Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã

Chương 59

Từ sáng sớm, Ngôn Bạch Xuyên tuyên bố cho cả đội nghỉ nửa ngày, nhưng đến tối vừa đúng giờ, cậu đã dẫn đầu kéo mọi người lên phòng huấn luyện trên tầng 2, bật máy tính bắt đầu tập luyện.

Lục Viễn và Tạ Dụ uể oải vì buổi tập thêm giờ này, nhưng chẳng mấy chốc họ cũng nghiêm túc trở lại, tập trung tinh thần.

Trịnh Kinh bước vào xem tình hình, thấy cả đội chăm chỉ như vậy, không khỏi hài lòng:

"Chúng ta đã thắng liền một mạch tới top 3 rồi. Trận chung kết cuối cùng cứ chơi hết sức mình, thắng hay thua cũng không rớt khỏi top 3 đâu."

Giải lần này có 3 suất tham gia giải chung kết thế giới, dành cho 3 đội đứng đầu.

Đối thủ của TAC trong trận chung kết là đội mạnh nhất khu vực – chiến đội Thiên Sứ. Lão Kỷ ngồi xuống, nghiêm túc phân tích:

"Gặp Thiên Sứ thì khá là khó chơi. Đội hình bên đó mạnh cả ba đường, có thể nói là chiếm ưu thế toàn diện."

AD, Top và Mid của Thiên Sứ đều là tuyển thủ đáng gờm. Nếu Ngôn Bạch Xuyên đối đầu với một người có thực lực ngang ngửa ở đường giữa, rất khó để cậu hỗ trợ các đường khác.

Nghe nhắc đến cái tên này, Lục Viễn không nhịn được rùng mình, quay sang nhìn đồng đội:

"Là họ à? Đội này khó nuốt thật."

TAC đã từng gặp chiến đội Thiên Sứ trên sân đấu trước đây và bị áp đảo hoàn toàn, thất bại thảm hại.

Đội này ngay cả Giang Tinh Dự cũng biết rõ. Thiên Sứ là một đội lâu đời, đã có tiếng từ khi anh còn chưa giải nghệ.

Dù chỉ mới rời đấu trường chuyên nghiệp hơn 1 năm, nhưng trong giới Esports, khoảng thời gian đó chẳng phải quá dài. Mà chiến đội Thiên Sứ năm xưa đã rất mạnh, giờ đây chỉ có càng đáng sợ hơn.

"Không thể có chút chí khí nào sao?"

Trịnh Kinh khó chịu khi thấy cả đội mất tinh thần:

"Các cậu chính là ngựa ô của mùa giải này đấy! Hạt giống số 1! Còn chưa ra sân mà đã ủ rũ thế kia rồi?"

"Nhanh chóng tập trung luyện đi."

Ngôn Bạch Xuyên khẽ nâng mí mắt, giọng điềm nhiên:

"Thay vì lãng phí thời gian ở đây, chi bằng tập thêm vài trận. Ít nhất đến lúc thi đấu cũng đỡ phải thua thảm."

Ngôn Bạch Xuyên thực ra không mấy tự tin về trận đấu với chiến đội Thiên Sứ. Đội này luôn rất mạnh, huống hồ mùa giải năm nay còn chiêu mộ được một tuyển thủ đường trên đẳng cấp hàng đầu.

"Thôi, tập luyện tiếp đi."

Tạ Dụ cảm thấy áp lực nặng nề, chỉ có luyện tập mới giúp cậu ấy giữ được trạng thái cân bằng.

Trong khi mọi người tập luyện, Lão Kỷ mở video các trận đấu gần đây của chiến đội Thiên Sứ để phân tích từng chi tiết. Thực ra, ban huấn luyện đã sớm nghiên cứu và đưa ra một bộ chiến thuật đối phó.

Đội TAC cũng đã luyện tập những lối chơi chuyên biệt nhằm khắc chế Thiên Sứ, nhưng vào sân đấu thật sự, mọi thứ vẫn phải dựa vào khả năng ứng biến của tuyển thủ. Ai biết được Thiên Sứ có đang ủ mưu cho một chiêu độc nào không?

Ngôn Bạch Xuyên và Giang Tinh Dự vẫn tiếp tục luyện kỹ năng phối hợp, trong khi những người khác tập trung vào các chi tiết nhỏ, lặp đi lặp lại để chỉnh sửa từng điểm.

Lão Kỷ nhìn qua đám tuyển thủ đang chăm chỉ luyện tập, lên tiếng:

"Đợi lát nữa sau khi các cậu tập xong, tôi sẽ tổng hợp lại những điểm cần chú ý trong các trận gần đây của chiến đội Thiên Sứ để phân tích cho các cậu nghe."

