Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã

Chương 76

Đèn đột nhiên tắt phụt, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối, chỉ còn tiếng thở dồn dập vang lên từng hồi. Trong bóng đêm, con mãnh thú đói khát đang mò mẫm tìm kiếm con mồi.

Ngôn Bạch Xuyên nằm trên giường, hơi thở gấp gáp. Khuôn mặt thiếu niên đỏ bừng lên trong bóng tối, cậu không biết làm sao, đành ôm chặt chiếc gối ôm, lấy nó che kín mặt mình.

Ánh trăng xuyên qua khe hở của rèm cửa, len lỏi vào căn phòng, phủ lên Giang Tinh Dự một tầng ánh bạc dịu dàng, tựa như một lớp lụa mềm mại bao bọc lấy anh, khiến anh ngập trong ánh sáng mờ ảo.

Dù là trong bóng tối, chỉ cần Ngôn Bạch Xuyên dịch gối ôm ra một chút, cậu vẫn có thể thấy rõ những đường nét sâu hút trên khuôn mặt của Giang Tinh Dự, cũng như việc anh đang làm.

Lưng của Ngôn Bạch Xuyên cứng đờ, cậu không dám thở mạnh. Trong bóng tối, các giác quan dường như được khuếch đại lên vô tận. Cảm giác nơi yếu hại bị người khác nắm trong tay thật sự khiến người ta bối rối. Lớp da thịt được bao bọc mềm mại, tiếng nước nhỏ nhẹ vang lên, hòa vào không gian yên tĩnh.

Ngôn Bạch Xuyên đỏ mặt đến tận mang tai. Mỗi lần được Giang Tinh Dự giúp, cậu đều không dám đường hoàng nhìn thẳng. Nhưng khi đến lượt cậu giúp lại, cậu luôn ra vẻ trấn tĩnh, thậm chí còn nhìn chằm chằm đối phương không chút e dè.

Giang Tinh Dự ngẩng đầu, ánh mắt giao với cậu. Lần này, cho dù da mặt có dày đến mấy, lỗ tai anh cũng hơi ửng đỏ hiếm thấy. Chỉ là dưới bóng tối che giấu, Ngôn Bạch Xuyên chẳng thể nào nhận ra.

Ngôn Bạch Xuyên chống người dậy bằng một tay, chầm chậm không né tránh nữa. Đến khi Giang Tinh Dự tăng thêm lực, cậu khẽ rên một tiếng, pháo hoa nổ tung.

Sau khi giúp Ngôn Bạch Xuyên giải tỏa xong, Giang Tinh Dự tùy ý kéo ngăn tủ bên cạnh, mò mẫm vài giây rồi lấy ra một món đồ từ bên trong. Ánh mắt của Ngôn Bạch Xuyên vô tình lướt qua, thoáng thấy món đồ ấy.

Hơi thở bỗng trở nên gấp gáp, hai gò má nóng bừng.

"Anh làm nhanh lên chút."

Có lẽ vì quá hồi hộp, ánh mắt Ngôn Bạch Xuyên lảng tránh, giọng nói cũng nhỏ dần.

Tên khốn Giang Tinh Dự lúc này vẫn còn chút lương tâm, không ép buộc mà từ tốn giúp Ngôn Bạch Xuyên thả lỏng. Cơ thể cậu cong lên, hơi thở rối loạn, quấn quýt trong không gian tĩnh lặng.

Khi đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào, Ngôn Bạch Xuyên hít mạnh một hơi, kêu khẽ một tiếng, theo phản xạ túm lấy tóc Giang Tinh Dự:

"Anh nhẹ chút..."

Nói xong, cậu không lên tiếng nữa, để mặc Giang Tinh Dự tùy ý làm.

Ngôn Bạch Xuyên nghĩ thầm, Giang Tinh Dự chắc chắn đã lén xem không ít phim cấm. Bằng không, sao có thể thuần thục đến vậy, vừa tiến hành từng bước cẩn thận, vừa biết cách không làm cậu bị đau.

Cũng may Giang Tinh Dự lúc này đủ dịu dàng. Dù có nóng lòng, anh cũng không lấy cơ thể cậu ra làm trò đùa.

"Anh cũng có kinh nghiệm ghê nhỉ?"

Dù đang trong tình cảnh này, Ngôn Bạch Xuyên vẫn còn tâm trạng trêu chọc:

"Phim cấm xem nhiều lắm phải không?"

Giang Tinh Dự khựng lại hai giây, rồi bật cười, động tác vẫn không dừng lại. Anh cúi người hôn nhẹ lên môi cậu:

"Ghen à?"

"Không."

