Khi cả nhóm rời khỏi sân đấu, trong đầu Ngôn Bạch Xuyên vẫn không ngừng nghĩ về những lời mà Giang Tinh Dự vừa nói. Lúc nãy, khi anh nói ra điều đó trong buổi phỏng vấn, mấy phóng viên thực sự bị dọa choáng váng.
Họ vốn tưởng rằng kiểu soái ca hoàn hảo như Giang Tinh Dự chắc chắn sẽ tìm một cô bạn gái xinh đẹp, không ngờ anh không chỉ đã có người yêu, mà người yêu đó còn là... bạn trai.
Các phóng viên cũng không dám hỏi quá sâu về chuyện riêng tư của tuyển thủ, chỉ làm đúng quy trình cơ bản rồi để anh rời đi.
Ngôn Bạch Xuyên và Giang Tinh Dự sóng vai bước đi, đôi môi mím lại. Cơn thèm ngọt lại nổi lên, ánh mắt cậu dừng trên túi áo của Giang Tinh Dự, rồi đưa tay thò vào túi áo anh, s* s**ng vài cái, quả nhiên tìm thấy một nắm kẹo trong đó.
Cậu biết thừa Giang Tinh Dự không đời nào chỉ mua một viên kẹo, mà cửa hàng nào lại bán lẻ chỉ một viên cơ chứ. Thấy Ngôn Bạch Xuyên lấy đi nắm kẹo, còn định mò thêm, Giang Tinh Dự vỗ nhẹ vào tay cậu.
"Chừa cho anh một ít chứ."
Giang Tinh Dự sờ vào túi, phát hiện chỉ còn lại vài viên kẹo. Ngôn Bạch Xuyên vừa ăn vừa nhai, hai má hơi phồng lên, bất mãn nói:
"Anh đánh em."
Giang Tinh Dự nhướn mày:
"Cái đó mà gọi là đánh à?"
Ngôn Bạch Xuyên ấm ức xoa xoa tay bị đánh, giọng đầy oan ức:
"Đống kẹo này chẳng phải anh mua cho em sao? Hay là mua cho ai khác?"
Giang Tinh Dự liếc nhìn cậu, thực sự không còn cách nào:
"Mua cho em đấy, nhưng ăn ít thôi, ăn nhiều sâu răng."
Ngôn Bạch Xuyên liền thả nắm kẹo trở lại túi áo của Giang Tinh Dự. Nhìn động tác này, Giang Tinh Dự có chút khó hiểu, ngẩng đầu lên, Ngôn Bạch Xuyên bĩu môi:
"Để trong túi anh đi, lúc nào em muốn ăn thì lấy."
Cậu khẽ ngừng lại, ánh mắt lấp lửng cảm xúc, rồi bất ngờ hỏi:
"Sao lúc nãy anh lại nói những lời đó?"
Những câu nói ấy tựa như từng giọt nước rơi vào tim Ngôn Bạch Xuyên, khẽ khàng khuấy động mọi cảm xúc trong lòng cậu.
Thực ra Ngôn Bạch Xuyên không chịu nổi cảm giác này nhất — Giang Tinh Dự đối với cậu quá tốt, mỗi lần nghe thấy những lời ấy, cậu đều chỉ muốn trói chặt Giang Tinh Dự bên mình mãi mãi.
Hôn anh, cùng anh làm tất cả những chuyện lãng mạn, những thứ dịu dàng này chỉ có thể là của riêng cậu, không ai khác được phép chạm vào.
Hai người bước ra ngoài, bờ vai thỉnh thoảng khẽ chạm nhau. Giang Tinh Dự nhàn nhạt hỏi:
"Cảm động rồi à?"
Ngôn Bạch Xuyên lắc đầu:
"Anh lúc phỏng vấn, lúc thì nói em ngoan, lúc lại nói em hơi hung dữ, có phải nghe kỳ lắm không?"
