Giang Dịch sợ cậu sẽ đuổi theo hắn, vội vã co chân bỏ chạy, lăn qua lăn lại như con thỏ bị hoảng loạn.
Chạy được một đoạn khá xa, chắc chắn rằng không ai đuổi theo, Giang Dịch mới lớn giọng hét lên:
"Công ty sớm muộn gì cũng là của bố. Anh là đồ b**n th** thích đàn ông, căn bản không xứng để thừa kế công ty!"
Trong lòng hắn luôn nghĩ rằng với điều kiện như Giang Tinh Dự, chắc chắn sẽ quen một đại mỹ nhân. Không ngờ cuối cùng lại tìm một thằng con trai! Giang Dịch cảm thấy tên Giang Tinh Dự này không chỉ không nghe lời bố mà còn có vấn đề về đầu óc.
Cái tên tóc hồng đó tính khí thì nóng nảy, không hiểu Giang Tinh Dự thích điểm nào ở cậu.
Ngôn Bạch Xuyên suýt nữa thì lao ra ngoài, cậu rất muốn xé toạc cái miệng thối của tên béo này. Nhưng vừa chạm tay vào cửa sắt, đã bị Giang Tinh Dự giữ lại.
"Chuyện này không cần em ra tay, anh có cách."
Giọng Giang Tinh Dự lạnh băng, khiến người nghe như cảm nhận được hơi sương buốt giá.
Giang Dịch có thể mắng anh, sợ anh, anh đều không quan tâm. Nhưng dám kéo cả Ngôn Bạch Xuyên vào chửi cùng thì anh tuyệt đối không thể bỏ qua.
Nhìn thấy Ngôn Bạch Xuyên có ý định lao ra, Giang Dịch lập tức xoay người bỏ chạy, không dám nán lại dù chỉ một giây.
"Tên béo này gan bé thế à?"
Ngôn Bạch Xuyên đầy vẻ khinh bỉ, rõ ràng là cùng gen của một người bố, sao lại khác xa nhau đến thế?
"Ai mà biết được."
Giang Tinh Dự lười không muốn nhắc tới tên đó.
Không bao lâu sau, đồ ăn khuya mà Trịnh Kinh gọi đã được giao đến. Ngôn Bạch Xuyên cầm túi đồ ăn, quay sang Giang Tinh Dự nói:
"Sau này anh sẽ bảo bảo vệ để ý. Nếu có kẻ nào khả nghi lảng vảng trước cổng căn cứ, cứ thẳng tay đuổi đi."
Không biết tên béo này đã rình rập ở cổng căn cứ bao lâu rồi.
"Trong đầu hắn ngoài công ty và tiền ra thì chẳng có gì khác à?"
Ngôn Bạch Xuyên cảm thấy đám cha con nhà này còn ghê tởm hơn cả đôi vợ chồng chú thím của cậu.
Ngôn Bạch Xuyên ghét nhất là loại người này. Rõ ràng quan hệ máu mủ cũng chỉ là hời hợt, nhưng lại muốn dùng lý do ruột thịt để trói buộc người khác nhằm trục lợi. Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như thế!
Giang Tinh Dự suy nghĩ một chút rồi nói:
"Cũng không phải là không được."
Lục Viễn và mấy người khác đã sớm ở trên lầu chờ đồ ăn khuya. Vừa thấy Ngôn Bạch Xuyên bước lên, Lục Viễn liền than thở:
"Sao lâu thế, anh sắp chết đói rồi đây này."
Than xong, cậu ấy liền giật lấy túi đồ ăn trên tay Ngôn Bạch Xuyên và bắt đầu mở ra. Trịnh Kinh gọi đúng món bọn họ thích nhất – tôm hùm sốt cay, còn chuẩn bị thêm nước ép trái cây để giải khát.
Tạ Dụ đeo găng tay dùng một lần rồi bắt đầu ăn ngay. Ngôn Bạch Xuyên cũng đeo găng tay, nhưng cậu không vội ăn mà bóc vỏ mấy con tôm cho Giang Tinh Dự trước.
Giang Tinh Dự chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, cứ thế nhận lấy rồi ăn. Ngôn Bạch Xuyên còn đưa thêm cho anh một ly nước cam. Giang Tinh Dự nhấp một ngụm rồi để sang một bên.
Bữa khuya này, Ngôn Bạch Xuyên chăm sóc Giang Tinh Dự rất chu đáo. Trước đây, lúc nào cũng là Giang Tinh Dự chăm lo cho cậu, nhưng giờ vai trò lại hoán đổi.
Giang Tinh Dự ngả người lên ghế sofa, đôi tay thon dài gầy guộc chống lên mép ghế, cánh tay buông thấp, trên mu bàn tay nổi rõ những đường gân xanh, tay anh cầm một ly nước cam.
