Nghe như một lời thề nhẹ nhàng, nhưng trong lòng Hạ Linh Xuyên lại sinh ra cảm ứng, biết được lời thể này thực sự có thể linh nghiệm.
Không có tại sao, chỉ là biết, chỉ là chắc chắn, phảng phất như đây chính là một trong những quy tắc của thế giới này, bất kỳ sinh nào cũng đều có thể biết được.
Cây nhỏ ở phía xa bỗng rung rinh. Báo yêu nói không sai, đúng là thứ đang tới gần.
Trước khi có thể suy nghĩ kỹ càng, Hạ Linh Xuyên quyết đoạn chia viên thuốc thành hai, ném một phần qua chỗ nó.
Báo yêu gắng gượng há miệng ăn, xong liền giữ nguyên tư thế nằm yên, mắt không nhúc nhích.
Vị trí của nằm ở gần bên ngoài hơn, dù truy binh tới thì cũng sẽ thấy nó trước.
Xem nó có phản ứng gì, hắn sẽ tùy cơ ứng biến.
Hạ Linh Xuyên cũng uống thuốc. Viên thuốc vừa vào cổ họng, một luồng khí mùi bùn tanh trào ngược lên, khó chịu muốn ói. Hắn vất vả lắm mới nén được cơn buồn nôn, thầm nghĩ thuốc của cha ruột không phải đã bị đánh tráo chứ?
Thế nhưng sau khi kiên trì vượt qua cơn buồn nôn, cảm giác đau đớn trên người giảm đi rất nhiều, toàn thân âm thầm sinh ra một cỗ khí lực, hít thở cũng thông thuận hơn nhiều, tựa như chỉ cần xoay người là lập tức có thể đứng dậy đi lại.
Đương nhiên, cái này chỉ là ảo giác thôi, thực tế thì xương ngực với chân của hắn vẫn còn đang gãy đây.
Hạ Linh Xuyên đột nhiên nằm sấp lết về trước hai bước, nhặt chủy thủ trên mặt đất xong lại trở về nằm
đúng chỗ cũ, đồng thời cắm một nửa cây chủy thủ vào trong đất, nửa còn lại dùng cánh tay đè lên che
đi.
Bằng cách này, nếu người tới không lật người hắn, thì sẽ không thấy hắn trộm giấu vũ khí.
Tính mạng quá quý giá, không thể phó thác lên người con báo yêu lúc trước còn muốn cắn chết hắn, càng không thể là kẻ không hề quen biết đang bước tới kia.
Hắn nhắm mắt lại chỉ để lại một khe hở hẹp như sợi chỉ, chỉ chốt lát sau liền thấy hai người xuất hiện trong tầm mắt, một cao một thấp, thân mặc kình trang, cùng nhau bước tới phía này.
“Ấy, tìm thấy rồi! Phù, cuối cùng cũng có thể bàn giao.” Tên cao mừng rỡ hồ.
“Con báo này là bị rơi xuống.” Tên lùn đưa mắt nhìn lên vách núi rồi tiếp: “Kỳ lạ, tốt xấu gì cũng là yêu quái, coi như bị đuổi tới cùng đường mạt lộ, nhưng làm sao có thể rơi xuống chứ?"
“Ta đã nói rồi, trên sườn núi có vết máu, nó hơn nửa là lăn xuống đây.” Nói xong, tên cao lại thình lình phát hiện ra Hạ Linh Xuyên nằm ở chỗ còn âm u hơn, lại hô lên: “Có người kìa.”
Gã lùn liếc mắt nhìn, xong cười nói: “Quỷ xui xẻo ở đâu ra, ngươi nhìn hắn với con báo đều thủng lỗ chỗ khắp người, chắc chắn là cùng nhau ngã xuống sườn núi. Không ngờ lại khiến cũng ta phải tốn thêm bao công sức để tìm kiếm."
Hạ Linh Xuyên lệch cổ nhắm mắt, cả người là máu, lại cố nín thở, không để lồng ngực phập phồng, thêm quả thân mình đang nằm ở chỗ râm tối, nhìn qua không khác gì người chết.
Hai gã kia không hứng thú gì với hắn, chỉ đá con báo hai cước, thấy nó không hề có phản ứng gì, xác định là đã chết rồi.
Gã lùn bỗng kêu lên: “Xem này, dây chuyền! Quả nhiên đồ nằm ở trên người con báo này."
Hạ Linh Xuyên biết dây chuyền trong lời gã là cái gì, chỉ là lúc ấy hắn không thể động đậy, lại e ngại mãnh thú nên không dám tiến tới xem xét.