Ngôn Bạch Xuyên đang ở giao diện chọn tướng, tranh thủ đáp một tiếng rồi tiếp tục.

Thời gian luyện tập buổi tối trôi qua rất nhanh. Ngôn Bạch Xuyên tháo tai nghe, vắt lên cổ, rồi đưa tay xoa nhẹ cổ tay cho giãn ra.

Trịnh Kinh ôm laptop bước vào, thấy họ đã kết thúc buổi tập liền nói:

"Các cậu lên Weibo, chia sẻ lại bài đăng của đội nhé. Đó là video quảng bá sáng nay, quay rất đẹp đấy."

Quả thật, tay nghề của nhiếp ảnh gia không có gì để chê, mỗi người đều được quay rất bảnh, không tìm ra nổi điểm nào không hài lòng.

"Ôi trời, quay em đẹp trai vậy sao?"

Lục Viễn nhìn đoạn video trên trang chính thức của đội, phấn khích nói:

"Video này cắt dựng cũng ổn, em phải chia sẻ ngay cho fan xem mới được!"

Ngôn Bạch Xuyên vẫn giữ vẻ mặt bình thản, mở Weibo, bấm chia sẻ bài đăng từ trang chính thức.

Mấy bài đăng gần đây của cậu toàn là quảng cáo cho các nhãn hàng, không có gì đặc biệt để fan bàn tán. Thế nên khu bình luận dưới bài của Ngôn Bạch Xuyên đầy những lời nhắn từ fan chờ cậu cập nhật thêm nội dung mới.

[Chúng tôi biết các cậu sắp thi đấu chung kết rồi, chắc chắn không có thời gian livestream, nhưng mỗi ngày dành hai phút chụp ảnh tự sướng đăng lên Weibo cũng được mà.]
[Hu hu hu, lâu rồi không thấy Tiểu Xuyên của chúng ta. Video quảng bá bàn phím lần này thật sự quay rất đẹp, tôi xem đi xem lại mấy lần vẫn chưa đã mắt.]
[Cậu muốn đăng gì cũng được, đừng coi bọn tôi là người ngoài. Có thể đăng nhiều chút về cuộc sống thường ngày của cậu và Giang Thần, cứ coi bọn tôi là không khí là được!]
[Không livestream thì đăng chút đời thường cũng được mà! Weibo cũng có thể coi như vòng bạn bè, ảnh chụp chung của cậu và Giang Thần cũng có thể đăng luôn nha.]
[Mỗi lần thấy Lục Viễn livestream là tôi đều phải vào cà khịa vài câu. Giờ cậu ấy lâu không lên sóng, làm tôi cảm thấy không quen chút nào luôn.]

Ngôn Bạch Xuyên tiện tay lướt vài bình luận, đọc qua một lượt. Dạo gần đây, toàn bộ thời gian của cậu đều kín lịch với các trận đấu và luyện tập, nên rất ít khi cập nhật đời sống cá nhân trên Weibo.

Đúng lúc đó, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu — cậu và Giang Tinh Dự đang yêu nhau, nhưng vẫn chưa từng chính thức công khai chuyện này trên Weibo hay bất kỳ mạng xã hội nào!

Ngôn Bạch Xuyên vỗ trán, tự trách mình đã quên mất chuyện quan trọng như vậy.

Người ta yêu đương phải có chút nghi thức mới đúng chứ, công khai trên mạng xã hội là điều không thể thiếu!

Ngay lập tức, cậu định đăng bài ngay bây giờ. Nhưng khi mở album ảnh ra, cậu mới phát hiện cả hai thậm chí không có lấy một tấm ảnh chụp chung. Trong album của cậu, ảnh chụp Giang Tinh Dự chỉ toàn là những tấm lưu về từ siêu thoại.

Giang Tinh Dự vừa chia sẻ xong bài đăng của đội, tiện tay vào bấm like dưới bài của Ngôn Bạch Xuyên. Sau đó, khi vừa thoát ra, anh liếc qua liền thấy Ngôn Bạch Xuyên ngồi một bên với vẻ mặt ủ rũ, buồn bực.

Còn chưa kịp hỏi gì, Lão Kỷ đã gọi cả đội qua để cùng xem lại video các trận đấu gần đây của chiến đội Thiên Sứ, tất cả đều là những trận từ giải mùa hè, khi Thiên Sứ đối đầu với các đội khác.

Lão Kỷ nghiêm túc phân tích:

"Từ những video này có thể thấy rõ, họ giống chúng ta ở điểm đầu mùa giải chủ yếu giữ sức, đến chung kết thì không giấu bài nữa."