Giang Tinh Dự cao hơn cậu vài centimet, giơ tay khoác lên vai cậu, rồi vòng tay ôm cậu vào lòng:
"Nói nhiều thế mà em chỉ nghe mỗi đoạn đó thôi à?"
Ngôn Bạch Xuyên bị anh chọc cười, dụi dụi vào lòng Giang Tinh Dự:
"Cẩn thận em hung dữ với anh đấy."
Hai người đi chậm hơn so với đồng đội phía trước, từng câu từng chữ ngọt ngào vang lên từ phía sau. Lục Viễn nhìn mà tức đến mức chỉ muốn tìm ngay một cô bạn gái để cũng được khoe mẽ như thế.
Cậu ấy nghiến răng:
"Cậu nói xem, Bạch Xuyên và anh Giang yêu nhau cũng gần 1 năm rồi, sao vẫn chưa hết giai đoạn cuồng nhiệt nhỉ?"
"Người ta hay nói trên mạng là giai đoạn yêu đương mãnh liệt chỉ kéo dài vài tháng thôi, qua thời kỳ đó tình cảm sẽ nhạt dần. Mà tôi thấy Bạch Xuyên và anh Giang yêu lâu thế rồi mà còn mãnh liệt hơn cả hồi đầu."
Lê Hạ đang lướt điện thoại, nghe vậy liếc cậu ấy một cái:
"Điều đó chứng tỏ gì? Chứng tỏ người ta yêu nhau thật lòng, tình cảm bền vững. Tôi khuyên cậu bớt đọc mấy cái vớ vẩn đó đi, coi chừng không tìm được người yêu đâu."
Lục Viễn bĩu môi:
"Xì! Tôi mà không tìm được người yêu chắc? Nằm mơ đi!"
Khi cả đội TAC trở lại khách sạn, Trịnh Kinh đầy hào hứng. Anh ấy vốn định dẫn cả đội ra ngoài ăn mừng một bữa lớn, nhưng đám tuyển thủ đồng loạt từ chối. Mặc dù đã lọt vào top 8, nhưng phía trước vẫn còn những trận đấu khó khăn đang chờ, không phải lúc để thư giãn.
"Vậy thì tạm thời không ăn mừng. Đợi thi đấu xong, chúng ta về nước rồi tổ chức bữa tiệc lớn nhất cho các cậu, muốn chơi thế nào cũng được!"
Trịnh Kinh nhìn đám thiếu niên đầy mệt mỏi, trong lòng có chút không nỡ. Lão Kỷ cũng nhận ra điều đó, nhẹ giọng nói:
"Bây giờ chúng ta mới chỉ vừa vào tứ kết, những trận đấu phía trước mới là quan trọng nhất. Những chuyện khác cứ gác lại, chịu cực thêm một thời gian, rồi muốn chơi thế nào thì chơi."
Giang Tinh Dự cầm máy tính bảng của Ngôn Bạch Xuyên, mở video quay lại các trận đấu rồi xem qua. Một lúc sau, anh hỏi:
"Đội Thiên Sứ và đội Dã Mã tình hình thế nào rồi?"
Lão Kỷ lập tức hiểu ý anh, biết anh đang hỏi về vòng bảng, liền đáp:
"Đội Thiên Sứ vừa bổ sung thêm thành viên mới, lấp đầy điểm yếu trong đội hình trước đó, giờ đang tiến bộ vượt bậc. Họ cũng giống chúng ta, là hạt giống số 1 vượt qua vòng bảng."
"Đội Dã Mã thì cũng đánh liều mạng lắm, nhưng trận cuối lại thua trước đội châu Âu. Họ là hạt giống số 2 đi tiếp. Không phải Dã Mã yếu, mà đối thủ kia chính là đội quán quân thế giới năm ngoái."
Trong vòng bảng, bốn đội chia thành các bảng khác nhau, mỗi bảng chọn ra hai đội đi tiếp vào vòng tứ kết.
