Ngôn Bạch Xuyên ngẩn người, trước giờ chưa từng nghe Giang Tinh Dự nhắc đến chuyện gia đình. Giờ đột nhiên nghe anh nhắc đến ba mẹ, cậu không khỏi căng thẳng.
Bây giờ bọn họ đang yêu nhau, có những chuyện chắc chắn phải hỏi qua ý kiến của phụ huynh. Ngôn Bạch Xuyên cũng không biết ba mẹ của Giang Tinh Dự có thích mình hay không.
Liệu nhìn thấy cậu nhuộm tóc màu hồng thế này, họ có nghĩ cậu là dạng thiếu niên bất hảo không? Trong đầu cậu hiện lên hàng loạt câu hỏi.
Ngôn Bạch Xuyên bất giác ngồi thẳng lưng hơn, ngẩng đầu lên nói:
"Anh nói đi."
"Chuyện gia đình anh có hơi phức tạp một chút."
Giang Tinh Dự ngồi bên cạnh cậu, nhất thời không biết bắt đầu từ đâu.
"Em không muốn hỏi anh gì trước à?"
Giang Tinh Dự liếc nhìn Ngôn Bạch Xuyên, cảm thấy nên mở lời trước:
"Chẳng hạn như mấy chuyện em muốn hỏi từ lâu nhưng vẫn chưa dám hỏi ấy."
Ngôn Bạch Xuyên khựng lại. Thật ra cậu có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng có một chuyện còn quan trọng hơn cả những điều đó.
Ngôn Bạch Xuyên do dự một chút rồi lên tiếng:
"Tại sao năm đó anh lại giải nghệ?"
Năm ấy, Giang Tinh Dự mới 21 tuổi, vừa đưa đội tuyển lên ngôi vô địch thế giới, tương lai đang sáng rực, nhưng đột nhiên lại lựa chọn giải nghệ không rõ lý do.
Thực ra từ khi vừa gia nhập đội tuyển, Ngôn Bạch Xuyên đã muốn hỏi chuyện này rồi. Nhưng ai cũng có nỗi khổ riêng, có bí mật của riêng mình. Ngôn Bạch Xuyên như thế, Giang Tinh Dự cũng vậy, thế nên cậu không chủ động hỏi.
Nếu Giang Tinh Dự không nhắc đến, có lẽ Ngôn Bạch Xuyên sẽ không bao giờ hỏi. Đợi đến khi anh muốn nói, tự nhiên sẽ kể cho cậu nghe.
Trước mặt người mình thích, có những chuyện không cần thiết phải giấu giếm.
Giang Tinh Dự khẽ bẻ ngón tay, chậm rãi nói:
"Hai ngày trước khi thi đấu vòng chung kết thế giới, anh nhận được tin mẹ anh nhập viện..."
"Thật ra nhà anh rất khá giả, mẹ anh là một nữ cường nhân, quản lý cả một công ty. Cũng vì vậy mà bà muốn anh đi học, học thật nhiều, nhưng hồi đó anh lại thấy việc học vô cùng nhàm chán."
"Năm đó, trong giai đoạn nổi loạn, anh mê mẩn game và biết đến nghề tuyển thủ Esports. Bất chấp sự phản đối của gia đình, anh khăng khăng muốn gia nhập đội tuyển."
"Lúc đó mẹ anh rất giận, phản đối kịch liệt, cho rằng anh đang làm chuyện vô bổ. Anh từng nhiều lần muốn giải thích với bà nhưng bà không chịu nghe. Sau đó, anh bỏ nhà đi, quyết tâm chứng minh cho bà thấy rằng tuyển thủ Esports cũng có tương lai."
Đội tuyển đầu tiên mà Giang Tinh Dự gia nhập, thời gian đầu thực sự rất khó khăn. Để có được thành tích, họ phải tập luyện ngày đêm không ngừng nghỉ.
Giới Esports vốn là thế, mạnh thì sống, yếu thì bị đào thải.
Giang Tinh Dự vẫn nhớ rõ trận đấu đầu tiên mà anh tham gia. Đó là giải khu vực do Vương Giả Vinh Diệu tổ chức. Đội tuyển của họ giành được hạng nhì. Ngay hôm đó, anh phấn khích gọi điện cho mẹ để khoe.
