Tuy nói bụng nó bị đâm thủng, nhưng cũng không chảy ra bao nhiêu máu, tính ra từ lúc trọng thương tới giờ cũng chưa được bao lâu.
Sau khi dùng thuốc nếu yên lặng nằm sấp, còn có thể trụ được thêm một khoảng thời gian tương đối dài nữa, thế nhưng nó lại kiến quyết muốn liên sát hai người, như vậy sao tránh được chuyện dược hiệu mau chóng bốc hơi.
“Ta không muốn chết.” Tuy dược hiệu của viên thuốc còn đang phát huy, nhưng Hạ Linh Xuyên vẫn có thể cảm giác được sức sống của mình đang theo từng chút, từng chút máu trôi đi. Hắn ngẩng đầu nhìn sườn núi, mới rồi nghe gã cao nói, trên đỉnh núi có vết máu lưu lại, cái đó quá nửa là do nguyên thân đánh nhau với sa báo lúc trước lưu lại.
Hai gã này có thể phát hiện, người khác tất nhiên cũng có thể phát hiện. Cũng chính là nói, hắn còn có hi vọng được cứu!
Nghĩ tới đây, tinh thần hắn vì đó thoáng chấn động.
“Ngươi đỡ hơn ta một chút, dù sao ngươi cũng lôi ta làm đệm lưng.” Vừa bất ngờ tấn công liên sát hai người tất nhiên vẫn là sa báo, Hạ Linh Xuyên chỉ đánh phụ mà thôi, có điều hành động này cũng tiêu hết chút sức lực cuối cùng của nó.
Nếu nói sau khi dùng thuốc còn có hai phần sinh cơ, thì giờ đã hết sạch.
“Đáng tiếc, còn chưa báo được đại thù.”
“Hai người này còn chưa tính?” Hạ Linh Xuyên ngạc nhiên hỏi. Hắn không định nằm chờ chết, tính đứng dậy xem trên người còn thuốc trị thương không, nếu còn thì tranh thủ thời gian lấy ra cầm máu.
Ra ngoài đi săn thì việc mang theo thuốc men là chuyện rất bình thường, hơn nữa nguyên thân cũng thường xuyên đánh lộn, trong trí nhớ không thiếu tri thức tự cứu chữa nên động tác tương đối thành thạo.
“Người nhìn hai tên lâu la thủ hạ này coi, sao có thể bức ta tới tuyệt cảnh?” Con bảo thở hồng hộc, nói tiếp: "Hung phạm là một kẻ hoàn toàn khác!"
Hạ Linh Xuyên nhìn bụng nó khổ sở nhấp nhô, trên đó còn mấy vết thương vẫn đang chảy máu, cuối cùng cũng không đành lòng, nói: “Ngươi đừng cử động lung tung, ta sẽ bôi thuốc cho ngươi."
Cho dù con hàng này ngáo ngơ tập kích hắn, nhưng sau đó lại đi giết người cứu hắn một mạng, vậy có tính là hòa không nhỉ?
Báo yêu khẽ gật đầu.
Hạ Linh Xuyên lê thân về phía trước, tới cạnh người báo yêu rồi đắp kim sang dược cho nó.
Lúc này hắn mới nhìn kỹ, thấy được thương tổn trên người nó rất nặng, mấy chỗ yếu hại đều bị thương, hơn nữa còn có một giẻ xương sườn gãy, đâm thẳng vào phổi, nghiêm trọng hơn hẳn nhiều.
Đương nhiên, có mấy chỗ là do bị chủy thủy đâm, còn mấy chỗ khác thì hắn nhìn không ra nguyên do.
Hắn chỉ biết một điều: Gia hỏa này đại khái là không còn đường sống.
Cảm giác mát dịu từ miệng vết thương truyền đến, để báo yêu trong cơn đau đớn có được một chút an ủi. Nó mở mắt nhìn Hạ Linh Xuyên một chút, rồi nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi, đa tạ.”
Cảm tạ hắn lấy đức báo oán.