Ngôn Bạch Xuyên ngồi sát bên Giang Tinh Dự, cùng anh xem video. Khuỷu tay cậu đặt lên sofa, giọng điềm tĩnh nói:
"Quả nhiên không nhìn lầm họ. Như vậy, khu vực của chúng ta có 3 đội lọt vào tứ kết. Không làm mất mặt khu vực rồi."
Trịnh Kinh trong lòng cũng căng thẳng theo:
"Đến vòng này, tất cả các đội đều dốc hết sức. Càng vào sâu, đối thủ càng mạnh. Các cậu tự tin được bao nhiêu phần trăm cho trận bán kết?"
Ngôn Bạch Xuyên bấm bấm ngón tay, thẳng thắn trả lời:
"Chưa tính cụ thể, nhưng với một đội vô danh như chúng ta, lần đầu tham gia giải thế giới, trong mắt người khác vào được tứ kết đã là rất giỏi rồi."
Giang Tinh Dự vẫn chăm chú nhìn màn hình, không ngẩng đầu lên, nói tiếp:
"Nhưng chúng ta sẽ không dừng lại ở đây. Chúng ta phải tạo ra con đường của chính mình, để tất cả mọi người mãi mãi nhớ đến cái tên TAC."
Đã từng, họ chỉ là một đội nhỏ bé, chẳng mấy ai để mắt tới. Nhưng từ giờ trở đi, họ sẽ khiến tất cả phải ghi nhớ cái tên này, bởi sự tồn tại của TAC là điều không ai có thể bỏ qua.
Từng bước, từng bước, TAC đi tới đây là để chứng minh với thế giới rằng — họ có thể.
Tạ Dụ vừa nghe xong liền vỗ tay tán thưởng:
"Hay! Nói quá chuẩn! Chúng ta chính là phải làm cho họ mãi mãi nhớ đến cái tên của mình, phải tạo ra chỗ đứng riêng trên đấu trường thế giới!"
Lão Kỷ nghe xong những lời hừng hực khí thế của đám tuyển thủ cũng phấn khởi không kém:
"Tối nay khỏi cần luyện tập, tôi sẽ phân tích lại hai trận vừa rồi với đội Phong Vũ cho các cậu, có vài điểm cần đặc biệt lưu ý."
Đội Phong Vũ chính là đội mà TAC vừa đánh bại, một trong những đội của khu vực Hàn Quốc. Tuy không phải là đội mạnh nhất, nhưng dù sao họ cũng là đội từng vào top 4 của mùa giải trước, vì vậy có rất nhiều điều đáng học hỏi khi xem lại trận đấu.
Lão Kỷ phân tích rất kỹ lưỡng, chỉ ra hàng loạt lỗi sai không đáng có. Trong đó, người bị mắng nhiều nhất là Lục Viễn, vì thói quen di chuyển cẩu thả của cậu ấy mãi chưa sửa được. Mỗi khi đánh đến cao trào, cậu ấy thường quên mất vị trí và bị đối thủ bắt bài.
Lục Viễn rất xấu hổ, im lặng lắng nghe Lão Kỷ giảng giải. Sau khi chỉnh sửa xong lỗi của Lục Viễn, anh ấy tiếp tục phân tích đến ba người còn lại. Ngôn Bạch Xuyên là người mắc ít lỗi nhất, hầu như không có gì đáng nói.
Nhưng đáng kinh ngạc hơn cả là Giang Tinh Dự — trong cả hai trận đấu, anh không mắc bất kỳ sai lầm nào. Anh đánh cực kỳ cẩn thận và chính xác, không để lộ bất kỳ sơ hở nào cho đối phương khai thác.
Khoảnh khắc đó, Ngôn Bạch Xuyên thầm nghĩ: Giang Tinh Dự đúng là quá đỉnh!
Một trận đấu có thể đạt đến trình độ này, quả thật không hổ danh là tiền bối kỳ cựu, tuyển thủ đi rừng đẳng cấp thế giới.
Giang Tinh Dự cũng nhận ra ánh mắt rực sáng đầy ngưỡng mộ của cậu. Nhân lúc mọi người không chú ý, anh khẽ nhấc tay trên sofa, ngón tay cọ vào tay Ngôn Bạch Xuyên, trêu đùa vài cái.