Ánh mắt anh chăm chú quan sát Ngôn Bạch Xuyên rất lâu, cảm giác như tất cả những việc cậu làm đều mang theo một mục đích nào đó.
Thực ra, ăn quá nhiều vào ban đêm không tốt, vì vậy Trịnh Kinh cũng không gọi quá nhiều đồ, chỉ đủ để mọi người ăn vừa phải.
Ngôn Bạch Xuyên không ăn nhiều, dùng bữa xong thì về phòng rửa mặt. Trong lòng cậu cứ mãi nghĩ đến chuyện chụp ảnh chung với Giang Tinh Dự.
Nhưng bây giờ đã khuya, cậu không thể trực tiếp sang phòng Giang Tinh Dự được. Nửa đêm mà "súng cướp cò" thì khó lòng mà dừng lại đúng lúc. Huống hồ, mấy ngày nữa là đến trận chung kết, làm gì cũng không nên quá đà.
Sau khi rửa mặt xong, Ngôn Bạch Xuyên cầm khăn lau tóc, ngón tay trượt qua màn hình điện thoại vài lần mà không có động thái gì.
Có lẽ là tâm ý tương thông với ai đó. Khi cậu lau tóc được một nửa, liền nghe thấy tiếng gõ cửa phòng.
Động tác của Ngôn Bạch Xuyên khựng lại. Cậu đi dép lê, bước tới mở cửa.
Giang Tinh Dự tựa người vào khung cửa. Vừa nhìn thấy anh, Ngôn Bạch Xuyên hơi ngẩn ra:
"Anh... sao anh lại đến đây?"
Nói rồi, cậu lại thò cái đầu tóc hồng ra ngoài hành lang, quan sát xung quanh một lượt. Sau khi chắc chắn không có ai, Ngôn Bạch Xuyên mới kéo Giang Tinh Dự vào phòng.
Nói về phòng ai gần phòng Ngôn Bạch Xuyên nhất trong đội TAC, thì không ai khác ngoài Giang Tinh Dự. Phòng của anh ở ngay đối diện, chỉ cần mở cửa ra là có thể nhìn thấy cửa phòng bên kia.
"Đáp ứng em rồi đấy."
Giang Tinh Dự để mặc cậu nắm tay, khẽ cười, nụ cười có chút tinh quái:
"Em định cứ nắm tay anh thế này mãi à?"
Ngôn Bạch Xuyên cúi đầu, phát hiện mình đang nắm chặt cổ tay của Giang Tinh Dự, làn da trắng nõn, ngón tay thon dài, các khớp xương rõ ràng.
Ngôn Bạch Xuyên bị anh trêu chọc đến mức hơi ngượng. Giang Tinh Dự thấy vậy thì nói tiếp:
"Không trêu em nữa. Em chẳng phải bảo muốn chụp ảnh à? Anh không phải đang đến đây rồi sao?"
"Anh còn nhớ à?"
Ngôn Bạch Xuyên cứ tưởng anh đã quên, định mai nhắc lại. Không ngờ anh vẫn luôn ghi nhớ.
"Tất nhiên là nhớ rồi."
Giang Tinh Dự cười nhẹ:
"Bạn trai anh nói muốn cho anh một danh phận, sao anh có thể quên được?"
Ngôn Bạch Xuyên ngước nhìn anh, Giang Tinh Dự hỏi:
"Em muốn chụp thế nào?"
"Hay là để em lên mạng tìm thử?"
Ngôn Bạch Xuyên thực ra không có kinh nghiệm gì với mấy chuyện công khai tình cảm như thế này. Bình thường cậu chỉ ngồi lì trước máy tính mà thôi.
"Không cần đâu, đưa tay đây."
Giang Tinh Dự chủ động chìa tay ra:
"Sau này nếu không biết, cứ hỏi anh."
Ngôn Bạch Xuyên ngoan ngoãn đưa tay ra. Giang Tinh Dự đan mười ngón tay của mình vào tay cậu, nắm chặt.
"Bây giờ thì có thể chụp rồi."
Ngôn Bạch Xuyên giơ điện thoại lên, chụp một tấm ảnh hai người nắm tay đan chặt mười ngón. Chụp xong, cậu nghe Giang Tinh Dự thở dài, đầy tiếc nuối:
"Đáng tiếc thật."
Ngôn Bạch Xuyên ngẩng đầu, khó hiểu hỏi:
"Tiếc gì cơ?"
"Không có nhẫn."
Giang Tinh Dự cười:
"Người ta công khai tình cảm đều đeo nhẫn, khoe một chút rằng họ đã ở bên nhau. Chúng ta chụp thế này, ngón tay đều trống không."
"Nhẫn sao?"
Ngôn Bạch Xuyên sững người:
"Vậy thì tấm ảnh này..."
"Không sao, cứ đăng đi."