Hạ Linh Xuyên vừa bôi thuốc vừa nói: “Quanh đây không có sa báo, ngươi từ Tây Sơn tới sao? Ta nhớ là Quận phủ nơi này có lệnh, tất cả sa phỉ trên Hồng Nhai lộ không được phép làm chuyện giết người cướp của ở Hắc Thủy thành. Pháp lệnh này đã được chấp hành nhiều năm, vô cùng thuận lợi, người làm sao dám phá luật?"
Lời vừa ra khỏi miệng, bản thân hắn cũng ngây ra. Hắn làm sao lại biết những điều này?
Không đúng, là nguyên thân biết những điều này, thuận miệng nói ra.
Sau khi chiến đấu qua đi, rất nhiều ký ức chậm rãi nổi lên trong đầu hắn.
Hắn nhớ rõ sào huyệt của Sa báo ở Tây Sơn, nơi đó cách Hắc Thủy thành rất xa.
Hắn cũng nhớ rõ nguyên cả sào huyệt Sa báo kia đều là sa phỉ. Sa phỉ ở đây chính là những kẻ dựa vào việc cướp bóc trên Hồng Nhai lộ mà sống, bao gồm cả người lẫn yêu quái, hơn nữa số lượng không ít.
Mà người tự tay ban bố đạo luật lệnh kia, chính là cha hắn, Hạ Thuần Hoa.
Vấn đề ở chỗ, hiện tại báo yêu Tây Sơn vì có gì lại chạy tới Hồ Lô sơn, chỗ ngay sát Hắc Thủy thành để tác quái?
“Cường giả ngoại lai xâm nhập Tây Sơn, sát hại phụ thân ta, cũng chính là tộc trưởng tộc ta.” Báo yêu nghiến răng nghiến lợi, nói tiếp: "Chúng ta suýt nữa bị diệt tộc, chỉ có mấy huynh đệ trốn thoát."
Hạ Linh Xuyên giật nảy mình.
Hơn ba mươi con báo yêu mạnh mẽ như vậy mà gần như bị diệt sạch?
Hắn thử hỏi dò: “Là một chi quân đội sao? Có bao nhiêu người?"
“Không, chỉ có bảy, tám người, hai tên cầm đầu lợi hại nhất."
Báo yêu nói xong lại há miệng, thả sợi dây chuyền xuống cạnh chân Hạ Linh Xuyên rồi tiếp: “Tiếp đây bọn họ nhất định còn phái người tới, những vật này không để lại cho chúng. Ta nhờ ngươi một việc, mang mấy thứ này đi đi. Nếu có thể tìm được mấy huynh đệ của ta thì tốt, nếu không tìm thấy...Vậy tùy ngươi xử trí."
Dù sao thì cũng không tiện nghi cho hung thủ.
Mặt dây chuyền này chính là căn nguyên của mọi tai họa? Hạ Linh Xuyên do dự đáp: “Bọn chúng đuổi theo là vì cái này? Ta không cầm có được không?"
Hắn bỗng chú ý hai chữ “mấy thứ” trong lời báo yêu, nó đồng nghĩa với việc ngoài mặt dây chuyền thì còn có thứ khác.
“Tùy ngươi.” Con báo đã quá mệt mỏi, nói xong hai mắt liền nhắm nghiền.
Con báo nay cực kỳ bưu hãn, trước khi chết còn có thể cắn ngã hai gã hảo thủ, từ đó có thể thấy tộc đàn của nó cũng vô cùng dữ dội, thế mà lại vì mặt dây chuyền này mà diệt đoàn. Hắn làm sao có thể mang loại phiền phức này đặt lên người mình chứ?
Hạ Linh Xuyên thuận tay nhặt dây chuyền lên, xem xét kỹ càng.
Mặt dây chuyền này nhìn như ngọc nhưng không phải ngọc, trái lại khá giống ngà voi được chế tác tỉ mỉ, hơi mờ đục.
