mất nửa cái mạng, còn không phải do ngươi ban tặng sao?"
Hắn phát hiện con báo này từ đó tới giờ đều nằm nguyên tại chỗ, không hề cục cựa gì, hắn là thứ này cũng bị trọng thương, không còn sống được lâu nữa.
Nghĩ thông điểm này, thấy mãnh thú sắp chết cũng không có đáng sợ như vậy. Hắn tự hỏi có nên bò qua, bổ cho nó một cú ăn đôi, vừa báo thù cho nguyên thân, vừa báo thù cho mình?
“Ta khi trước nhận nhầm, nghĩ người là truy binh, là hung thủ nên lúc ấy mới kéo ngươi đồng quy vu tận.” Con báo thều thào được hai câu đã lộ vẻ hữu khí vô lực nhưng vẫn cố nói thêm: “Giờ truy binh thật đã đến chân vách núi, đang đi về hướng này, ta có thể nghe thấy."
Nó nói, đồng thời giật giật lỗ tai.
“Có người tới?" Hạ Linh Xuyên khấp khởi, “Được cứu rồi!”
“Kẻ đến chưa chắc là người.” Con báo lạnh lùng nói, “Ngươi không giúp ta, cũng sẽ khó thoát khỏi cái chết. Răng gãy của ta, bọn chúng sẽ tưởng là ngươi đã lấy đi.” Nói dứt câu, nó há miệng rộng ra cho hắn nhìn.
Răng nanh bên trái của nó đã rụng mất, chỉ còn lỗ máu.
"Răng rụng thì liên quan gì tới ta?" Hạ Linh Xuyên mờ mịt hỏi.
“Ai cũng biết, chúng ta thích giấu bảo vật vào trong răng. Răng rơi, đồ vật bên trong cũng mất." Con báo gầm gừ nói tiếp: “Vì những thứ này, tộc ta gặp thảm cảnh diệt môn. Ngươi cho rằng bọn chúng sẽ bỏ qua cho ngươi?"
Thế nên truy binh không phải cứu tinh, ngược lại là diêm vương đòi mạng? Mình hình như vừa tới đã rơi vào vòng xoáy phiền phức? Hạ Linh Xuyên có chút loạn: “Ta làm sao biết ngươi sẽ thật không hại ta?"
“Ta lập Tâm Minh huyết thệ! Nếu như hại ngươi, tâm huyết sẽ chảy ngược mà chết!” Báo yêu cắn răng nói.