Ngôn Bạch Xuyên nhìn chằm chằm vào tin nhắn này thật lâu, càng đọc đến cuối lại càng thấy ngứa ngáy, cách Giang Tinh Dự nói chuyện thật sự quá mức trêu chọc.
Nếu là nói vài câu cãi nhau, Ngôn Bạch Xuyên còn miễn cưỡng làm được, nhưng nói lời dỗ dành thì thực sự làm khó cậu rồi.
Nói cách khác, Giang Tinh Dự muốn cậu dỗ thế nào đây?
Vì quá muốn sang gặp Giang Tinh Dự, Ngôn Bạch Xuyên chẳng còn tâm trí nghĩ nhiều, cứ thế xỏ dép lê rồi bước thẳng qua phòng đối diện.
Ban đầu, cậu còn tưởng Giang Tinh Dự vẫn đang ủ rũ, nhưng không ngờ anh lại đang ngồi trong phòng chơi game bằng laptop. Khi Ngôn Bạch Xuyên bước vào, Giang Tinh Dự liếc mắt nhìn cậu một cái, sau đó lại tiếp tục tung hoành ngang dọc trong Vương Giả Vinh Diệu.
Ngôn Bạch Xuyên ghé lại gần xem qua bảng thành tích trên màn hình — 13/0/3 — giết đến điên rồi.
Bỗng nhiên Ngôn Bạch Xuyên nảy ra một ý tưởng. Ai nói dỗ người chỉ có một cách? Người yêu cùng nhau chơi game cũng tính là dỗ mà.
"Thật sự đến dỗ anh đấy à?"
Giang Tinh Dự kết thúc ván đấu, xoay ghế lại, nhìn thẳng vào Ngôn Bạch Xuyên.
Có lẽ vì đến phòng Giang Tinh Dự quá nhiều lần nên Ngôn Bạch Xuyên cũng không hề ngại ngùng, thản nhiên trả lời, cố tình hỏi lại:
"Không thì sao? Không phải chính anh bảo em qua dỗ anh à?"
Giang Tinh Dự đặt tay lên bàn, hai chân dài tùy ý duỗi dưới gầm bàn, vì quá dài nên có vẻ hơi khó tìm chỗ để, đành phải cong nhẹ đầu gối lại. Anh đối diện với Ngôn Bạch Xuyên, khẽ bật cười trầm thấp:
"Vậy định dỗ anh thế nào?"
Ngôn Bạch Xuyên thấy game của anh đã kết thúc bèn bảo đợi một chút, rồi quay về phòng lấy laptop sang, ngồi xuống bên cạnh Giang Tinh Dự.
"Chơi game với anh. Không phải anh muốn tung hoành trong game sao?"
Ngôn Bạch Xuyên vừa mở máy vừa nói, rồi vào game:
"Em chơi cùng anh, anh làm chủ lực."
Cái bàn này đủ rộng để chứa hai người ngồi cạnh nhau, chỉ là trong lúc thao tác, tay hai người thỉnh thoảng vô tình chạm vào nhau, nhưng không hề ảnh hưởng đến việc điều khiển.
Giang Tinh Dự cũng không biết sao mình lại đồng ý. Anh để Ngôn Bạch Xuyên qua đây dỗ mình, chứ đâu phải rủ chơi game. Nhưng thấy cậu đã mở game ra rồi, anh cũng chẳng buồn từ chối.
Hai người đã lâu không chơi game cùng nhau, hiếm lắm mới có dịp tổ đội như tối nay. Ngôn Bạch Xuyên ngồi trước giao diện, mày mò một lúc, Giang Tinh Dự định hỏi cậu có mở trận không thì một thông báo nhỏ đột ngột hiện lên trên màn hình.
Giang Tinh Dự bấm vào xem, khi nhìn rõ nội dung, tay đang cầm chuột của anh bất giác siết chặt.
Ngôn Bạch Xuyên gửi cho anh một lời mời thiết lập quan hệ cặp đôi.
Trong Vương Giả Vinh Diệu, người chơi có thể thiết lập nhiều loại quan hệ với bạn bè, nhưng quan hệ cặp đôi chỉ có thể dành cho duy nhất một người. Giang Tinh Dự ngẩn ra vài giây, rồi bấm đồng ý. Thì ra Ngôn Bạch Xuyên vừa rồi là đang mày mò cái này.