Nhưng với tư cách một phụ huynh, làm gì có ai muốn con mình khổ sở tập luyện ở nơi như vậy. Huống hồ nhà họ đâu thiếu thốn gì, nếu muốn kiếm tiền, mẹ anh chỉ cần sắp xếp cho anh một vị trí ở công ty là đã tốt hơn việc suốt ngày chơi game rồi.
Sau đó, hai mẹ con lại cãi vã vài lần. Khi ấy, Giang Tinh Dự nghĩ mình đã trưởng thành, mẹ không thể kiểm soát anh nữa. Thế là hai người cứ giằng co như vậy gần 1 năm.
Trong thời gian đó, Giang Tinh Dự không ngừng cố gắng chứng minh bản thân. Và sự thật chứng minh rằng, anh đã làm được. Ở giải đấu tiếp theo, đội tuyển của anh giành chức vô địch.
Từ đó, mẹ anh không còn công khai phản đối việc anh theo đuổi Esports nữa. Thậm chí, có lần thi đấu xong, trong đám đông rời khỏi khán đài, Giang Tinh Dự còn thoáng thấy bóng dáng quen thuộc của bà.
Giây phút đó, anh không rõ mình đang hưng phấn hay xúc động, chỉ biết là cảm giác vô cùng phức tạp.
Giang Tinh Dự cứ nghĩ rằng cuối cùng mẹ cũng đã hiểu và chấp nhận thành tựu của anh. Nhưng mãi sau này, anh mới biết sự thật — mẹ anh vẫn luôn giấu bệnh tình của mình.
Trong những ngày cuối cùng của cuộc đời, có lẽ mẹ anh không muốn mối quan hệ giữa hai mẹ con vẫn mãi trong tình trạng rạn nứt như vậy. Bà bắt đầu dần dần tìm hiểu về nghề nghiệp của Giang Tinh Dự, cũng như ngộ ra được vài điều, nên không còn cố chấp nữa.
Anh thích làm gì thì cứ làm đi. Sống trên đời, quan trọng nhất là được vui vẻ.
Sau đó, đội tuyển của Giang Tinh Dự giành được suất tham dự giải đấu thế giới. Một đêm ở nước ngoài, vào ngày trước trận chung kết cuối cùng, Giang Tinh Dự nhận được tin dữ rằng mẹ anh phải nhập viện.
Dù vậy, anh vẫn kìm nén cảm xúc, không để ảnh hưởng đến phong độ thi đấu. Anh hoàn thành trận đấu cuối cùng, cùng đồng đội giành chức vô địch thế giới.
Khoảnh khắc ấy, cảm xúc của anh lẫn lộn giữa niềm vui và nỗi đau.
Có lẽ vì lúc đó anh đã biết rõ bệnh tình của mẹ mình, biết rằng bà đã giấu anh và thời gian còn lại không nhiều. Cũng có lẽ là do cảm giác tội lỗi luôn âm ỉ trong lòng.
Ngay trong ngày giành chức vô địch, Giang Tinh Dự tuyên bố giải nghệ. Anh muốn ở bên mẹ, trân trọng từng giây phút cuối cùng.
Cùng giải nghệ với Giang Tinh Dự còn có người đi đường trên của đội tuyển – anh ấy buộc phải rời xa đấu trường vì chấn thương.
Tin Giang Tinh Dự giải nghệ lập tức gây chấn động cả giới Esports. Không ai biết lý do thực sự. Kể từ đó, đội tuyển vô địch thế giới cũng chính thức tan rã.
Bởi vì đã từng đứng trên đỉnh cao, nên sau khi đội tan rã, nếu các thành viên muốn gia nhập đội tuyển khác, họ chắc chắn sẽ nhận được sự trọng dụng và đãi ngộ tốt.
"Vậy nên, mẹ anh... bà ấy..."
Ngôn Bạch Xuyên nghẹn ngào, không thể nói tiếp.
Cậu hoàn toàn chìm vào câu chuyện của Giang Tinh Dự, phải một lúc lâu sau mới sực tỉnh. Đôi mắt cậu đã ướt từ khi nào không hay.
Có lẽ là vì cậu ngửi thấy mùi vị quen thuộc của một nỗi đau tương tự. Cậu đã từng có cảm giác ấy, từng trải qua điều tương tự, nên mới bị câu chuyện này chạm đến sâu như vậy.
Thì ra Giang Tinh Dự cũng có một quá khứ đầy tổn thương giống cậu.
Ngôn Bạch Xuyên ngẩn người thật lâu. Trong khoảnh khắc ấy, cậu bỗng nhiên rất muốn ôm lấy người bên cạnh mình.