Ngôn Bạch Xuyên hơi ngượng ngùng, có vài lời khó nói ra, nhưng nghĩ đến lúc này rồi, còn gì mà không thể nói:

"Sau này anh xem thì gọi em với, đừng để em lần sau làm chuyện này cứ ngố như thằng nhóc mới vào nghề."

Chứ nếu không, sau này một người như tay lão luyện, còn người kia ngây ngô như học sinh tiểu học, thật sự quá mất mặt.

"Được thôi."

Giang Tinh Dự đồng ý ngay.

Ngôn Bạch Xuyên cảm thấy thế giới trước mắt bỗng trở nên mơ hồ. Tựa như đang đứng trên tầng mây mềm mại, lại như uống rượu ngon làm người ta say đắm. Đôi chân cậu siết chặt quanh vòng eo săn chắc của Giang Tinh Dự. Chiếc eo thon gầy ấy dường như ẩn chứa nguồn sức mạnh vô tận.

Từ trước đến giờ, mỗi khi chưa làm gì, trong đầu Ngôn Bạch Xuyên đã luôn mơ tưởng đến ngày này, cảm giác như vạn con kiến đang cắn nhấm, khiến cậu ngứa ngáy không yên. Đến khi khoảnh khắc ấy thật sự xảy ra, cậu mới biết mình đã đem cả sinh mệnh giao cho anh.

Giang Tinh Dự khom lưng, cúi đầu vùi vào hõm cổ cậu. Hơi thở nóng rực phả lên da khiến Ngôn Bạch Xuyên giật mình như bị bỏng.

Giọng nói trầm khàn vang bên tai, khẽ run, vừa dịu dàng vừa mê hoặc:

"Cố gắng thêm chút nữa."

Cơ thể Ngôn Bạch Xuyên đỏ ửng, sắc đỏ ấy trong bóng tối có chút giống với màu tóc của cậu. Cậu nâng mặt Giang Tinh Dự lên, mượn ánh trăng mờ nhạt ngắm nhìn anh vài giây:

"Ừm."

Rồi chẳng biết nghĩ gì, cậu bỗng buột miệng nói tiếp:

"Hóa ra anh cũng biết ngượng à, mặt nóng thật đấy."

Dù không nhìn thấy, nhưng nhiệt độ nơi lòng bàn tay là bằng chứng không thể chối cãi. Nếu không phải vì chạm vào mà cảm thấy nóng bỏng thế này, cậu còn không biết Giang Tinh Dự cũng có lúc xấu hổ.

Ánh trăng nhợt nhạt hắt bóng cậu xuống sàn, chiếc bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện, lúc thì tràn ngập trong ánh bạc, lúc lại tan biến trong bóng tối. Bóng ấy chớp nhoáng, lướt qua nhanh như muốn trêu chọc.

Ngôn Bạch Xuyên nhìn chằm chằm một hồi, rồi giữ lấy tóc phía sau đầu Giang Tinh Dự, nhẹ nhàng nâng gương mặt anh lên. Trong đôi mắt long lanh hơi nước của cậu, hình bóng của cả hai in rõ mồn một. Ngôn Bạch Xuyên không nhịn được, vươn người tới hôn một cái, lại cắn nhẹ, sau đó lại hôn. Cuối cùng cậu khẽ nói:

"Giang Tinh Dự, em yêu anh."

Đôi tay của Giang Tinh Dự đặt lên eo cậu, hơi thở nặng nề. Ngay khi câu nói của Ngôn Bạch Xuyên vừa dứt, anh cũng đáp lại bằng giọng trầm ấm:

"Anh cũng yêu em."

...

Những tia nắng đầu tiên của buổi chiều xuyên qua khe rèm, nhẹ nhàng phủ lên khóe mắt Ngôn Bạch Xuyên. Bên ngoài cửa sổ, vài con chim đậu trên cành, ríu rít không ngừng, khiến không gian trở nên ồn ào.

Ngôn Bạch Xuyên tiện tay lấy chiếc gối bên cạnh úp lên mặt, lười biếng nằm thêm chút nữa. Ký ức về đêm qua dần hiện lên trong đầu, khiến cậu tỉnh táo phân nửa.

Nếu không phải cơ thể mỏi nhừ, như thể vừa đi làm công nhân bốc vác cả ngày ở công trường, Ngôn Bạch Xuyên chắc chắn sẽ nghĩ rằng mọi chuyện đêm qua chỉ là một giấc mơ. Giấc mơ trọn vẹn, nhưng tan biến ngay khi thức dậy.