"Vừa nhớ ra, chúng ta vẫn chưa thiết lập quan hệ trong game. Thiết lập xong thì trên giao diện sẽ hiển thị, mọi người đều biết chúng ta là người yêu."
Ngôn Bạch Xuyên nghiêm túc nói.
"Cũng tính là dỗ anh sao?"
Giang Tinh Dự liếc nhìn cậu.
Ánh mắt hai người giao nhau, Ngôn Bạch Xuyên thản nhiên đáp:
"Không hẳn. Quan hệ này vốn dĩ phải thiết lập thôi, dù không phải để dỗ anh, thì sớm muộn cũng làm."
"Em đúng là khiến người ta thích mà."
Giang Tinh Dự cười khẽ.
Hai người khoác áo cặp đôi vào game và bắt đầu càn quét. Ban đầu, đồng đội thấy hai người yêu nhau giành luôn hai vị trí chủ lực thì tỏ vẻ không vui, cãi vài câu, còn tưởng cặp đôi này nhịn cho qua.
[Ta giỏi nhất] AD: 【Cặp đôi thì có gì ghê gớm, giành hai vị trí chủ lực mà cũng đòi thể hiện à? Không thì nhường chỗ cho chúng tôi gánh team đi.】
[Support Chân Chính Là Tôi] SP: 【Đi rừng à, sao cậu không bảo người yêu cậu đánh SP luôn cho rồi? Biết dẫn dắt không đấy?】
[Bé Con Lăn Lóc] Top: 【Muốn chơi sao cũng được, nhưng đừng có ném hành vào mặt tôi là được. Cảm ơn.】
Không ngờ vừa vào trận, cặp đôi này đã càn quét khắp bản đồ. Ba đồng đội còn lại nhìn bảng thành tích của họ ngày càng cao mà ngơ ngác, lúc này mới biết mình đã trách lầm người.
Có thực lực thì cần gì nói nhiều. Ngôn Bạch Xuyên ban đầu đã đồng ý để Giang Tinh Dự làm chủ lực, nhưng vừa rồi không nhịn được mà cướp mất mấy mạng hạ gục.
Với họ, trận đấu xếp hạng này chẳng khác nào "vùng nước toàn cá nhỏ". Ý thức chiến thuật của đồng đội không bằng tuyển thủ chuyên nghiệp, phần lớn chỉ biết bám theo họ mà đánh.
"Không nhịn nổi."
Ngôn Bạch Xuyên khẽ nói.
"Ván sau nhường anh."
"Em nghĩ anh cần chắc?"
Giang Tinh Dự cười nhẹ, chẳng bận tâm:
"Chúng ta thi xem ai giết nhiều hơn, chẳng phải sẽ thú vị hơn sao?"
Ngôn Bạch Xuyên lập tức hứng thú:
"Thi thì thi! Ai sợ ai!"
Ba đồng đội còn chưa kịp hoàn hồn, chỉ biết trơ mắt nhìn cặp đôi càng đánh càng hăng, cách biệt về kinh tế cũng ngày một lớn. Nhận ra sai lầm, bọn họ vội vàng gửi tin nhắn xin lỗi trong kênh chat.
[Ta giỏi nhất] AD: 【Là tôi có mắt không tròng. Hai vị đại thần cứ chơi thoải mái, tôi xin dâng hết kinh tế của mình.】
[Support Chân Chính Là Tôi] SP: 【Tôi thấy mình đánh SP cũng ổn mà. Tôi xin rút lại lời nói lúc nãy. Hai người chính là bố tôi.】
Trong game, ai đánh giỏi thì chính là bố. Chỉ cần có thể gánh team, đó đã là duyên phận.
Người đi đường trên vốn từ đầu đã im lặng, không nói gì quá đáng, chỉ yêu cầu cặp đôi đừng khiến mình bị kéo tụt hạng. Ai ngờ cậu ta lại được chính cặp đôi này gánh cho bay hạng, đến cuối cùng cũng phải lên tiếng.
[Bé Con Lăn Lóc] Top: 【Hai vị đại thần giỏi quá. Các anh là tuyển thủ chuyên nghiệp hay streamer thế? Để tôi qua theo dõi cả hai, cảm ơn vì đã giúp tôi lên hạng.】
Kênh chat đột nhiên xuất hiện hàng loạt tin nhắn. Ngôn Bạch Xuyên liếc mắt qua một lượt, cảm thấy đánh chữ quá phiền, bèn mở thẳng mic:
"Follow thì khỏi, để tôi giết thêm vài mạng là được."
