Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, rọi nghiêng vào hành lang khiến không gian sáng bừng. Ngôn Bạch Xuyên bước ra quá vội, chẳng kịp thay quần áo, chỉ mặc đại chiếc áo ngủ dài quá khổ của Giang Tinh Dự rồi xuống lầu.
Chiếc áo ngủ màu đen rộng thùng thình khoác trên người, tóc thì rối bời vì cậu chẳng buồn chải sau khi rửa mặt. Ngôn Bạch Xuyên bị Giang Tinh Dự hành hạ suốt cả đêm qua, giờ chỉ cần nhìn thấy anh thôi là mặt đã đỏ bừng lên rồi.
Cậu bước xuống cầu thang với dáng vẻ có chút cứng nhắc, mỗi bước đi đều không được tự nhiên. Đúng là đáng ra nên bảo Giang Tinh Dự mang bữa sáng lên cho mình mới phải. Dù gì thì anh cũng chính là thủ phạm.
Ngôn Bạch Xuyên rất sĩ diện, vốn định lặng lẽ xuống ăn sáng rồi trở lên ngay, nhưng đúng lúc chẳng muốn gặp ai nhất thì lại đụng ngay phải cái người nhiều chuyện nhất. Lục Viễn vừa từ dưới lầu lên, gặp cậu ở chỗ ngoặt cầu thang. Thấy Ngôn Bạch Xuyên đi với dáng vẻ kỳ lạ, Lục Viễn dừng bước, nghi ngờ nhìn cậu.
"Đội trưởng, sao em đi cà nhắc thế? Lại trật chân à? Không đúng, trật chân mà vẫn đi được thế này sao? Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Lục Viễn đứng tại chỗ quan sát cậu một lúc, rồi ánh mắt chầm chậm di chuyển lên trên:
"Áo ngủ em mặc hình như mua lớn quá phải không? Nhìn chẳng vừa chút nào."
Ngôn Bạch Xuyên: "..."
Chứ gì nữa, ngay cả q**n l*t cũng không phải của cậu.
Tất nhiên, có đánh chết cậu cũng không hé răng kể chuyện đó ra. Cậu chớp mắt, linh quang lóe lên, nhanh chóng bịa chuyện:
"Ừm, em vừa bị ngã một cú, đùi đau chút thôi. Gần đây em đang gặp vận xui, tốt nhất anh nên tránh xa ra."
Ý cậu rất rõ ràng: "Anh nói nhiều quá đấy, biến đi cho em nhờ."
"Vậy sao?"
Lục Viễn nghe xong, nửa tin nửa ngờ liếc nhìn cậu, rồi bật cười:
"Để anh nói cho mà nghe, dạo này vận may của anh tốt lắm, chơi mấy ván game liền mà chẳng gặp phải thằng phá team nào. Có khi ở gần nhau còn giúp trung hòa vận xui của em đấy!"
Ngôn Bạch Xuyên dùng ánh mắt kiểu đúng là đồ ngốc mà nhìn Lục Viễn, rồi chậm rãi phun ra một chữ:
"Biến đi."
Đó là lời cảnh báo cuối cùng của cậu dành cho Lục Viễn – một kẻ hoàn toàn không biết nhìn sắc mặt người khác.
Cuối cùng, Lục Viễn chỉ biết gãi đầu, mặt đầy ngơ ngác đi lên lầu. Cậu ấy cảm thấy mình chẳng nói sai câu nào, nhưng tại sao lại đổi lấy hai chữ "biến đi" phũ phàng như thế chứ? Nghĩ mãi không hiểu.
Suy đi tính lại, người nói ra chữ đó là Ngôn Bạch Xuyên, thế là lại thấy cũng... hợp lý.
Khi Ngôn Bạch Xuyên bước vào bếp, cậu thấy cơm canh mà Giang Tinh Dự hâm nóng cho mình vẫn còn bốc hơi nghi ngút. Hai món ăn đơn giản bày trên bàn, trông rất hấp dẫn.