Ngôn Bạch Xuyên cảm thấy hơi nhột, bèn nắm chặt lấy tay Giang Tinh Dự, giữ luôn trong lòng bàn tay. Tay Giang Tinh Dự hơi lạnh, trong khi tay Ngôn Bạch Xuyên lại ấm áp hơn. Thế là cậu quyết định giữ luôn tay anh để làm ấm cho anh.
Buổi phân tích kéo dài suốt 3 tiếng. Trong lúc đó, họ còn xem qua rất nhiều cách đánh của các đội khác, và Lão Kỷ tỉ mỉ chỉ ra những điểm yếu thường gặp của các đội này. Không rõ những điểm đó có giúp ích được nhiều không, nhưng những điều quan trọng nhất thì anh ấy đều đã nói hết.
Khi Giang Tinh Dự và Ngôn Bạch Xuyên trở về phòng, cổ của Ngôn Bạch Xuyên đã đỏ bừng vì lạnh. Nhiệt độ bên ngoài thấp hơn nhiều so với trong phòng có lò sưởi ấm áp.
Giang Tinh Dự muốn giúp Ngôn Bạch Xuyên làm ấm cổ, nhưng lại quên mất rằng tay mình cũng lạnh như băng. Ngón tay vừa chạm vào cổ, Ngôn Bạch Xuyên lập tức rùng mình, co rụt cổ lại, trừng mắt nhìn anh.
"Anh định lấy cổ em để sưởi ấm hả?"
Ngôn Bạch Xuyên liếc anh đầy bất mãn, cảm thấy bạn trai mình thật không biết thương người chút nào.
Giang Tinh Dự bật cười, nở nụ cười bất lực, nhìn cậu với vẻ hối lỗi:
"Anh thật sự quên mất... chỉ định giúp em làm ấm thôi."
Nào ngờ, tay còn lạnh hơn cả cổ.
Dĩ nhiên, Ngôn Bạch Xuyên không hề định trách móc gì anh. Cậu hiểu rõ Giang Tinh Dự chỉ có ý tốt, nên thuận thế nắm lấy cổ áo anh, kéo anh xuống hôn nhẹ lên môi.
Giang Tinh Dự xoa xoa đầu cậu, thầm nghĩ:
"Bạn trai nhỏ của mình đúng là bá đạo."
"Cho em kẹo đi."
Ngôn Bạch Xuyên liếc qua túi áo của anh, cười khẽ:
"Lấy hương vị anh thích nhất ấy."
Giang Tinh Dự lấy một nắm kẹo ra, rồi nhanh chóng hiểu được ý của cậu. Anh chọn viên kẹo vị vải, hương vị mà Ngôn Bạch Xuyên từng ăn trong lúc thi đấu và đặt vào tay cậu.
Ngôn Bạch Xuyên cầm lấy viên kẹo, bóc lớp giấy bọc, cho kẹo vào miệng rồi nhai giòn tan. Hương vị ngọt ngào của vải nhanh chóng lan tỏa trong khoang miệng. Vừa cảm nhận vị ngọt, cậu bất ngờ nắm lấy cánh tay Giang Tinh Dự, kéo anh xuống rồi hôn lên môi.
Ngôn Bạch Xuyên vòng tay qua cổ anh, nhẹ nhàng cạy mở đôi môi, lưỡi cậu lướt qua khe môi, tùy ý thăm dò. Lưỡi của hai người chạm nhau, mềm mại quấn quýt, hơi thở hòa quyện, đầy hương vị ngọt ngào của vải.
Giang Tinh Dự nhanh chóng cảm nhận được vị vải trên đầu lưỡi, mang theo một chút ngọt ngào, khiến anh bật cười khẽ:
"Ngọt không?"
"Ngọt."
Lời vừa dứt, Giang Tinh Dự liền đặt tay ra sau đầu Ngôn Bạch Xuyên, kéo cậu sát lại gần, ép chặt cơ thể cậu vào lòng mình, nghiêng đầu hôn xuống sâu hơn.