Vừa nghe thấy giọng cậu, cả đội lập tức câm nín vài giây, dường như không tin nổi vào tai mình.
AD: "Hả? Mid là con trai à? Tôi còn tưởng là con gái cơ."
Top: "Nghe giọng quen ghê..."
SP: "Tôi sợ quá trời, còn tưởng tai mình bị hỏng. Nếu thế thì người đi rừng chắc là con gái rồi. Con gái mà đánh rừng giỏi thế cơ à?"
Ba người thấy Ngôn Bạch Xuyên mở mic trước, liền hùa theo, mở mic trò chuyện, vừa bàn tán vừa cố đoán xem cặp đôi này là ai mà đánh kinh khủng như vậy.
Lúc này, Ngôn Bạch Xuyên và Giang Tinh Dự vẫn đang thi đấu xem ai giết được nhiều mạng hơn. Hiện tại, Giang Tinh Dự đã dẫn trước cậu hai mạng. Anh bấm xem bảng thành tích, rồi khẽ bật cười:
"Em định gian lận đấy à?"
"Ai gian lận chứ? Em không thắng được anh, nhưng đâu có luật nào cấm em tìm ngoại viện."
Ngôn Bạch Xuyên đáp với vẻ vô cùng thản nhiên. Được Top gật đầu đồng ý, cậu nhanh chóng phối hợp, hai người lập tức phối hợp, lấy về hai mạng.
Hai mạng đó đều do Ngôn Bạch Xuyên hạ gục, giúp cậu san bằng số mạng với Giang Tinh Dự.
Giang Tinh Dự chẳng bận tâm lắm, đi xuống đường dưới, còn nhờ luôn hai người ở đó hỗ trợ. Anh mở mic dặn:
"Giữ chân chúng lại, đừng để chúng vào trụ."
AD phản xạ có điều kiện, đáp ngay:
"Ồ, không vấn đề gì..."
Trả lời xong mới chợt nhận ra người đang hỗ trợ ở đường dưới không phải Mid, mà chính là "nữ đi rừng" mà họ bàn tán lúc nãy.
"WTF?"
AD gần như theo phản xạ buột miệng chửi thề:
"Người... người đi rừng cũng là con trai à?"
SP lúc này cũng tỉnh ngộ, quả quyết:
"Chính xác, là con trai."
Top cứ suy nghĩ mãi, rồi ngập ngừng hỏi:
"Các ông không cảm thấy giọng của hai người này rất quen à? Lúc nãy tôi còn chưa chắc, nhưng nghe vừa rồi... có phải là Giang Thần không?"
Giọng của Giang Tinh Dự rất đặc trưng, được công nhận là "giọng nam thần". Trong game, gặp được người có giọng giống anh gần như là chuyện không tưởng, huống chi còn phối hợp Mid – Jungle ăn ý như vậy.
"Khoan... vậy hai người là Pink và Giang Thần hả?"
AD kinh ngạc đến mức để nhân vật đứng ngây ra giữa đường, quên cả di chuyển.
Giang Tinh Dự thấy máu của cậu ta sắp cạn, tốt bụng nhắc nhở:
"Máu của cậu sắp hết rồi. Tôi bảo giữ chân chúng, không phải bảo cậu đi tặng mạng."
Ngôn Bạch Xuyên thì chẳng buồn giấu giếm, thản nhiên đáp:
"Ừ, là bọn tôi."
Nghe câu trả lời, cả ba đồng đội đều ngỡ ngàng, nhất thời có cảm giác như fan gặp idol. Top thường xuyên xem livestream của họ, thấy rất thú vị và thỉnh thoảng còn học lỏm vài chiêu. Vì vậy, ngay khi hai người mở mic, cậu ta liền cảm thấy giọng rất quen, không ngờ đúng là họ thật.
Nhưng còn chưa kịp vui mừng bao lâu, trận đấu đã sắp kết thúc. Khi nhà chính của phe địch sắp bị phá, ba người còn lại vội vàng mở mic, cuống quýt nói liên tục.
SP: "Trời ơi, vừa gặp được hai đại thần đã phải kết thúc trận rồi, nhanh quá!"
AD: "Hôm nay là lỗi của bọn em. Sau này nhất định không dám coi thường ai nữa."
Top: "Idol, tạm biệt! Chúc hai anh luôn vui vẻ! Có thời gian nhớ livestream thường xuyên, bọn em vẫn luôn đợi anh..."