Ngôn Bạch Xuyên ôm chặt lấy Giang Tinh Dự:
"Xin lỗi anh."
Cậu không nên nhắc đến chuyện này, ép người khác nhớ lại những ký ức đau khổ nhất chẳng khác gì khơi lại vết thương cũ.
Giang Tinh Dự đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu cậu, khẽ cười, giọng đầy bất lực:
"Ngốc à, chuyện đã qua rồi. Có những điều anh đã sớm nghĩ thông suốt."
Sinh lão bệnh tử vốn là lẽ thường tình. Điều khiến Giang Tinh Dự tiếc nuối, có lẽ là việc anh chưa kịp ở bên mẹ nhiều hơn, chưa kịp nói một câu "xin lỗi".
"Sau đó thì sao?"
Ngôn Bạch Xuyên ngẩng đầu hỏi, cậu muốn biết điều gì đã xảy ra sau trận đấu ấy.
Sau trận chung kết, Giang Tinh Dự lập tức lao về bệnh viện. Lúc đó, cảm xúc của anh thật khó diễn tả thành lời. Anh thậm chí còn chưa kịp nói lời xin lỗi đàng hoàng, mẹ anh đã rời xa anh mãi mãi.
Thực ra, anh cũng đã nói chuyện với bà vài câu. Chỉ là khi đó, bà đã kiệt sức, lời nói đứt quãng và mơ hồ, nhưng Giang Tinh Dự vẫn nghe rõ.
Cả đời bà luôn kiên cường, chưa từng cúi đầu trước bất kỳ ai. Thế nhưng, vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, bà lại thốt lên một câu "xin lỗi", kết thúc tất cả những nuối tiếc.
Khi đó, Giang Tinh Dự như phát điên. Anh căm ghét sự bất lực của chính mình, hận bản thân vì sao ngày đó lại bướng bỉnh đến vậy, vì sao lại không nhận ra bệnh tình của mẹ sớm hơn.
Sau khi tự nhốt mình trong phòng vài ngày, luật sư của mẹ anh tìm đến, nói rõ mọi chuyện. Chính lúc đó, anh mới biết chuyện Giang Đại Dương — bố mình đã ngoại tình.
Từ nhỏ, Giang Tinh Dự đã không thân thiết với bố. Dù sống chung dưới một mái nhà nhiều năm, nhưng giữa họ dường như chưa từng có tình cảm gì sâu sắc.
Đối với một đứa trẻ, việc phân biệt một người tốt hay xấu thực ra rất đơn giản, chỉ cần nhìn vào những gì người đó làm. Giang Đại Dương chưa từng quan tâm đến việc học của anh, thậm chí có lúc còn chẳng buồn đáp lại câu hỏi của anh.
Giang Đại Dương từ lâu đã điều hành một công ty nhỏ, ngày ngày đi sớm về muộn. Ai cũng nghĩ rằng ông ta bận rộn vì công việc, nhưng chẳng ai ngờ ông ta lại qua lại với người phụ nữ khác.
Trước đây, Giang Tinh Dự từng nghĩ rằng bố mình quá bận rộn nên không có thời gian để quan tâm đến mình. Sau này, anh mới hiểu rằng, Giang Đại Dương thực ra yêu thương một đứa con khác.
Giang Dịch – đứa con trai mà ông ta nuôi nấng, được chăm bẵm đến mức béo tròn như một con heo. Không khó để nhận ra, Giang Đại Dương đã cưng chiều hai mẹ con họ đến mức nào.
Lần duy nhất ông ta chủ động tìm đến Giang Tinh Dự, có lẽ chỉ vì chuyện quyền thừa kế công ty. Thực tế, khi mẹ Giang Tinh Dự qua đời, Giang Đại Dương có chút phấn khởi, vì ông ta sẽ được chia một khoản tiền không nhỏ.
Nhưng khi luật sư của mẹ anh công bố di chúc, nói rằng toàn bộ tài sản sẽ được để lại cho Giang Tinh Dự, ông ta tức đến phát điên, hận thấu xương mẹ con họ.
Giang Đại Dương dùng đủ mọi thủ đoạn để chiếm đoạt công ty, nhưng Giang Tinh Dự thà giải nghệ để xử lý chuyện này, chứ quyết không giao công ty vào tay ông ta.
Kết quả, ông ta chẳng lấy được một xu nào.