Nhưng lần này, người nắm quyền chủ động lại là Giang Tinh Dự. Nụ hôn vốn dịu dàng ban đầu dần trở nên cuồng nhiệt, mang theo chút bá đạo đầy chiếm hữu. Lưỡi anh dây dưa cùng cậu, hương kẹo tan chảy, ngọt lịm mà quấn quýt không dứt.
Ngôn Bạch Xuyên chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, từng đợt tê dại chạy dọc sống lưng khiến cậu mềm nhũn trong vòng tay anh.
Cuối cùng, khi cảm thấy mình sắp không thở nổi, Ngôn Bạch Xuyên vội nhéo hai cái vào phần eo rắn chắc của Giang Tinh Dự. Giang Tinh Dự lập tức cảm nhận được cơn đau nhói, đầu óc tỉnh táo trở lại, anh rốt cuộc cũng buông cậu ra.
Ngôn Bạch Xuyên th* d*c, nếu không phải vì vừa làm chuyện thân mật như vậy, cậu thật sự nghi ngờ Giang Tinh Dự có phải đang cố dìm chết mình không.
Giang Tinh Dự xoa xoa chỗ vừa bị véo, vẻ mặt đầy oan ức, nhưng vẫn nở nụ cười:
"Em cứ thế bắt nạt bạn trai của mình như thế à?"
Gương mặt điển trai của Giang Tinh Dự khiến Ngôn Bạch Xuyên hoàn toàn không có sức kháng cự, nhưng cậu vẫn cố phản bác:
"Em mà không véo anh, em thật sự sắp ngạt thở rồi!"
Giang Tinh Dự không nhịn được bật cười, vòng tay ôm lấy cổ cậu, để cả hai dán chặt vào nhau, cúi đầu ghé sát tai cậu, giọng đầy trêu chọc:
"Vừa nãy rõ ràng là em trêu anh trước. Anh còn chưa nói gì đâu. Mấy chiêu này em học ở đâu ra thế?"
Ngôn Bạch Xuyên cau mày, lại nhéo thêm một cái vào eo anh, lần này không mạnh không nhẹ, nhưng đủ để Giang Tinh Dự phải rùng mình.
"Em tự nghĩ ra thôi. Chỉ là đột nhiên muốn anh cũng nếm thử vị kẹo đó."
Hai thân thể dán chặt vào nhau, hơi ấm lan truyền giữa cả hai. Ngôn Bạch Xuyên cảm nhận rõ sự thay đổi trên cơ thể họ. Cậu cong môi cười gian, bàn tay tinh quái định trượt xuống dưới.
Giang Tinh Dự phản ứng cực nhanh, giữ chặt lấy tay cậu, nét mặt nghiêm lại. Ánh sáng từ đèn trần chiếu xuống, làm lộ rõ vành tai đang đỏ ửng của anh. Giọng anh khàn đặc, mang theo chút cảnh báo:
"Bạch Xuyên, đừng có đùa nữa... anh sợ mai em không tập nổi đâu."
Ngôn Bạch Xuyên ôm lấy anh, áp sát vào anh hơn nữa, ánh mắt lóe lên đầy nghịch ngợm:
"Vậy thì đợi thi đấu xong đã. Đến lúc đó, anh muốn làm gì cũng được. Anh muốn thế nào, em đều chiều hết."
Có bạn trai hoàn hảo thế này, ai mà không rung động cho được? Không chỉ đẹp trai không chê vào đâu được, từng lời nói, hành động của Giang Tinh Dự đều dịu dàng đến mức khiến trái tim cậu muốn tan chảy.
Giang Tinh Dự cúi xuống, cắn khẽ lên vành tai cậu, hơi thở nóng rực phả nhẹ bên tai, giọng nói trầm khàn đầy nguy hiểm:
"Đây là em nói đấy. Đến lúc đó, đừng hòng chạy trốn."