Cậu tùy ý ném chiếc gối sang bên cạnh, theo phản xạ liếc nhìn vị trí trống bên cạnh mình. Chiếc giường bên cạnh trống không, Giang Tinh Dự không biết đã rời khỏi phòng từ lúc nào.

Ngôn Bạch Xuyên chống tay ngồi dậy, tựa vào đầu giường. Khi cậu giơ tay lên, khóe mắt liếc thấy cổ tay áo, rồi cúi đầu nhìn bộ đồ đang mặc. Cậu khựng lại vài giây.

Dù có mơ hồ đến đâu, cậu cũng biết bộ quần áo này không phải của mình. Bộ đồ ngủ mà cậu mặc tối qua rõ ràng đã bị thay ra, lúc này trên người cậu đang mặc bộ đồ ngủ của Giang Tinh Dự.

Chiếc áo mang mùi hương quen thuộc, sạch sẽ và thơm mát. Không cần nghĩ nhiều, Ngôn Bạch Xuyên cũng hiểu tại sao Giang Tinh Dự lại giúp cậu thay đồ.

Không biết vừa nghĩ đến điều gì, Ngôn Bạch Xuyên bỗng kéo chăn bên cạnh ra, cúi xuống nhìn. Ngay cả quần dài cũng đã được thay. Cậu kéo cạp quần xuống một chút, lộ ra viền q**n l*t.

Đôi tay cậu cứng đờ. Hơi nóng từ đâu đó lại dâng lên mãnh liệt.

Bởi vì Ngôn Bạch Xuyên nhận ra rằng, từ trên xuống dưới, toàn thân cậu không có món đồ nào là của mình, ngay cả... q**n l*t cũng không phải.

Ngôn Bạch Xuyên: "..."

"Hay là mình chết quách đi cho xong."

Nghĩ thế, cậu lại ngả người nằm xuống, kéo chăn trùm kín đầu.

Đêm qua suýt chút nữa bị Giang Tinh Dự "giày vò" đến chết. Ngôn Bạch Xuyên không ngờ anh lại có sức bền khủng khiếp như thế. Nhưng điều khiến cậu hận hơn cả là chính mình — vì không đủ sức mà ngủ thiếp đi giữa chừng.

Ngay trước khi nhắm mắt, trong cơn mơ hồ, Ngôn Bạch Xuyên dường như nghe thấy Giang Tinh Dự nói với mình:

"Anh cũng yêu em."

Nghĩ đến đây, cậu không định so đo với Giang Tinh Dự nữa. Đầu óc bắt đầu nghĩ ngợi lung tung:

"Lỡ sau này đang làm mà mình lại ngủ mất thì sao? Thật quá xấu hổ.

Không được, phải rèn thể lực thôi."

Ngôn Bạch Xuyên hồi tưởng lại những thói quen của Giang Tinh Dự. Ngoài chạy bộ ra, hình như anh còn hay tập hít đất.

Lần đầu tiên gặp Giang Tinh Dự, cậu đã bắt gặp anh vừa chạy bộ buổi sáng về. Sau này, khi vào căn cứ TAC, Giang Tinh Dự thường xuyên đến phòng gym ở tầng 1 để luyện tập.

Ở tầng 1 có một căn phòng chứa đầy dụng cụ thể hình. Những thiết bị này được chuẩn bị để nâng cao thể lực cho tuyển thủ, giúp họ rèn luyện sức khỏe và tăng sức đề kháng. Tuy nhiên, rất ít người thực sự chăm tập thể thao. Chỉ có mỗi Giang Tinh Dự là thường xuyên chạy bộ.

Trước đây, Giang Tinh Dự thường chạy bộ ngoài trời. Nhưng từ khi vào căn cứ TAC, anh chuyển sang chạy trên máy chạy bộ trong phòng gym, rất ít khi ra ngoài.

Ngôn Bạch Xuyên hạ quyết tâm để tránh tình trạng thảm hại như hôm qua. Cậu tự đặt cho mình một mục tiêu nhỏ: phải rèn luyện thể lực, ít nhất cũng phải nâng cao sức chịu đựng của cơ thể.

Là dân mê game chính hiệu, những ngày cắm đầu trước màn hình máy tính cả ngày lẫn đêm, thể chất yếu đuối vốn là chuyện dễ hiểu. Ngôn Bạch Xuyên tự an ủi mình như vậy.

Đúng lúc này, cửa phòng bị vặn mở. Giang Tinh Dự bước vào từ bên ngoài. Ánh mắt anh lướt qua chiếc gối bị vứt chỏng chơ bên cạnh, rồi mới chậm rãi dừng lại ở cái đầu bù xù lộ ra từ chăn, chỉ lộ mỗi một bên tai.