Ngôn Bạch Xuyên chăm chú nhìn màn hình, đôi mắt dán vào video, dường như đang suy nghĩ điều gì. Một lúc sau, cậu chậm rãi nói:

"Những trận gần đây họ chơi rất quyết liệt, hầu hết đều chọn lối đánh nhanh, dứt điểm trận đấu trong thời gian ngắn."

Giang Tinh Dự mỉm cười, bổ sung:

"AD của họ có mấy lần mắc lỗi nhỏ, nhưng rừng và Mid luôn tập trung hỗ trợ đường dưới, như thể muốn giảm bớt áp lực cho cậu ta..."

Lão Kỷ sững người, chợt nghĩ đến một khả năng nhưng vẫn chưa chắc chắn:

"Đúng vậy. Tôi cũng đang định nói điều này. Ban đầu tôi chưa rõ, nhưng càng xem những trận sau thì dấu hiệu này càng rõ rệt."

Lục Viễn thẳng thắn, nói toạc ra:

"Chẳng lẽ tay cậu ta bị chấn thương?"

Đây là lời giải thích hợp lý nhất. Trong giới Esports, không ít tuyển thủ phải giải nghệ vì chấn thương. Cường độ luyện tập cao mỗi ngày gây ra áp lực lớn lên cơ thể, đặc biệt là tay – công cụ quan trọng nhất của tuyển thủ.

Trong thi đấu, khả năng kiểm soát trò chơi đòi hỏi cả kỹ năng phán đoán lẫn tốc độ tay, thiếu một trong hai đều trở thành điểm yếu. Chỉ cần vài sai sót nhỏ cũng có thể ảnh hưởng đến toàn bộ cục diện trận đấu.

"AD của họ năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

Trịnh Kinh thắc mắc. Theo anh ấy nhớ, những tuyển thủ phải giải nghệ vì chấn thương đa số đều là những người đã thi đấu nhiều năm.

Còn chưa kịp để Lão Kỷ tính toán, Giang Tinh Dự đã trả lời ngay:

"Năm nay chắc khoảng 26 tuổi rồi. Cậu ta thi đấu chuyên nghiệp còn sớm hơn tôi."

Đối với những đối thủ ngang tài ngang sức, Giang Tinh Dự luôn ghi nhớ rất rõ. Họ từng cùng nhau thi đấu quốc tế vài lần, lúc đó còn khá thân thiết.

"Vậy là cũng đến độ tuổi giải nghệ rồi."

Lão Kỷ gật đầu, trầm ngâm nói. Đối với tuyển thủ chuyên nghiệp, sự nghiệp thi đấu chỉ rực rỡ trong vài năm ngắn ngủi, thời kỳ đỉnh cao không kéo dài mãi mãi.

Khi tuổi tác ngày càng lớn, phản xạ không còn nhanh nhạy như trước, hầu hết tuyển thủ đều chọn giải nghệ ở độ tuổi này.

Lão Kỷ cũng từng là một tuyển thủ chuyên nghiệp. Sau khi giải nghệ, vì không muốn rời xa đội, anh ấy quyết định ở lại TAC làm huấn luyện viên. Đây là cách anh ấy thể hiện tình yêu với nghề, chứng kiến từng thế hệ mới kế thừa và dốc sức vì đam mê khiến anh ấy cảm thấy mãn nguyện.

"Vậy chúng ta chắc chắn sẽ thắng rồi, đúng không?"

Tạ Dụ phấn khích hỏi.

Lê Hạ vỗ nhẹ vào đầu cậu ấy, trừng mắt:

"Nghĩ gì thế? Cậu ta chỉ mắc vài lỗi nhỏ, nhưng không hề ảnh hưởng đến cục diện trận đấu. Hơn nữa, tất cả những gì chúng ta nói bây giờ chỉ là phỏng đoán. Biết đâu họ cố tình chơi như vậy để đánh lừa chúng ta?"

Lời của Lê Hạ không phải không có lý. Những điều này vẫn chỉ là suy đoán, chưa được xác nhận. Và không có đội nào lại dễ dàng để một điểm yếu rõ ràng xuất hiện trong trận đấu quan trọng như chung kết cả.

"Đừng chủ quan, cứ chuẩn bị và thi đấu như kế hoạch."

Trịnh Kinh vươn vai, cười nói:

"Anh vừa gọi đồ ăn khuya cho mọi người, chắc sắp giao tới rồi. Ai xuống lấy giùm anh nhé."