Gã cao lại có vẻ rất sốt ruột: “Thứ cấp trên giao phó có phải là cái này không?” Nói xong, gã lại nhìn Hạ Linh Xuyên rồi cẩn thận nói tiếp: “Phải rồi, ngươi qua xem tên kia chết chưa, chưa chết thì tiễn hắn một
đoạn."
Gã lùn hừ một tiếng khinh khi, tiếp đó rất không tình nguyện bước qua chỗ Hạ Linh Xuyên, đồng thời thuận tay vòng tới eo, rút ra một cây đao.
Hạ Linh Xuyên trong lòng vốn còn ôm hy vọng may mắn, nghĩ rằng mọi người sinh ra làm người, ít nhiều gì cũng nên có chút tấm lòng giúp đỡ lẫn nhau, nào ngờ gã này còn chưa bước tới nơi đã rút đao ra.
Thái độ như giết gà làm thịt, hiển nhiên là dân chuyên.
Hạ Linh Xuyên tâm tư trở nên lạnh lẽo, bắt đầu biết báo yêu không có nói láo.
“Ta rốt cuộc rơi vào cái thế giới gì đây!" Đầu tiên là báo yêu, tiếp đấy là con người, trước sau đều muốn giết hắn cho thống khoái.
Gã cao xoay người lại nhặt sợi dây chuyền.
Gã lúc này hạ thấp người, cúi đầu xuống, không ngờ báo yêu đang nằm yên bất động lại bất thình lình chồm lên, ngoác miệng cắn vào cổ gã.
Đòn tấn công bất ngờ khiến gã cao bị đè ngã xuống đất, nhưng gã phản ứng cực nhanh, rút đoản đao từ bên hông ra, hung hăng đâm vào bụng báo yêu.
Báo yêu bị đau nghiêng đầu qua một bên, tức thì một tiếng răng rắc vang lên, cổ gã đã bị bẻ gãy.
Hạ Linh Xuyên lập tức nhớ lại con báo này lúc trước ở trên vách núi cũng cắn lén y như vậy, hành động nhanh như điện chớp, chỉ không ngờ sau khi bị thương vẫn còn dư lực, may mà mình mới rồi không có tới gần.
Gã gầy nghe tiếng quay đầy, thấy ngay được đồng bọn bị báo yêu đè ngã ngửa xuống đất, lập tức chẳng suy nghĩ gì, bổ luôn một đao xuống đầu nó.
Con báo lách mình né tránh, tập tễnh bước đi rồi lập tức lại nhào tới.
Gã gầy tiếp tục vung đao lên, đột nhiên sau lưng bị người xô mạnh, đồng thời một món đồ kim loại sắc bén đâm vào bên hông, khiếp gã chỉ trong nháy mắt đã mất đi hết khí lực.
Đánh lén, thế nào mà người chết trên mặt đất lại đánh lén gã!
Cú tập kích bất ngờ này khiến gã bị chúi về trước hai bước, đao vì đó cũng mất chính xác.
Báo yêu nhắm đúng thời cơ, hai khợp đã cắn đứt động mạch cổ của gã, máu tươi phun lên thành vòi.
Gã gẫy ngã xuống, giãy giãy mấy cái, trong đầu đến cuối cũng vẫn không hiểu tại sao.
Cái tên nằm trên mặt đất kia không phải bị báo cắn rồi ngã xuống vực sao, có gì lại phối hợp với chính con báo đó ám toán mình?
Đây không phải là một công việc đơn giản sao? Có làm sao lại xui xẻo như vậy?
Gã chưa kịp hiểu thì đã tắt thở.
Sau khi đâm chủy thủ vào hông gã gầy, Hạ Linh Xuyên vừa thở dốc, vừa tranh thủ nhặt thanh đao của gã, cảnh giác nhìn về phía báo yêu. Mới vừa rồi đứng dậy đâm người, chính hắn cũng đau không muốn sống, vết thương khắp người lại nứt ra, nhưng hắn không quan tâm được nhiều như vậy, uy hiếp bên
ngoài đã biến mất, xung đột giữa hắn và báo yêu lại lẫn nữa bày ra.
Phiền phức chính là, hắn phát hiện dù đã uống thuốc giữ mạng, bản thân cơ bản lại chẳng đi nổi mấy bước.
Dù sao thương thế quá nặng, chân còn bị gãy.
Báo yêu tiến hai bước về phía hắn, đột nhiên nằm sấp không dậy nổi nữa, thở phì phò một lúc lâu mới nói: “Dược hiệu sắp...sắp hết!"