Giang Tinh Dự cầm lấy điện thoại của Ngôn Bạch Xuyên, giơ lên tìm góc chụp:
"Không phải em bảo chưa có ảnh chụp chung sao? Giờ chúng ta chụp luôn, muốn chụp bao nhiêu thì chụp, đến khi nào em hài lòng thì thôi."
"Ừm."
Ngôn Bạch Xuyên khẽ đáp.
Giang Tinh Dự chỉnh góc độ, ngay sau đó Ngôn Bạch Xuyên nghe thấy tiếng "tách" từ điện thoại.
"Xong rồi à?"
"Chưa đâu, chụp thêm vài tấm nữa."
Giang Tinh Dự nhặt lấy chiếc gối ôm dễ thương trên giường, ném cho cậu:
"Em ôm cái này rồi chụp."
Ngôn Bạch Xuyên ngoan ngoãn nhận lấy, ôm gối nhìn thẳng vào ống kính. Giang Tinh Dự ngắm nghía một chút, cảm thấy vẫn thiếu gì đó:
"Em giơ tay làm dấu chữ V đi, kiểu yeah ấy."
Ngôn Bạch Xuyên làm theo từng lời của Giang Tinh Dự. Thực ra, bảo cậu tạo dáng như vậy là vì Giang Tinh Dự rất muốn nhìn thấy biểu cảm đó. Khi Ngôn Bạch Xuyên giơ tay làm dấu chữ V, cậu bỗng trở nên đáng yêu hơn hẳn, hoàn toàn mất đi vẻ lạnh lùng thường ngày.
Bình thường, Ngôn Bạch Xuyên lúc nào cũng giữ khuôn mặt nghiêm túc, nói chuyện thì cộc lốc, tạo cảm giác xa cách, khó gần. Nhưng bây giờ, cậu lại có vẻ rất thư giãn, thoải mái.
Giang Tinh Dự chụp xong loạt ảnh, gửi mấy tấm sang WeChat của mình trước rồi mới trả lại điện thoại cho Ngôn Bạch Xuyên.
"Giờ thì công khai được rồi. Đăng Weibo hay đăng lên vòng bạn bè WeChat đều được."
Giang Tinh Dự hào phóng nói.
Ngôn Bạch Xuyên thực sự tin lời anh, chẳng chút nghi ngờ, liền đăng ngay lên vòng bạn bè WeChat. Sau đó, cậu còn mở Weibo, đăng thêm một bài viết.
Dòng trạng thái của cậu là:
«Hiện tại là anh, sau này cũng là anh.»
Bài đăng giữa đêm khuya của Ngôn Bạch Xuyên khiến mọi người đều sửng sốt. Hội fan CP đang buồn vì dạo này ít hint để "hóng đường", thậm chí còn lục lại những video cũ để tìm chi tiết đáng nghi.
Không ngờ, ngay lúc này, Ngôn Bạch Xuyên lại bất ngờ đăng Weibo, còn kèm theo ảnh chụp chung với Giang Tinh Dự, như muốn thông báo cho mọi người biết rằng họ đã chính thức ở bên nhau.
[Woa!!! Nửa đêm mà lại thấy Weibo của tóc hồng!!!]
[Chuyện gì đây, hai người nửa đêm không ngủ à?? Rốt cuộc ai đang ở phòng ai thế??]
[Fan lâu năm cho bạn biết nhé, đây là phòng của tóc hồng. Trong video cậu ấy từng livestream, tôi có thể khẳng định đây chính là phòng của tóc hồng.]
[Vậy tức là tối nay Giang Thần ngủ lại phòng của Pink??]
[Cẩu lương giữa đêm khuya này không đùa được đâu! Hóa ra không chỉ mỗi chúng ta chưa ngủ, mà tóc hồng cũng còn thức!! Hahaha!!!]
Ngôn Bạch Xuyên đọc xong phần bình luận mới nhận ra vấn đề: Nửa đêm nửa hôm, trong phòng cậu lại có thêm Giang Tinh Dự, đã thế còn chụp ảnh chung rồi đăng thẳng lên vòng bạn bè và Weibo.
Chẳng phải cậu vừa ngầm thông báo với cả thế giới rằng... Giang Tinh Dự đang ở trong phòng cậu sao?!
Ngay sau đó, WeChat liên tục báo tin nhắn mới. Vòng bạn bè cậu vừa đăng đã thu hút vô số bình luận:
[Quản lý Trịnh: ?????]
[An Thần: Hai người nửa đêm đang làm trò gì vậy?]
[Lục Viễn: ... Anh Giang đang ở phòng em à?]
[Tạ Dụ: Hai người ở chung? Lại còn nửa đêm? Hai người...]
[Lê Hạ: (Mặt cười láu cá.JPG) (Mặt cười láu cá.JPG) (Mặt cười láu cá.JPG)]
Ngôn Bạch Xuyên: "..."