Đúng lúc đó, nhà chính bên địch nổ tung, âm thanh chiến thắng vang lên trong tai nghe.
Ngôn Bạch Xuyên cười vui vẻ:
"Không ngờ lại tình cờ gặp được fan của bọn mình."
Giang Tinh Dự tháo tai nghe xuống, treo lỏng lẻo trên cổ, lười biếng ngả người ra sau ghế. Anh xoay người nhìn Ngôn Bạch Xuyên, dáng vẻ có chút tùy tiện, đôi mày lộ rõ nét mệt mỏi:
"Không chơi nữa."
"Đỡ hơn chút nào chưa?"
Ngôn Bạch Xuyên quan tâm hỏi, cũng chẳng biết cách an ủi này có hiệu quả không, chỉ biết cậu đã chơi rất thỏa mãn.
"Ừ, tâm trạng tốt hơn nhiều rồi."
Giang Tinh Dự xoa xoa cổ tay, lại bắt đầu buông lời chẳng kiêng dè:
"Tinh thần được thỏa mãn mấy ván rồi, nhưng thân thể vẫn thấy trống trải lắm."
Ngôn Bạch Xuyên: "..."
"Anh có biết mình đang nói gì không đấy?"
"Sao nhìn anh như vậy?"
Giang Tinh Dự giả bộ vô tội, ánh mắt thản nhiên nhìn lại.
Yêu nhau lâu như vậy, kiểu nói hai nghĩa như thế này của Giang Tinh Dự, Ngôn Bạch Xuyên ít nhiều cũng hiểu được vài phần. Cậu ngẩng đầu đối diện ánh mắt ấy một lúc, rồi thẳng thắn hỏi:
"Nói thật đi, có phải anh đang nghĩ mấy chuyện đó không?"
Ngôn Bạch Xuyên hỏi đầy ẩn ý.
Giang Tinh Dự giả vờ không hiểu, lại được đằng chân lân đằng đầu:
"Nghĩ chuyện gì?"
Ngôn Bạch Xuyên bước mấy bước tới trước mặt Giang Tinh Dự, ánh đèn trên trần chiếu bóng cậu xuống sàn, cái bóng ấy nghiêng về phía người ngồi đối diện. Hai tay cậu chống lên tay vịn ghế, cúi đầu sát lại gần, rồi mạnh mẽ hôn lên môi Giang Tinh Dự một cái:
"Anh nói xem là chuyện gì?"
Giang Tinh Dự hoàn toàn không ngờ bạn trai mình phản ứng nhanh nhạy như vậy, đã thế cách hôn còn dữ dội, lập tức bộc lộ bản chất thật. Vốn định đứng dậy, nhưng Ngôn Bạch Xuyên bị anh giữ lại, cố định trên ghế.
Trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của Giang Tinh Dự, ánh đèn phản chiếu trông càng sáng hơn. Giọng anh trầm khàn:
"Lần này còn muốn chạy à?"
Ngôn Bạch Xuyên lùi không được, đành ngồi hẳn lên đùi Giang Tinh Dự, ánh mắt đối diện với anh, khẽ nhướng mày:
"Anh nghĩ em muốn trốn sao?"
"Nếu thật sự muốn trốn, tối nay em đã không qua phòng anh để an ủi anh rồi."
Ngôn Bạch Xuyên luôn thẳng thắn như vậy, nhìn thẳng vào mắt Giang Tinh Dự:
"Anh chẳng phải đang muốn sao? Vừa hay em cũng muốn thử xem, tối nay ai cũng đừng né tránh gì nữa."
"Anh có chuẩn bị đồ không đấy?"
Ngôn Bạch Xuyên hỏi như để xác nhận.
Giang Tinh Dự bật cười khẽ, cúi xuống cắn nhẹ vào tai cậu, giọng nói khàn khàn bên tai:
"Sớm chuẩn bị rồi, luôn để sẵn đây."
Sớm từ khi Ngôn Bạch Xuyên nói sẽ cân nhắc, Giang Tinh Dự đã chuẩn bị sẵn mọi thứ. Chuẩn bị để phòng trường hợp bất ngờ, lỡ như có một ngày cả hai mất kiểm soát, thì cũng không đến mức bỏ dở giữa chừng.
Vậy nên anh luôn để sẵn, cuối cùng cũng đợi được đến ngày có thể phát huy tác dụng.