Ngôn Bạch Xuyên ăn không nhiều, hai món nhỏ như vậy là vừa đủ. Ăn xong bụng có hơi nặng, cậu chợt cảm thấy hương vị cơm hôm nay có vẻ khác với mọi khi.
Mãi sau này Ngôn Bạch Xuyên mới biết, bữa trưa hôm đó là do chính tay Giang Tinh Dự nấu. Chiều hôm sau, khi cậu vào bếp rửa trái cây, tình cờ gặp được dì giúp việc đang chuẩn bị bữa tối. Hai người đứng ở cửa bếp trò chuyện vài câu.
Thì ra sáng hôm đó, Giang Tinh Dự dậy sớm hơn Ngôn Bạch Xuyên rất nhiều. Nhân lúc dì giúp việc còn chưa rời đi sau bữa trưa, anh đã đến tìm dì học cách làm hai món ăn gia đình đơn giản.
Dì giúp việc vừa nghe Giang Tinh Dự muốn nấu ăn thì hơi bất ngờ, mãi sau mới nhớ ra trong căn cứ này còn có một cặp đôi nhỏ, thế là bà ấy vui vẻ dạy anh làm hai món dễ nhất.
Hơn nữa, những món bà ấy dạy đều là món khoái khẩu của Ngôn Bạch Xuyên. Dì giúp việc đã làm việc ở TAC nhiều năm rồi, nên cũng nắm rõ khẩu vị của mọi người ở đây.
Sau khi nấu xong, Giang Tinh Dự vốn định bưng cơm lên phòng cho Ngôn Bạch Xuyên, nhưng nghĩ đến việc cậu tối qua chắc chắn mệt lả, nên lại không nỡ đánh thức cậu. Nghĩ rằng ngủ thêm một chút cũng tốt, anh đành để phần cơm dưới bếp.
Cuối cùng, Giang Tinh Dự vẫn đạt được nguyện vọng của mình: Để Ngôn Bạch Xuyên ăn bữa cơm anh nấu. Nhân lúc cậu đang ăn, Giang Tinh Dự còn tranh thủ ra ngoài mua thuốc về.
Ban đầu Ngôn Bạch Xuyên nhất quyết không chịu dùng, cảm thấy như thế mất mặt quá. Nhưng sau đó, vì đau quá chịu không nổi, cậu mới miễn cưỡng nhận lấy thuốc của Giang Tinh Dự.
Bôi thuốc liên tục mấy ngày liền, cảm giác khó chịu kia cuối cùng cũng biến mất. Trong suốt thời gian đó, Ngôn Bạch Xuyên luôn giữ nguyên tắc trừ khi thật sự cần thiết, còn không thì tuyệt đối không ra khỏi phòng — lỡ bị người khác nhìn ra điều gì thì đúng là không biết phải giải thích thế nào cho xuôi.
...
Kết thúc kỳ nghỉ, mọi người trong đội TAC trở lại với chế độ huấn luyện bình thường. Vì trận đấu tiếp theo của họ là giải thế giới, nên Lão Kỷ đã kéo dài thời gian huấn luyện.
Ai nấy đều biết trận đấu sắp tới rất quan trọng, không ai có ý kiến gì về việc tăng cường huấn luyện, thậm chí đôi khi còn tự nguyện tập thêm.
Trong lúc cả đội đang tập luyện, Lão Kỷ mang đến mấy bộ kế hoạch mới, đứng sau lưng hai người đi rừng và đường giữa, đặt tài liệu lên bàn.
"Đây là mấy chiến thuật mới mà hai cậu cần luyện tập. Chủ yếu là đối phó với những đội mạnh có sức uy h**p lớn ở giải thế giới. Những phương án này đều là do đội ngũ huấn luyện viên chúng tôi thức trắng cả đêm để chuẩn bị. Tuy có độ khó cao, yêu cầu mức độ phối hợp cực kỳ ăn ý, nhưng tôi tin vào khả năng liên kết giữa Jungle và Mid của hai cậu."