Ngôn Bạch Xuyên đang chìm trong suy nghĩ, đưa tay xoa nhẹ gáy:

"Để em xuống lấy."

Cậu vừa bước ra khỏi phòng, Giang Tinh Dự cũng lập tức theo sau.

Khi Ngôn Bạch Xuyên nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cậu ngoảnh lại và thấy Giang Tinh Dự đi theo mình.

"Sao anh đi theo làm gì? Em xuống lấy là được rồi."

Giang Tinh Dự không bận tâm, bước đến cạnh cậu, bình thản nói:

"Thấy em đang có tâm sự, nên đi theo để cùng em dạo một chút."

Ngôn Bạch Xuyên không đáp, xem như ngầm đồng ý.

Hai người chậm rãi bước ra ngoài cửa lớn của căn cứ. Gió đêm thổi qua, mang theo tiếng ve râm ran từ những tán lá. Ngôn Bạch Xuyên liếc thấy một con đom đóm bay lượn trong bụi hoa, khẽ lên tiếng:

"Anh biết không, em đang nghĩ... chúng ta yêu nhau lâu như vậy rồi, mà em còn chưa từng công khai chuyện này trên vòng bạn bè hay Weibo."

Giang Tinh Dự bất lực cười nhẹ:

"Anh còn tưởng em đang phiền não chuyện gì lớn lắm chứ. Nếu muốn công khai, thì cứ đăng thôi."

"Vốn dĩ em định đăng rồi."

Ngôn Bạch Xuyên nói thẳng thừng:

"Nhưng phát hiện trong album ảnh chẳng có lấy một tấm chụp chung của tụi mình. Đợi lát nữa về chụp một tấm nhé?"

Giang Tinh Dự tiến thêm hai bước, khoác tay lên vai cậu:

"Vậy sau này mình chụp nhiều ảnh hơn, lưu vào album. Khi nào nhớ anh, cứ mở ra mà xem."

Ngôn Bạch Xuyên thầm nghĩ:

"Nhớ anh? Em nhìn anh suốt cả ngày, không cần xem ảnh cũng đủ nhớ rồi."

Đêm tối tĩnh mịch, bầu trời đầy sao lấp lánh. Mọi thứ xung quanh thật yên tĩnh, chỉ có tiếng gió khẽ thổi qua. Đột nhiên, ở cổng có tiếng động, Ngôn Bạch Xuyên nghĩ rằng đồ ăn khuya đã tới, liền bước vài bước ra phía cổng kiểm tra.

Giang Dịch đã chờ ở gần căn cứ cả ngày, hắn luôn nấp ở một góc khuất. Ngay khi nghe thấy tiếng nói của Ngôn Bạch Xuyên và Giang Tinh Dự, hắn lập tức xác nhận giọng nói đó là của Giang Tinh Dự.

Hắn bước ra từ góc khuất, đứng cách họ bởi một cánh cổng sắt, ánh mắt đầy ác ý khóa chặt vào Giang Tinh Dự:

"Thì ra là thật. Anh thực sự yêu đương với một thằng đàn ông... đúng là không biết xấu hổ."

Ánh mắt hắn chuyển qua Ngôn Bạch Xuyên, sắc mặt càng trở nên dữ tợn hơn:

"Thằng đầu hồng! Chính mày cố tình hại tao lần trước khiến tao nằm bẹp trên giường cả tuần mới dậy nổi!"

Hóa ra Giang Dịch vẫn chưa quên vụ lần trước. Lúc đó, hắn tới tìm Giang Tinh Dự, không ngờ lại đụng phải Ngôn Bạch Xuyên. Ban đầu hắn tưởng mình bị nhận nhầm là kẻ trộm nên mới bị đánh. Nhưng khi thấy thông báo Giang Tinh Dự gia nhập TAC, hắn lập tức hiểu ra Ngôn Bạch Xuyên – đội trưởng của TAC với biệt danh Pink – chính là kẻ đã ra tay với hắn hôm đó.

Ghép nối mọi chuyện lại, chẳng còn gì không rõ ràng nữa.

Ngôn Bạch Xuyên bị hắn gọi thẳng tên, hơi khựng lại, mất vài giây mới nhớ ra Giang Dịch là ai. Sau khi suy nghĩ lại lời vừa nghe, ánh mắt của Ngôn Bạch Xuyên đột ngột tối lại, lạnh lẽo đến mức khiến Giang Dịch vô thức lùi một bước.

Hắn cảm thấy, nếu không có cánh cổng sắt chắn giữa họ, có lẽ Ngôn Bạch Xuyên đã không ngần ngại mà đấm hắn như lần trước.

Bình Luận (0)
Comment