Nhìn đống bình luận toàn từ người trong giới hỏi han, Ngôn Bạch Xuyên thật sự muốn xóa ngay bài đăng này. Nhưng lý trí kịp thời nhắc cậu rằng không thể xóa.
Có lẽ sợ Ngôn Bạch Xuyên phải một mình hứng chịu làn đạn, không lâu sau đó, trên vòng bạn bè của Giang Tinh Dự cũng xuất hiện một bài đăng mới.
Ảnh giống hệt tấm ảnh mà Ngôn Bạch Xuyên vừa đăng, nhưng dòng chú thích thì khác.
Dòng trạng thái của anh là:
«Mọi người qua đây bình luận nhé, bạn nhỏ nhà tôi hơi ngại.»
An Thần nửa đêm lướt điện thoại, vừa hay đụng ngay cặp đôi nhỏ đang rải cẩu lương khắp nơi, suýt chút nữa thì không giữ nổi bình tĩnh. Anh ta hận chính mình vì đêm hôm khuya khoắt lại đi nghịch điện thoại, kết quả chẳng hiểu sao bị nhét đầy một bụng cẩu lương.
Thế là An Thần dẫn đầu để lại một loạt biểu cảm "vỡ tim" trong phần bình luận dưới bài đăng của Giang Tinh Dự:
[An Thần: (Nứt toác.JPG)(Nứt toác.JPG)(Nứt toác.JPG)] [(Nứt toác.JPG)(Nứt toác.JPG)(Nứt toác.JPG)]
[Quản lý Trịnh:?????]
Mọi người khác đều không dám để lại bình luận, nhưng Trịnh Kinh thì khác. Có lẽ anh ấy lo thật sự sẽ xảy ra chuyện gì quá đà, nên trực tiếp gửi mấy tin nhắn riêng cho Ngôn Bạch Xuyên:
[Quản lý Trịnh]: 【Hai đứa đủ rồi đó, có biết nửa đêm nửa hôm làm người ta giật mình cỡ nào không?】
[Quản lý Trịnh]: 【Muốn rải cẩu lương thì cũng phải để ý thời gian chút chứ! Em không nhận ra rằng làm vậy chẳng khác gì thông báo với mọi người rằng Giang Tinh Dự đang ở phòng em qua đêm à?】
[Quản lý Trịnh]: 【Mà không chỉ đăng vòng bạn bè đâu, em có biết bên Weibo đang rần rần thế nào không? Fan của hai người đang hóa thành bầy chuột chũi gào thét rồi, giờ em bảo anh làm sao dập được ngọn lửa dư luận này đây?】
[Quản lý Trịnh]: 【Thôi được rồi, cả ngày luyện tập mệt rồi thì đi ngủ sớm đi. Không phải chỉ là Giang Tinh Dự ngủ lại phòng em thôi sao? Không cần khoe nữa, chúng tôi đều biết hết cả rồi.】
Cái quái gì mà ngủ lại? Ngôn Bạch Xuyên thiếu chút nữa thì ném luôn cái điện thoại đi.
Cậu nhịn không được lườm Giang Tinh Dự, giọng đầy oán trách:
"Đều tại anh đấy, giờ bị mọi người cười chê rồi."
Nói là trách, nhưng cuối cùng cũng chỉ than thở vài câu, không thực sự nổi giận. Cậu cúi đầu lẩm bẩm với vẻ không vui:
"Với cả... em nhìn giống nhóc con lắm à? Lúc trước em đã bảo anh đừng gọi em là bạn nhỏ rồi mà."
Giang Tinh Dự xoa nhẹ đầu cậu, giọng cưng chiều:
"Trong mắt anh, em mãi là bạn nhỏ của anh. Nhưng anh gọi vậy không phải vì em nhỏ đâu, mà em có thể xem đó như một kiểu xưng hô thân mật."
"Xưng hô thân mật?"
Ngôn Bạch Xuyên nghe vậy, không biết nghĩ đến điều gì mà bỗng nở nụ cười đầy ẩn ý.
"Anh lại đây chút đi."
Giang Tinh Dự không biết trong đầu Ngôn Bạch Xuyên lại đang nghĩ trò quỷ gì, nhưng theo bản năng vẫn nghiêng đầu lại gần.
Ngay lúc đó, anh nghe thấy giọng nói mềm nhẹ, như hơi thở ấm áp phả vào tai mình.
"Anh yêu ơi! Vậy có tính là thân mật không?"
Trong khoảnh khắc ấy, Giang Tinh Dự cảm thấy như có dòng điện chạy dọc sống lưng, đầu ngón tay tê rần. Anh chỉ muốn ôm chặt lấy Ngôn Bạch Xuyên, giam cậu trong lòng mình, không cho cậu có bất kỳ cơ hội nào để chạy thoát.