Bởi vì trong mắt Lão Kỷ, Giang Tinh Dự và Ngôn Bạch Xuyên là cặp đôi ăn ý nhất mà anh ấy từng thấy. Giao mấy chiến thuật này cho họ, anh ấy hoàn toàn yên tâm.
"Còn đây là phần của cả đội, các cậu phải luyện năm người giao tranh. Đội hình này chỉ cần một người không theo kịp là hỏng hết."
Lão Kỷ càng lúc càng kỳ vọng nhiều hơn, chế độ huấn luyện cũng ngày càng nghiêm khắc.
Ngôn Bạch Xuyên đang chơi game thì cảm thấy cổ mình hơi ngứa, như thể bị muỗi đốt. Cậu không nhịn được, đưa tay lên gãi. Không may, động tác này lại đúng lúc rơi vào tầm mắt của Lão Kỷ.
Lão Kỷ nheo mắt nhìn, thấy làn da trắng của Ngôn Bạch Xuyên có một vết đỏ, thoạt nhìn giống hệt dấu hôn hình trái dâu tây. Anh ấy khẽ ho một tiếng, giọng đầy ẩn ý:
"Dạo này tập trung vào việc huấn luyện đi, bớt nghĩ chuyện yêu đương lại, đừng để ảnh hưởng đến kết quả tập luyện."
"Đội không cấm yêu đương, nhưng các cậu phải biết chừng mực. Chúng ta sắp đánh giải thế giới, cơ hội này đâu phải dễ mà có được."
Nói đến đây, Lão Kỷ cảm thấy mình nói hơi lộ liễu, bèn nhanh trí chỉ định ngay một "khán giả may mắn" để dời sự chú ý:
"Lục Viễn, dạo này cậu có phải gấp gáp muốn tìm người yêu không đấy? Tôi đi ngang cậu mấy lần, lần nào cũng nghe cậu nói muốn kiếm người yêu. Tạm thời kiềm chế chút, đánh xong giải này rồi yêu đương thả ga cũng được."
Lục Viễn đang chơi game, vừa hạ gục một mạng, nhân vật đang về thành, không nhịn được bật lại:
"Anh có nhớ nhầm không thế? Em chưa bao giờ nói muốn yêu đương cả. Em luôn là người phản đối chuyện họ yêu đương đấy chứ. Vì ai cũng có đôi có cặp rồi, chỉ còn mình em FA thôi. Vậy chẳng phải quá bất công sao?"
Lão Kỷ: "..."
Thôi xong, đây là cục xương khó gặm rồi.
Lão Kỷ không thèm để ý đến Lục Viễn nữa, ánh mắt rơi thẳng lên người Ngôn Bạch Xuyên. Cậu cũng rất hiểu chuyện, đoán chắc thế nào anh ấy cũng gọi mình.
"Những gì anh nói em đều hiểu cả, em nào dám làm gì quá đáng đâu... ấy, nhưng mà, hình như em vừa bị muỗi đốt. Lão Kỷ, anh giúp em lấy hộ lọ thuốc được không? Ngứa chết đi được, mà ván này em còn chưa đánh xong."
Lão Kỷ: "..."
Thế là nãy giờ phí cả lời lẽ khuyên nhủ.
Cuối cùng, Lão Kỷ đành đi lấy một lọ thuốc bôi cho Ngôn Bạch Xuyên. Như để xác nhận điều gì đó, anh ấy đứng ngay bên cạnh khi Ngôn Bạch Xuyên bôi thuốc, nghi ngờ hỏi:
"Thật sự là bị muỗi đốt à?"
"Vừa mới bị xong đấy anh. Anh nhìn xem, cái nốt muỗi đốt trên cổ em còn chưa xẹp xuống mà. Con muỗi này độc ghê, toàn nhắm vào em mà đốt thôi."
Vừa đánh game, Ngôn Bạch Xuyên vừa lẩm bẩm than thở mà không mảy may nghi ngờ gì.