Công ty của Giang Đại Dương gặp vấn đề tài chính nghiêm trọng, ông ta cần gấp một khoản tiền lớn, nên liên tục tìm Giang Tinh Dự. Sau nhiều lần bị từ chối, cuối cùng ông ta tức đến mức phải nhập viện.
Ngôn Bạch Xuyên đỏ bừng mắt, nắm chặt tay thành nắm đấm:
"Vậy hôm đó ở căn hộ của anh, cái người mà em tưởng là tên trộm... thực ra chính là..."
Cậu dừng lại, cân nhắc một chút rồi hỏi:
"Chính là Giang Dịch phải không?"
Giang Tinh Dự khẽ gật đầu:
"Nếu Giang Đại Dương chỉ đơn giản là đến tìm anh để xin tiền, thực ra anh có thể cho ông ta. Nhưng ông ta đã làm một chuyện mà anh không bao giờ tha thứ được."
"Ngày thứ hai sau khi mẹ anh qua đời, ông ta đã đi đăng ký kết hôn với người phụ nữ kia. Từ đó, Giang gia bỗng có thêm một người con trai."
Ngôn Bạch Xuyên nghe xong, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy sôi máu, nghiến răng ken két:
"Sao anh không nói với em sớm hơn?"
Cậu nhớ lại chuyện cũ, cảm giác đầy tiếc nuối:
"Hôm đó em đã đánh cái thằng mập chết tiệt đó, đúng là không nên nương tay. Nếu có lần sau, em chắc chắn sẽ đánh hắn đến chết."
Giang Tinh Dự khàn giọng, ánh mắt bình thản nhìn Ngôn Bạch Xuyên:
"Anh kể cho em nghe chuyện này, là để nói rõ rằng, nhà anh không có ai làm chủ. Chuyện yêu ai, anh có toàn quyền quyết định."
"Nếu sau này chúng ta giải nghệ, có thể dọn ra ngoài mua nhà riêng. Đến các dịp lễ tết, anh sẽ theo em về thăm mẹ em."
Giang Tinh Dự nói rất nghiêm túc, như thể đã suy nghĩ kỹ càng về tương lai của cả hai.
Ngôn Bạch Xuyên vốn còn đang lo lắng chuyện gia đình, nhưng giờ nhẹ nhõm hơn nhiều. Tuy nhiên, tâm trạng lại chẳng thể vui lên nổi.
Cậu nghĩ, Giang Tinh Dự đã chọn cậu, thì cậu nhất định phải đối xử thật tốt với anh. Thật thật thật tốt, để từ từ chữa lành những vết thương trong lòng anh.
Ngôn Bạch Xuyên ngẫm tới ngẫm lui, nhưng không nghĩ ra được câu nào để an ủi, đành ôm lấy Giang Tinh Dự rồi hôn nhẹ lên má anh.
Sự thật chứng minh, cách này rất hữu dụng. Giang Tinh Dự chưa được mấy giây đã không chịu nổi, vòng tay ôm lấy eo Ngôn Bạch Xuyên, rồi đáp lại nụ hôn ấy.
Ngôn Bạch Xuyên dáng người mảnh mai, vòng eo nhỏ nhắn. Giang Tinh Dự dễ dàng ôm cậu trọn trong lòng, như thể đang ôm một chú mèo nhỏ làm nũng.
Cậu bỗng nhiên tinh nghịch, ánh mắt dán chặt vào yết hầu của Giang Tinh Dự. Thực ra từ lâu cậu đã muốn chạm vào rồi, nhưng chưa có cơ hội.
Hôm nay cuối cùng cũng đợi được dịp, Ngôn Bạch Xuyên quyết tâm "một lần làm cho trót" bù lại tất cả những điều trước đây chưa dám làm.
Giang Tinh Dự bị cậu trêu chọc đến bối rối, không chịu nổi, đành giữ chặt lấy cậu, giọng khàn khàn:
"Em còn nghịch nữa, anh không dám đảm bảo mình sẽ không làm chuyện gì đâu."
Ngôn Bạch Xuyên ngây thơ hỏi:
"Chuyện gì cơ?"
Giang Tinh Dự bật cười, ánh mắt lóe lên vẻ tinh quái:
"Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh đấy."
Ngôn Bạch Xuyên ngẩn người trong giây lát, rồi lập tức hối hận. Cả vành tai cậu đỏ bừng, ngượng đến mức không biết giấu mặt vào đâu.