Kỳ quái nhất là, hắn cầm mặt dây chuyền này lên lại có cảm giác rất thân thuộc, tựa như hắn đã đeo nó được nhiều năm vậy.
“Kẻ thù của người, vì sao lại phải truy tìm thứ này?"
“Không biết nữa. Ta vừa quay về thì đã thấy đối phương làm loạn, cha ta bị giết.” Báo yêu đáp.
"..." Hạ Linh Xuyên thở dài, bất đắc dĩ nói thêm: "Nếu còn giữ lại người sống để tra hỏi có phải đỡ hơn nhiều không.” Vị huynh đài từ trên trời rơi xuống này lại quá dữ dội, diệt khẩu siêu tốc.
“Mặt dây chuyền này là Thần Cốt Liên, bảo vật gia truyền mà tổ tiên ta từ hơn trăm năm trước để lại, truyền rằng nó được làm từ xương ngón tay thần minh, trước giờ luôn do tộc trưởng giữ, cũng chỉ có tộc trưởng mới biết lai lịch, công dụng của nó. Ta chỉ biết nó có thể tránh được bỏng lửa.” Báo yêu ngưng lấy hơi một chút rồi nói thêm: “Khi trở về sào huyệt, ta lờ mờ nghe được kẻ tới nói cái gì, giao tín vật ra."
“Tín vật đâu?”
“Không nghe rõ, lúc ấy gió núi quá lớn, ta lại ở xa.” Báo yêu khạc ra một bụm máu rồi tiếp: "Cái răng gãy của ta rớt trong kẽ đất sau lưng ngươi, nếu ngươi còn sống hãy nhặt lấy nó, ở trong đó cũng có đổ.”
“Cũng có thứ cừu nhân của ngươi muốn?"
“Có thể. Ta không biết bọn chúng đến cùng muốn cái gì, nhưng tộc trưởng nói, những thứ khác đều có thể giao ra, chỉ riêng dây chuyển này không thể! Ngươi nhất định phải cất kỹ nó, tuyệt không để cho người khác biết, nếu không tộc ta chính là tấm gương tày liếp cho ngươi!"
Hạ Linh Xuyên nhìn dây chuyền, cười khổ nói: “Không để người khác phát hiện? Có vẻ hơi khó đấy.” Hơn nữa còn phải giả thiết là hắn có thể sống ra khỏi nơi này nữa, "A?"
Lời còn chưa dứt, hình dạng mặt dây chuyền đã biến đổi.
Từ dạng trăng lưỡi liềm biến thành mặt tròn, ở giữa còn có một cái lỗ nhỏ để xỏ dây qua.
“Cái này?” Hạ Linh Xuyên sờ sờ ngực, kéo từ trong vạt áo ra một sợi dây chuyển, mặt dây bất ngờ cũng là dạng mặt tròn.
Đặt hai mặt dây chuyền ở cạnh nhau, hình dáng, độ lớn, màu sắc, trọng lượng, không nói là giống nhau
như đúc, nhưng cũng có thể thấy không có mấy khác biệt.
Nói cách khác, cái mặt dây chuyền hình trăng lưỡi liềm này thế mà nghe ra sự lo lắng của hắn, dứt khoát ngụy trang thành miếng ngọc bội mà hắn luôn đeo trên người.
Chỉ nhìn điểm này thôi đã thấy nó không phải phàm vật.
Tiếp đấy lại nghe một tiếng rắc nhỏ vang lên, ngọc bội trên cổ theo mấy vết rạn nhỏ trên đó bắt đầu nứt ra, rồi----Nát!
Chủ nhân ngã từ chỗ cao hơn mười trượng, rơi xuống đáy cốc, xương cốt cả người gãy mất mấy khúc, món trang sức này cũng vì đó không may mắn thoát được, vết rạn vừa bị hắn chạm tới, ngọc bội liền thọ hết chết già.
Hạ Linh Xuyên nhìn dây chuyền thần cốt mà sững sỡ một lúc lâu, đây là ý tứ không muốn mang cũng phải mang?