Lão Kỷ lại nhìn kỹ thêm lần nữa, đúng là có một cái nốt đỏ nhỏ, rõ ràng là dấu vết bị muỗi đốt. Có vẻ như anh ấy thật sự đã trách nhầm hai người bọn họ.
Theo phản xạ, anh ấy liếc sang hướng khác. Người đàn ông kia đang dựa lưng vào ghế với dáng vẻ lười nhác, trên người khoác một chiếc áo khoác đen, làm tôn lên chiếc cổ dài thon gọn. Làn da trắng mịn không chút tỳ vết, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy có vài dấu đỏ mờ ám chẳng hề được che giấu, lộ liễu đầy tự nhiên.
Tay Lão Kỷ khựng lại khi đang vặn nắp thuốc. Anh ấy ngước mắt lên nhìn quanh, và đúng là có con muỗi đang bay lượn trong không khí. Không ngờ lũ muỗi trong phòng huấn luyện lại hung dữ đến mức để lại nhiều vết đốt như vậy.
Lúc này, Ngôn Bạch Xuyên vẫn không hề hay biết mình độc đến mức nào. Mỗi tối khi ngủ ở phòng Giang Tinh Dự, cậu luôn không nhịn được mà hôn anh, còn đặc biệt thích để lại dấu hôn.
Chuyện này không thể trách Ngôn Bạch Xuyên thù dai được, bởi tất cả là vì Giang Tinh Dự đã khiến cậu mấy ngày trước không dám ra ngoài, phải trốn trong phòng suốt mấy hôm liền. Cậu chỉ muốn anh cũng nếm thử mùi vị ấy thôi mà.
Không ngờ Giang Tinh Dự lại chẳng bận tâm chút nào. Ngôn Bạch Xuyên vừa muốn để lại dấu hôn trên cổ anh, vừa cúi sát xuống thì đã bị anh né tránh, chậm rãi giải thích:
"Anh không phải keo kiệt không cho em hôn đâu. Anh là đang nghĩ cho em đấy. Anh da mặt dày, không sợ bị người khác phát hiện, nhưng nếu để Lão Kỷ bắt gặp thì em định giải thích thế nào?"
"Lúc huấn luyện tối nay, anh ấy nói rõ ràng rồi, chẳng cần nghĩ cũng biết là đang nhắm vào chúng ta. Nếu để anh ấy nhìn thấy dấu vết này, chẳng phải em sẽ nuốt lời sao?"
Ngôn Bạch Xuyên khựng lại, nghĩ ngợi một lúc. Đúng là Lão Kỷ khó mà qua mặt được. Nếu thật sự bị anh ấy phát hiện, chắc chắn anh ấy sẽ quản họ nghiêm hơn, thậm chí có khả năng cấm họ ngủ chung luôn. Nghĩ đến đây, cậu cảm thấy quá mạo hiểm, đúng là không đáng.
"Đúng là tiện cho anh thật."
Ngôn Bạch Xuyên mất hết hứng thú, nằm thẳng lên giường, uể oải chẳng buồn động đậy.
Dạo gần đây, khối lượng huấn luyện tăng cao, mỗi tối sau khi tập luyện về, cậu đều mệt rã rời. Thời gian dính lấy Giang Tinh Dự cũng bị cắt giảm. Ngôn Bạch Xuyên liếc anh một cái, giọng nhàn nhạt:
"Giang Tinh Dự, đợi đánh xong giải đấu, chúng ta đi du lịch cùng nhau nhé? Tiện thể em dẫn anh về ra mắt mẹ em luôn. Hiện tại bà đang dưỡng bệnh, em còn chưa nghĩ ra phải nói chuyện thế nào. Nghĩ tới nghĩ lui, em cảm thấy đưa anh về gặp trực tiếp vẫn là thành ý nhất."
Giang Tinh Dự ừ nhẹ một tiếng, tay gác lên thành ghế, đôi chân dài thoải mái duỗi ra. Không biết là anh đang bận tâm hay không bận tâm, nhưng nghe vậy, anh liếc sang cái đầu lông xù màu hồng kia, trêu chọc:
"Cuối cùng cũng tính dẫn anh đi gặp phụ huynh rồi hả? Thế anh phải chuẩn bị chu đáo mới được."