Ngôn Bạch Xuyên vùi đầu vào chăn, giả chết. Trong phòng lại chìm vào yên lặng. Ngoài tiếng chim ríu rít ngoài cửa sổ, cậu còn nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch và tiếng bước chân của người kia ngày càng gần.

Ngay sau đó, một bàn tay lớn nhẹ nhàng đặt lên đầu cậu, vừa đủ lực để vò rối thêm mái tóc mềm mại. Giọng nói trầm khàn vang lên bên tai:

"Em định giả vờ đến bao giờ đây? Gối của anh bị em quăng xuống đất rồi kìa."

Ngôn Bạch Xuyên nhịn không được, ngồi bật dậy theo phản xạ, định chạy đi nhặt gối giúp Giang Tinh Dự. Nhưng vì quá căng thẳng, cậu không kịp nhìn kỹ xung quanh, mắt chỉ đảo một vòng trên sàn... chẳng thấy cái gối nào cả.

Giang Tinh Dự nhịn cười không nổi, trầm thấp bật ra vài tiếng cười khẽ. Lúc này, Ngôn Bạch Xuyên mới ý thức được mình bị lừa, tức giận trừng mắt nhìn anh:

"Giang Tinh Dự! Anh là đồ lừa đảo! Sao dám đùa em như thế!"

Kẻ đầu sỏ chẳng có chút vẻ hối hận, ánh mắt còn lấp lánh ý cười. Anh ngồi xuống bên cạnh Ngôn Bạch Xuyên, khiến nệm lõm xuống nhẹ nhàng. Rồi chẳng đợi cậu phản kháng, Giang Tinh Dự đưa tay ôm cậu vào lòng.

"Nếu anh không làm thế, em có định nằm đó đến tối luôn không?"

Giang Tinh Dự lướt mắt nhìn cậu, đoán trúng tim đen. Anh không để cho cậu có cơ hội chui lại vào chăn.

"Mau dậy đi, anh đã để phần đồ ăn cho em rồi. Ăn xong xem thử thế nào... có bị sưng đỏ ở đâu không..."

Giang Tinh Dự nói được nửa chừng thì dừng lại. Lần đầu tiên, kẻ mặt dày như anh cũng đỏ cả vành tai.

Ngôn Bạch Xuyên ngừng động tác vén chăn, tay nắm chặt lấy mép chăn, yết hầu khẽ động, cổ họng khô khốc, giọng nói khàn khàn vang lên:

"Chắc không sao đâu... chỉ là vẫn hơi đau, đều tại anh cả..."

Nghĩ đến đây, cậu đỏ bừng mặt, xấu hổ đến không dám nhìn thẳng vào người đối diện. Cậu giơ tay ra với vẻ đầy khí thế, Giang Tinh Dự liếc nhìn một cái, thuận thế kéo cậu đứng dậy.

"Ừ, đều tại anh, anh là Đ* c*m th* chẳng bằng, được chưa?"

Giang Tinh Dự vừa nói vừa đỡ cậu ngồi thẳng dậy.

"Vậy em muốn trừng phạt anh thế nào đây? Hôn một cái, hay là hôn một trăm cái?"

Ngôn Bạch Xuyên đang lê dép bước ra thì khựng lại, bị cái kiểu mặt dày không biết xấu hổ của Giang Tinh Dự làm cho sững sờ. Cậu nghiến răng, tức đến ngứa cả răng:

"Đây mà gọi là trừng phạt á?"

Cái này mà cũng gọi là trừng phạt sao!?

"Vậy hôn mười nghìn cái cho em luôn, mười nghìn cái chắc đủ rồi nhỉ? Hôn xong miệng anh cũng sưng luôn, thế vẫn chưa thỏa mãn à?"

Giang Tinh Dự tiếp tục trêu chọc.

"Để đó, em tính sổ sau!"

Ngôn Bạch Xuyên bỏ lại một câu, rồi đẩy cửa bước đi.

Cậu bước chân không dám sải quá rộng vì nơi đó vẫn còn hơi khó chịu. Khi nằm trên giường thì không cảm nhận được rõ ràng, nhưng đứng dậy mới biết hình như thật sự đã bị sưng.

Chuyện gì cũng có lần đầu, cậu thật không ngờ Giang Tinh Dự lại không buông tha cho mình chút nào.

Miệng lưỡi ngọt xớt như thế, sớm muộn gì cũng phải bị cậu hôn đến sưng luôn, không chừa đường thoát.

Cậu cũng sẽ không tha cho Giang Tinh Dự đâu, lần sau tuyệt đối không nương tay.

Bình Luận (0)
Comment