Ngôn Bạch Xuyên tưởng anh giận, vội giải thích:
"Thật ra ngay từ lúc mới yêu anh, em đã muốn dẫn anh về gặp mẹ rồi. Nhưng sức khỏe của bà không tốt, em cũng muốn thăm dò phản ứng trước, sợ bà sốc."
Trước đây, Ngôn Bạch Xuyên đã gọi điện nói chuyện với mẹ vài lần. Cậu vốn định tranh thủ thăm dò xem thái độ của mẹ thế nào, nhưng hiển nhiên mẹ cậu không biết cậu đang yêu một người con trai. Mỗi lần hỏi, câu trả lời của bà đều giống nhau:
"Con thích ai mẹ cũng không ý kiến, con tự quyết định là được."
Vì mẹ cậu luôn tin rằng con trai mình có quyền lựa chọn cuộc sống của chính mình. Bất kể cậu chọn thế nào, chỉ cần cậu có thể vui vẻ, hạnh phúc mỗi ngày, thì đó chính là đáp án đúng nhất.
Giang Tinh Dự tất nhiên biết rõ tình trạng của mẹ Ngôn Bạch Xuyên. Từ khi bước vào đội tuyển, anh đã cố gắng tìm hiểu quá khứ của cậu. Những chuyện liên quan đến cậu, anh đều nắm rõ trong lòng.
Ngôn Bạch Xuyên và mẹ cậu nương tựa vào nhau mà sống, tình cảm vô cùng sâu đậm, không hề giống kiểu quan hệ giả dối giữa anh và Giang Đại Dương. Điều này quả thật cần được cân nhắc cẩn thận.
Giang Tinh Dự không phải người thiếu kiên nhẫn. Thứ anh mong cầu cũng không nhiều, anh chẳng cần Ngôn Bạch Xuyên phải làm gì đặc biệt cho mình. Chỉ cần họ không chia lìa là đủ.
"Anh hiểu. Đến lúc đó, em có thể giới thiệu anh với mẹ em dưới tư cách bạn hoặc đồng đội. Chúng ta xem thử phản ứng của dì trước rồi hẵng từ từ nói thật."
Giang Tinh Dự đã suy nghĩ rất nhiều, giọng anh trầm ổn và chân thành:
"Nếu dì không chấp nhận cũng không sao, hai người không cần vì anh mà cãi nhau. Miễn là em không rời bỏ anh, vậy là đủ rồi."
Ngôn Bạch Xuyên nhặt chiếc gối ôm bên cạnh, ném thẳng vào người Giang Tinh Dự, hậm hực nói:
"Cái gì mà rời với không rời? Sau này cấm nói mấy câu kiểu đó. Mẹ em đâu phải người khó nói chuyện."
Chiếc gối bay đến, Giang Tinh Dự dễ dàng đưa tay chụp lấy. Anh ôm gối trong tay, ánh mắt đầy tò mò nhìn về phía Ngôn Bạch Xuyên.
Ngôn Bạch Xuyên tranh thủ ngắm anh từ trên xuống dưới, đường nét khuôn mặt sắc sảo, góc cạnh rõ ràng, trông vừa mạnh mẽ vừa hút mắt. Cậu không nhịn được mà kết luận:
"Yên tâm đi, mẹ em chắc chắn sẽ không đuổi anh ra khỏi nhà đâu. Thấy anh chắc còn mừng không kịp ấy chứ."
"Em đang an ủi anh đấy à?"
Giang Tinh Dự khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh nhạt nhưng vẫn xen chút ý cười, nghiêng đầu nhìn cậu.
Ngôn Bạch Xuyên cười đầy ẩn ý, không định tiết lộ sớm:
"Chẳng tính là an ủi gì đâu. Đến lúc đó anh sẽ biết. Tạm thời giữ bí mật đã."